Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Tâm thương tâm.

Tiểu thuyết gốc · 1683 chữ

Sau khi bà Đoàn về Bùi Kiên vẫn căm tức tên Dự.

Chỉ một người trải qua cảm xúc thực tế sau đó lại tỉnh ngộ lại như hắn, vậy mới hiểu được nỗi lòng của cha mẹ bao dung đến thế nào. Bùi Kiên cay cú trách mắng tên Dự này sao không phải đang trách mắng bản thân của quá khứ đây?

Lòng mang tâm sự Bùi Kiên đi ra cổng chùa ngồi cạnh cửa. Cứ ngồi như vậy nhìn dòng người đi làm về, trong đầu thì vẩn vơ đủ loại suy nghĩ.

“Hiện tại làm công việc gì để kiếm tiền đây? Công việc phụ xây làm không được mãi, sau đó vẫn cần một công việc khác!”

“Với thực lực hiện tại đi làm vệ sĩ cũng không tồi. Lực chiến mười hai, theo lời hệ thống nói vậy thì có thể công bằng đấm được mười hai người thường!”

“Nhưng làm vệ sĩ cho ai? Ồ, cũng có thể đi dạy võ, hoặc mở võ quán!”

“Nữ thần không biết giờ này đang làm gì? Liệu có phải đang đi tắm hay không?” Nghĩ tới đây, không thể kiềm chế Bùi Kiên nghĩ tới một số cảnh 18+.

Bỏ qua thứ gì gì trong đầu vang lên câu “thứ hạ đẳng”. Bùi Kiên mê mẫn với những hình ảnh tưởng tượng được.

Bất giác nước dãi chảy xuống.

“Ồ, Cậu này là ai?” Bà Loan thấy Bùi Kiên cao hơn, da dẻ trắng hơn, khuôn mặt cũng khác nên lúc đầu không nhận ra. Nhìn mãi mới rõ là Bùi Kiên.

“À Kiên hả cháu, cháu ngồi đây làm gì?”.

Nghe thấy tiếng người, Bùi Kiên giật mình tỉnh lại. Trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại mơ màng như khi ngái ngủ. Mất hai giây bứt rứt thoát khỏi hình ảnh trong đầu, Bùi Kiên mới nhận ra bà Loan đang đứng trước mặt.

Vừa đưa tay lau khóe miệng hắn vừa cười nói: “Cháu rảnh rỗi ra đây nhìn người đi đường thôi! Cô nấu cơm chưa ạ?”

Bà Loan ngó đầu nhìn vào trong chùa một lát rồi quay ra bảo:“Cô chưa, mới năm giờ chiều nấu làm gì sớm! Mà ông phán đâu cháu?”

“Đang gõ mõ đấy cô!”

“Cũng tốt! Nên tu tỉnh bản thân!” Nói xong thì bà ấy thở dài.

Bùi Kiên nhìn vào thắc mắc, lại chuyện gì nữa đây. Hôm nay là ngày đại hội thở dài? Tại sao nhìn ai cũng có tâm sự vậy?

Bà Đoàn nghĩ đến Bùi Kiên ở cùng người ta có lẽ sẽ đóng góp ý kiến được chút gì, thế là bà ấy kể lể.

Bùi Kiên tóm tắt lại như sau:

Bạn già của bạn trung niên của bạn trẻ của bà Loan nghe ngóng được. Thanh Tâm này đang nợ một số tiền không nhỏ.

Làm việc gì thì hàng xóm của hàng xóm của hàng xóm bà Loan là người ghi lô đề. Người ta nói cho bà Loan việc dạo này Thanh Tâm ngày nào cũng chơi. Đã thế mỗi ngày số tiền chơi đề còn nhiều hơn trước, thậm chí ngày hôm qua còn ghi nợ thêm.

Bà Đoàn rất xót ruột.

Bỏ qua một bên tại sao không có danh phận gì cũng xót ruột, bà ấy quay sang bảo với Bùi Kiên:

“Cháu ở cùng ông ấy, lựa lúc rảnh rỗi khuyên ngăn vài câu! Chẳng hiểu sao mấy ngày nay không thấy ông ấy không tới chơi nên cô không nói được!”

Nói đoạn bà Đoàn nhăn mặt trách cứ:

“Cũng không biết thứ khốn nạn nào lại dẫn dắt ông Phán quay về đường cũ! Rõ ràng đã bỏ được gần hai mươi năm, rõ ràng ông ấy đã trở lại người tốt!”

Ở bên cạnh, thứ khốn nạn nào đó bất giác chột dạ.

“Chắc là ông ấy nhớ nghề cũ nên ngứa tay thôi! Vài bữa cháu sẽ trả ông Phán tốt lại cho cô, cô yên tâm!”

“Hi vọng là vậy! Cô về đây, cháu ngồi chơi!”

“Vâng!”

Nhìn bà Đoàn vì khách ghé cửa hàng đi về vội. Bùi Kiên suy nghĩ liệu có phải do mình mà Thanh Tâm nghiện ngập đường cũ hay không?

Có lẽ không phải!

Có lẽ phải!

Một người nếu đã tu tỉnh thì dù gặp lại cám dỗ cũng sẽ không lay động. Bản thân mình sau này cần cảnh tỉnh, nhìn vào tấm gương của Thanh Tâm làm bài học cho mình.

Đến tối, bữa cơm đầy đủ ăn trong vui vẻ.

Ngồi bên mâm cơm có thịt có rượu, một đĩa rau luộc, hai vốc lạc luộc. Thanh Tâm run rẩy đưa tay che màn hình cục gạch hiển thị tin nhắn, hai tay đưa lên cao nặn số, mồm không ngừng lẩm bẩm:

“Nam mô A Di Đà Phật, nam mô A Di Đà Phật…”

Cạch một tiếng điện thoại rơi vào trong bát nước rau, Thanh Tâm thở dài.

Bùi Kiên liếc mắt hỏi thăm:

“Xịt?”

“Xịt!”

“Ngu!”

Thở dài một tiếng, Thanh Tâm củng cố thêm: “ Ừ ngu!”

Bữa cơm từ lúc này không còn vui. Tuy vậy Bùi Kiên không quan tâm đến. Cả ngày ăn cháo trắng rồi, đến bây giờ mới được miếng thịt, cần phải ăn cho nhanh không kẻ khác đớp mất.

Kể cả khi thấy Thanh Tâm thở dài bước ra ngoài, Bùi Kiên mất kẻ tranh ăn cũng không để ý.

Đớp hết đĩa này rồi tính!

Thanh Tâm đi ra sân, đi một vòng chùa. Nhìn từng cành cây ngọn cỏ bản thân gắn bó hai mươi năm, nhìn thấy con chuột bận rộn công việc buổi tối.

Trong lòng đầy tiếc nuối.

Cùng tràn đầy bất lực.

Nợ đã nhiều quá, không trả nổi rồi. Bảo ông ta đi làm vậy làm gì bây giờ? Kể cả có một công việc để làm, thì với tuổi tác đã cao ai người ta nhận?

“Tất cả đều tại con lừa trọc dụ dỗ! Nếu không có nó làm sao mình lại bê bết thế này?”

Nghiến răng đưa ra kết luận và đổ tội, Thanh Tâm đi ra ngoài chùa, đứng ở một góc xa nhìn ba Loan đang ngồi trong quán xem thời sự.

Đã từng có một gia đình yên ấm sau đó lại đổ vỡ. Sự đổ vỡ này cùng hoàn cảnh của bản thân làm ông ấy không giám có thêm một gia đình lần nữa.

Bản thân nhốt lại bản thân trong một ngôi chùa! Một chốn linh thiêng của xã hội! Một cái nhà tù của bản thân!

Người đàn bà cô độc mang lòng quan tâm một kẻ cô độc! Vốn dĩ duyên phận tưởng như đã đủ, vậy mà chỉ hai mươi ngày một thứ lại đổ vỡ!

Thanh Tâm đôi mắt đỏ lên nhìn người đàn bà chưa từng giám cầm tay. Hối hận, đau xót, thương tâm đủ loại cảm xúc nổi lên trong lòng.

Khi nhìn thấy bà Loan không biết vì cái gì như muốn đi ra ngoài, ông ta quay đầu chạy trốn.

Lần này sẽ phải chạy biệt tích, chạy đến không biết lúc chết còn gặp lại nhau được không?

“Thật... xin... lỗi!”

Tiếng xin lỗi xen lẫn tiếng thở dài văng vẳng theo tiếng gió lạnh.

Nhưng kẻ nói ra đã đi rồi.

Đứng trên cành cây tùng nhìn cảnh này như thấy một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cảm động. Đôi mắt Nguyễn Lập đỏ lên như muốn khóc.

“Êy, đổi hình dáng rồi khóc được không? Cậu có biết nhìn cậu hiện tại sẽ mang đến cảm giác nổi da gà đó!”

Bị phá đám Nguyễn Lập cắn răng đay nghiến:

“Đàn ông toàn một lũ khốn nạn!”

“Vậy cậu là đàn ông hay đàn bà?”

“Nín, đi ra chỗ cũ, phân cái cao thấp rồi về!”

“Hahaha! Được thôi! Hay lắm!”

Hai bóng người lại lao nhanh vun vút qua những rặng cây ven đường. Hiện tại mới hơn bảy giờ tối, mấy tay du côn cắc ké có lẽ còn chưa hoạt động. Mà hoạt động được hay không còn khó nói, tên què tên quặt rồi.

Bùi Kiên không biết ngoài kia có vài người tâm lý hoạt động sôi nổi, cũng không biết rằng ở rừng keo nọ sẽ có thân thể hoạt động cũng sôi nổi.

Ăn xong hắn xuôi vứt mâm bát đấy vào bếp nấu nồi thuốc bắc rồi đi dạo quanh sân cho thư thả.

Bữa tối nay Thanh Tâm phải rửa bát, việc nấu cơm hắn đã làm rồi.

Vừa ngồi vừa đi vừa ngẫm nghĩ đủ loại. Chả hiểu sao khi nhớ về nữ thần không tự chủ lại nghĩ tới cảnh đang tắm. Bùi Kiên cười tủm tỉm bất giác đi được mấy vòng.

Xem cảnh người ta tắm trong tưởng tượng chán rồi, khi trở lại thực tại, Bùi Kiên cảm giác cần phải đưa hành động vào thực tế.

Làm thế nào để tìm nữ thần đây?

Ồ đúng. Hôm đó nữ thần đi cùng một đoàn bác sĩ, cái ông lãnh đạo ở đó còn biết đến người ta. Tên gì nhỉ? Hình như thấy mọi người gọi là giám đốc.

Rất tốt!

Chỉ cần tìm được ông giám đốc này, vậy nữ thần sẽ tới tay. HEHE!!!

Đang tự yy lên kế hoạch, bỗng Bùi Kiên thấy bốn người đi từ ngoài cổng vào. Chùa này nghèo nàn, ngoài tiền điện với chính điện có một bóng đèn led, ngoài sân thuần một khung cảnh ánh sáng mờ tối.

Mãi khi người ta đến gần cách mười mét, vậy Bùi Kiên mới nhìn rõ người đến là ai.

Bốn người mới tới bây giờ cũng mới nhìn rõ Bùi Kiên.

“Thần tăng.”

“Giám đốc.”

“THẦNNN TĂNGGG.”

“GIÁMMM ĐỐCCC.”

“THẦNNNNNNN… TĂNGGGGGG…”

“GIÁMMMMMM… ĐỐCCCCCC…”

“AHAHHAHA” x2.

Vui mừng quá đỗi, cả ai tâm linh cùng chung nhịp điệu lao tới ôm lấy nhau trong sự ngỡ ngàng của gia đình Văn Củ.

Văn Củ: (Ô__Ô)

Bạn đang đọc Đô Thị Tu Chân - Đi Tìm Bản Ngã sáng tác bởi ThanhAnAnAn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhAnAnAn
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.