Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta sẽ lấy hết

Tiểu thuyết gốc · 1098 chữ

Kinh ngạc trong lòng là thế nhưng hắn vẫn không quên việc phải cứu Tiểu Vân, tranh thủ lúc thầy Tú đang giao chiến với gã Quỷ vương, Trần Phong rón rén chạy lên tầng 2 rồi leo thang đứng lên nóc nhà, thấy Tiểu Vân đang bị xích sắt trói chặt, hắn nhanh chân chạy lại, Nhiếp hồn chuông cũng tự động rung lên phá giải pháp lực của dây xích. Trần Phong muốn đỡ Tiểu Vân dậy nhưng không thể, bây giờ hồn thể của cô đã mờ nhạt đi thấy rõ, hắn không thể chạm vào cô, Trần Phong hoảng hốt:

- Tiểu Vân, Tiểu Vân! Làm sao bây giờ?

Tiểu Vân tay ôm lấy bả vai của mình, cúi mặt không dám nhìn hắn, trong lòng cô dấy lên một sự hối hận khôn tả, tuy rằng cô bị lợi dụng thật, nhưng cô ngày nào cũng hấp thụ dương khí của hắn, may mà hắn như cái nhà máy điện hạt nhân nếu không là người khác thì ngỏm củ tỏi lâu rồi, với cô cũng từng tự thề với lòng mình sẽ không bao giờ làm hại hắn, vậy mà chính cô là người đã đẩy hắn vào hoàn cảnh này. Trần Phong không chạm vào được Tiểu Vân với cả thấy cô không nói gì nên phát hoảng:

- Tiểu Vân, cô nói gì đi chứ, làm sao để cô trở về bình thường được

Tiểu Vân chậm rãi trả lời, nhưng lại không nói vào câu hỏi chính:

- Anh…anh lo cho tôi làm gì, là tôi đã hại anh, là tôi đã dụ anh đến đây

Câu nói của Tiểu Vân thì chứa đầy sự hối hận và đau đớn, chỉ thiếu điều cô bật khóc nữa thôi, nhưng chẳng hiểu sao cái thằng đầu thiếu muối i-ốt này nó lại nghe như cô đang giận dỗi, làm nũng, mà hắn thì sợ nhất là cảnh con gái giận dỗi. Vì nghe hai thằng bạn thân rỉ vào tai, con gái khi giận dỗi nói có là không, nói không là có, mà cũng có khi nói có là có, nói không là không, thế thì biết đường nào mà lần. Vốn chẳng đi tán gái bao giờ nên chậm hiểu về tâm lý phụ nữ, mà Tiểu Vân vốn còn hơn tuổi hắn nên cô chỉ nói đơn giản thế thôi nhưng đối với Trần Phong lại là một bầu trời hỗn loạn.

- Cô đừng thế nữa mà được không, cô muốn lấy bao nhiêu thì lấy, hồn thể của cô đang mờ đi rồi kia kìa.

Trần Phong vươn hai tay muốn bám lấy vai Tiểu Vân để kéo cô vào lòng hắn, nếu cô đã không muốn nhận thì hắn ép cô phải nhận mặc dù không biết cách đó có hiệu quả không, nhưng bàn tay hắn chỉ xuyên qua mà thôi. Tiểu Vân trong lòng chua xót không muốn Trần Phong vì cô mà chịu thiệt thòi, cô quay lưng bước đi chậm rãi mặc dù thật đang không biết đi đâu, có lẽ càng xa hắn càng tốt.

- Tôi chẳng có tư cách gì để anh phải lo cho tôi cả.

Trần Phong bất lực không thể chạm vào Tiểu Vân, rồi lại nghe câu nói đó của cô, giống như cô nhắc lại lời hắn mắng cô hồi chiều vậy. Giờ Trần Phong bắt đầu hết kiên nhẫn thực sự, hắn thầm oán trách trong đầu: "Bà cô của tôi ơi, giờ là lúc nào mà cô còn giở trò giận dỗi trẻ con ấy ra nữa hả". Rồi không thể chịu đựng cảnh Tiểu Vân cứ lầm lũi bước đi rời xa hắn, Trần Phong đuổi theo, hắn vươn tay cố nắm lấy tay Tiểu Vân kéo giật lại, ôm Tiểu Vân vào lòng thật chặt:

- Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô.

Trần Phong cũng bất ngờ, hắn không ngờ rằng lúc này lại có thể chạm vào được Tiểu Vân, đến chính cô cũng bất ngờ về điều đó. Tiểu Vân cố gắng đẩy hắn ra nhưng lần này Trần Phong ôm ghì chặt cô lại, muốn thoát ra cũng khó, hồn thể của cô từ từ khôi phục lại. Bây giờ cô vẫn lo mình cứ hút lấy dương khí của Trần Phong như thế này thì lát nữa hắn có sức mà chống cự không, nhưng là con gái mà, được người mình yêu lo lắng và ôm chặt như thế, cô cũng mềm lòng:

- Tôi chẳng là gì của anh cả.

Tiểu Vân vẫn đang nói rất thật lòng mình, cô và Trần Phong chỉ là người dưng bèo nước gặp nhau, dù hắn có bảo vệ cô thì cũng chỉ là trách nhiệm với một lời hứa. Nhưng cái câu đó đối với Trần Phong thì lại hiểu thành Tiểu Vân đang giận dỗi dai như đỉa, hắn chưa thấy ai giận dai như cô cả, không muốn Tiểu Vân cứ lảm nhảm về chuyện này thêm nữa, hắn đã nói là cô phải nghe, giờ không phải lúc cô có quyền cãi lại, Trần Phong càng ghì chặt cô hơn mà nói:

- Tôi sẽ bảo vệ nữ nhân của tôi.

Nghe được câu nói này của hắn, Tiểu Vân bật khóc tu tu, cô vòng tay qua hôm lấy Trần Phong như cặp tình nhân sinh tử gặp lại. Trần Phong thầm nghĩ trong lòng: "Bố khỉ, không ngờ cái từ nữ nhân này nó linh nghiệm đến vậy". Thật ra Trần Phong cũng không có ý định lừa dối Tiểu Vân đâu, trong lòng hắn người yêu nhất bây giờ là em Ngân, nhưng bấy lâu nay ở cùng Tiểu Vân, hắn cũng có chút tình cảm rung động. Các cụ nói cấm có sai, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống gì đây là âm với dương thì có mà hút nhau chằm chặp. Hắn kiềm chế bằng ấy thời gian cũng là giỏi lắm rồi.

"Thôi! đã tham thì tham cho trót". Lòng tham trong người của Trần Phong nổi lên, nếu đã vậy thì hắn sẽ lấy tất, lấy hết, lấy cả Ngân lẫn Vân, cả hai đều là nữ nhân của hắn, cả hai đều là người mà hắn phải bảo vệ bằng cả mạng sống của mình. Trần Phong cứ ôm ghì lấy Tiểu Vân như thế mà không biết, lúc này trong lòng bàn tay phải của hắn, cái hình vẽ loằng ngoằng vừa mới hơi ánh lên tia sáng vàng mờ nhạt đang tắt dần rồi biến mất.

Bạn đang đọc Đồ Đệ Diêm Vương 2: TẾ QUỶ sáng tác bởi TacGiaDongPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TacGiaDongPhong
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.