Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuốc giả.

Tiểu thuyết gốc · 1839 chữ

Văn Củ nổi da gà.

Lý do có hỏi, trả lời một câu nhìn thì biết.

Bùi Kiên và Hồng Tuấn sau khoảnh khắc nhận rõ mặt đối phương trong một giây, phân tích suy nghĩ trong một giây, sau đó lao tới như cặp tình nhân lâu ngày gặp lại.

Tay nắm tay, vai chạm vai. Chàng một câu, nàng một câu, tình cảm mặn nồng thắm thiết.

Ít nhất người ngoài thấy là thế.

Nhìn Bùi Kiên và Hồng Tuấn khoác vai nhau như tình nhân thân mật đi vào, gia đình Văn Củ nhìn nhau rồi cũng đi theo.

“Thần tăng vẫn khỏe chứ? Để tìm được chỗ này cũng không dễ dàng gì!”

“Vẫn khỏe vẫn khỏe! Mọi người ăn tối chưa, nếu chưa thì…” Bùi Kiên thầm hô hỏng bét, khách sáo quá quên mất đã ăn rồi, mà dù chưa ăn thì lấy gì ra mà đãi. May mắn câu sau cứu giúp hắn.

Hồng Tuấn cởi mở:

“Chúng tôi đã ăn rồi, thần tăng hiếu khách quá!”

Nói xong giơ lên một cái hộp đựng màu đỏ. Thấy Bùi Kiên nhìn ngó thắc mắc, Hồng Tuấn mỉm cười chân thành.

“Đây là có chút quà, một cây nhân sâm trăm năm tôi cất giữ! Nghe nói người tập võ rất chuộng cái này, tôi là người đam mê võ thuật nên cố giữ lấy, nay tặng thần tăng! Mong thần tăng vui lòng nhận!”

Bùi Kiên không giám nhận ngay.

Thường nói vô công bất thụ lộc, được người ta đến thăm thì thôi, có lẽ biểu hiện hôm nọ quá ghê gớm. Nhưng tặng quà kiểu như thế này thì…

Có mùi vị lạ!

“Không biết thí chủ cầu mong điều gì?”

“Thần tăng thật thấu hiểu lòng người, không giám giấu giếm, cũng không cần vòng vo”. Nói đoạn Hồng Tuấn quỳ sụp xuống thành khẩn.

“Tôi muốn cầu sư học võ, xin thần tăng thu nhận!”

Chỉ như vậy?

Không có động cơ khác?

Vậy thì dễ nói chuyện!

“Haha, thành giao, à… được được thôi! Thí chủ đứng lên, chuyện này ngày sau hẵng nói! Nơi đây là cửa phật, thường nói cầu phật cầu chậm rãi, tâm thành thì linh! Ông cứ suy ngẫm kỹ rồi làm!”

Bùi Kiên không biết giá củ nhân sâm này bao nhiêu, kiến thức xã hội của hắn chưa sâu sắc đến vậy. Nhưng bươn chải vài năm cũng hiểu được một điều, không ai cho không ai cái gì, vậy nên muốn học võ cũng được, nôn thêm học phí ra đã.

Hồng Tuấn không nghĩ ra đạo lý này, nghe thấy tâm thành thì linh ông ta cũng nghĩ phải như thế thật. Nhìn Bùi Kiên với ánh mắt kiên định, Hồng Tuấn chém đinh chặt sắt khẳng định.

“Chắc chắn làm thần tăng hài lòng!”

“Uhm!”

“AHAHAHA…” x2

Gia đình Văn Củ đi phía sau không giám xem vào câu chuyện, cứ như vậy đi theo sau. Bùi Kiên dẫn mọi người đi vừa đi vừa nói chuyện, Hồng Tuấn liếc mắt đánh giá ngôi chùa.

Một ngôi chùa thanh tịnh, là chốn tốt để thanh tu. Kẻ tu nơi này ắt hẳn phải cao tăng đắc đạo!

Khi tới gần hậu viện Bùi Kiên ngẫm lại thì chùa không có chỗ để ngồi. Cả ngôi chùa không có bàn ghế gì, chỉ có hai cái giường ở hậu viện, hết cách mọi người ngồi ở bậc thềm nói chuyện.

“Thí chủ khuôn mặt hồng hào, thật tướng của người tốt! Chắc chắn đã cứu giúp được nhiều người!” Bùi Kiên khách sáo đánh giá.

“Đâu có đâu có! Thần tăng đức hạnh cao độ để người khác phải ngưỡng mộ, lời nói tuy như phàm tục, nhưng tấm lòng lại của bồ tát!”

“Đúng đúng, à không đúng, người xuất gia vốn nên như vậy!”

Nhớ đến lời bà Đoàn Bùi Kiên xổ ra được một câu thâm thúy: “Thường nói tu phật tu ở tại tâm, chớ nên nhìn vẻ bề ngoài! Phải không?”

“Phải phải! Nhìn vào thì biết, chốn này thanh tịnh giản dị….”

Ngửi thấy mùi thuốc trong bếp đun, Hồng Tuấn sáng mắt lên:

”Thần tăng còn biết y đạo à? Cho tôi xem ngài nấu gì được không?”

Bài thuốc bát trân thang này chỉ đơn giản bồi bổ khí huyết không có gì lạ, Bùi Kiên dẫn ông ta vào. Phương thuốc này do Vận Mệnh đạo nhân cung cấp, chắc chắn có thể vênh mặt một phen.

Nhưng khi thấy bã thuốc bữa trước Hồng Tuấn lại nhíu mày. Ông ta tuy học tây y, nhưng niềm đam mê đông y cũng mãnh liệt không kém võ thuật. Chỉ nhìn bã thuốc cũng biết được, thuốc đểu toàn hàng cũ với mốc, dược tính không còn bao nhiêu nữa.

“Thần tăng sao lại dùng các vị thuốc đã hỏng thế này! Như này có thể gây ngộ độc!”

Hả, lại gặp thứ chó lợn bán thuốc?

Cái xã hội này có thôi đi không, đâu đâu cũng là kẻ tôn trong vật chất!!!

Bùi Kiên cay cú, nhưng vai diễn hiện tại không thể biểu hiện ra được, vậy là hắn giả đò.

“Không phải không biết, chỉ là tôi quanh quẩn gần chùa cũng không thể đi xa mà mua được!”

“Vậy nguồn thuốc của thần tăng để tôi lo! Tôi có tài khoản hội viên của hiệp hội đông y Đại Nam, nguồn hàng đảm bảo tốt, loại nào cũng có!”

Good, đúng là người tốt, cần phải dạy võ cho hắn!

“Haha! Được lắm hay lắm! Vậy chuyện này nhờ ông, có số điện thoại không?”

Thấy Bùi Kiên rút ra con cục gạch Hồng Tuấn gật đầu nên thế, mặc dù nhìn thần tăng còn trẻ, nhưng lúc biến hình thấy rõ rồi, nhiều khi người ta trăm tuổi không chừng.

Quả thật giản dị.

Nghe cái lập luận như vậy nên khi gia đình ông Năm nghe được đích thân giám đốc bệnh viện giải thích, hiện tại cũng một câu thần tăng hai câu thần rất cung kính.

Thấy hai người thân thiết quá mãi không xen vào được câu chuyện. Bà Cải huých tay chồng, sau đó rút ra cái phong bì. Bùi Kiên mắt sắc, đang không biết dùng cách nào để một nhà sư có thể mở mồm hỏi tìm gái, nhìn cái phong bì này quay ngoắt câu chuyện.

“Ồ, ông năm đã khỏe hẳn chưa?”

“Cảm ơn thần tăng, đã khỏe lại rồi! Quả thật là kỳ diệu, tôi tưởng sẽ phải chết rồi.! Hề hề, hôm nay đến cũng để cảm ơn, gia đình tôi có chút lòng thành công đức cho chùa!”

Nói thật khéo miệng, thế này đỡ phải mang tiếng mặt dày đưa đẩy. Công đức cho chùa là chuyện tốt, phật tổ nhìn thấy chắc chắn bảo hộ, còn tiền tài thứ này các ngài không dùng đến, cuối cùng còn cần mình phải bảo quản thay.

“Haha! Phải!”

Cười tiếng cởi mở Bùi Kiên nhận số tiền này, sờ sờ sơ qua đánh giá rồi đút nhanh vào áo.

Bỏ qua một bên Hồng Tuấn có cây sâm đã hết giá trị để nói chuyện, Bùi Kiên suy nghĩ qua loa rằng học võ dễ dàng thôi, người có tay chân đều học được. Thế là quay ra nói chuyện nửa buổi với nhà ông Năm.

Bà Cải ở nhà thế nào không biết, ra ngoài đơn thuần một cái ma nơ canh. Bùi Kiên nói chuyện với ông Năm là chủ yếu.

Ông Năm tình trạng thật tốt rồi, khi đó Bùi Kiên sỡ hữu linh lực, lúc cuối cùng để lại trong người ông Năm không ít, chính thứ này làm ông ta khỏi nhanh như thế.

Về mấy người của đội thợ xây. Anh siêu tay vẫn bó bột, chiều đấy về nhà tự chăm sóc. Ba ông chính trị gia lời lắm mà tình nhạt, điển hình của mõm như hắn, đều đã được ông Năm cho nghỉ.

Còn ông Nhân thỏa ước nguyện con cái về thăm. Không về không được, cha già bị đánh như vậy, chỉ chiều ngày hôm sau hai đứa con đã có mặt ở nhà.

Quãng thời gian làm thợ xây duyên phận đến đây có lẽ đã đủ.

“Thần tăng, tôi muốn học võ!” Văn Củ lúc này xen mồm vào.

Có tiền có sâm không?

Một câu nảy số trong đầu, nhưng Bùi Kiên biết hoàn cảnh nhà Củ. Có muốn học lấy tiền đâu mà học, hắn sẽ không dạy không công.

Cái việc dạy võ này từng được Bùi Kiên nghĩ đến, chắc chắn phải bỏ học phí hắn mới dạy.

“Cậu không theo cha làm việc, học võ để làm gì?”

“Tôi muốn báo thù lũ đòi nợ, nếu không có thần tăng cứu giúp thì cha tôi đã đi thật rồi!” Văn Củ đỏ mắt nghiến răng nói.

“Oan oan tương báo thì đến bao giờ, chuyện này hãy để pháp luật giải quyết!” Bùi Kiên từ chối khéo.

Hồng Tuấn nhớ đến tay phó trưởng bên cảnh sát trật tự qua loa cho xong chuyện, ông ta chen vào.

“Thần tăng không biết rồi, chuyện này có lẽ đã bị dìm! Lúc trước tôi đã trao đổi với công an phường nhưng người ta không mặn mà lắm!”

Bùi Kiên nhíu mày. Mặc dù trước đó hắn rất cặn bã, nhưng luồn lách ở đáy xã hội thường rất sợ cảnh sát. Bạn hắn, bạn của bạn hắn đều đã ở tù, chẳng nhẽ tên kia có quan hệ?

Xã hội vẫn có câu: “nhất quan hệ, nhì tiền tệ”. Nếu tên kia có quan hệ bên trên thật, thôi tốt nhất không dây vào.

Sau này rồi tính.

Mà ở thời đại này, đi đòi nợ đòi tới công khai như vậy, có lẽ có không chỉ quan hệ, tiền tài không thể kém cạnh được.

Lơ qua chủ đề này, Bùi Kiên an ủi bằng lời hứa với Củ, rằng sau này khi gặp lại tên áo khoác sẽ dạy dỗ “độ hóa”. Còn về việc học võ thì thôi, tốt nhất theo cha cho yên cửa yên nhà. Mà cái chùa này có Bùi Kiên đủ rồi, thêm người nữa vào không gian chật chội, phòng đâu mà ở?

Lúc về khi ra gần tới cổng, Bùi Kiên muốn giữ hình tượng thần tăng để kiếm cơm, cho nên né ra gia đình ông Năm. Kéo tay tuấn đi thụt lùi về phía sau, hắn hỏi thăm về nữ thần.

Hồng Tuấn nói không biết.

Mà không biết thật, vẫn nghĩ người ta là chuyên viên của bộ y tế gửi xuống. Ngày hôm đó thông báo có việc đột xuất về thủ đô rồi.

Nghe vậy, giá trị của Hồng Tuấn trong lòng Bùi Kiên sụt giảm mạnh, nhưng nể mặt cây sâm nên vẫn niềm nở đưa về tận cổng.

Bạn đang đọc Đô Thị Tu Chân - Đi Tìm Bản Ngã sáng tác bởi ThanhAnAnAn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhAnAnAn
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.