Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đợi ai trong mưa

Tiểu thuyết gốc · 2715 chữ

07

Xông vào Thiếu Lâm lúc đêm vừa tỏ

Vì cứu nghĩa phụ chàng quyết liều thân

Công dưỡng nuôi như bể há không cứu?

Cho tròn chữ hiếu quyết chiến tam tăng

Trong lúc trải nghiệm võ công với ba nhà sư Thiếu Lâm, Vô Kỵ thấy khó bề mà địch nổi Kim Cương Phục Ma Khuyên của họ, tưởng như sắp chết đến nơi trong lòng chàng chợt hiện lên hình bóng Mẫn Mẫn, người con gái Mông Cổ cam tâm từ bỏ gia tộc và tước hiệu để đi theo chàng cùng chung hoạn nạn có nhau. Như được nàng tiếp thêm sức chàng vừa chống lại tam tăng vừa giải thích chuyện của Thành Côn khiến Độ Ách ngừng roi không vung nữa trầm ngâm: “Quả thật như thế!”. Thành Côn thấy chàng thao thao bất tuyệt sợ bị bại lộ nên lén tập kích bằng cách ném tảng đá to về phía Vô Kỵ nhưng tam tăng kịp thời vung roi ra đánh bể tảng đá khiến Vô Kỵ một phen kinh vía. Thấy không xong, lão Côn liền quay đầu bỏ chạy không màng tiếng hét của Vô Kỵ kêu lão có ngon thì ở lại cùng đối chất. Ba tăng bèn ghi nhận chuyện của Thành Côn, đúng lúc đó bọn bang hội thừa nước đục thả câu tính ám sát ba tăng để cướp Sư Vương, ba sư vội vung roi chống đỡ. Thấy đó là cơ hội tốt Vô Kỵ bèn vận kình lực lên đôi tay đẩy khối cự thạch đang che lấp địa lao nơi giam giữ Tạ Tốn, chàng dùng Càn Khôn Đại Na Di chuyển lực chưởng của Độ Nạn đằng sau chưởng trúng lưng chàng lên đôi tay mình đẩy luôn khối cự thạch nhích thêm một khoảng xa. Tên bang hội kia thấy vậy liền ra tay đột kích Độ Nạn khiến sợi dây trên tay ông bị rớt xuống thế là Kim Cương Phục Ma Khuyên bị phá vỡ.

Bất thình lình chiếc dây đen đang nằm dưới đất bỗng dựng đầu dậy, chẳng khác gì một con rắn độc giả chết nay vùng dậy cắn người, nghe vút một tiếng nhắm ngay người đang sử dụng phán quan bút điểm tới, đầu dây chưa đến mà kình phong đã ào ạt khiến đối phương phải lạnh người, tên bang hội vội vàng chống đỡ. Chiếc dây đen tiếp tục vung lên, đẩy lùi bọn bang hội kia ra xa mấy trượng, Kim Cương Phục Ma Khuyên lại trở lại như lúc đầu, uy lực xem ra còn mạnh hơn trước. Thiếu Lâm tam tăng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, thấy đầu kia chiếc dây đó đang nằm trong tay Trương Vô Kỵ. Hai sợi dây của Độ Ách và Độ Kiếp đuổi bọn kia mấy trượng, bọn bang hội và tên đang giao chiến với Độ Ách kinh hãi thất sắc khi thấy chàng thanh niên võ công cao cường đến vậy, thấy không xong chúng bèn lẩn mất.

Khi đẩy được khối cự thạch kia ra, Vô Kỵ bèn cất tiếng nói:

- Nghĩa phụ, hài nhi đến đón cha, cha có ra được không?

Tạ Tốn nói vọng lên:

- Con ngoan của cha, cha không ra đâu, con hãy đi đi.

Vô Kỵ ngạc nhiên:

- Nghĩa phụ, cha bị người ta điểm huyệt hay bị xích lại?

Không đợi Tạ Tốn trả lời, Vô Kỵ bèn nhảy xuống hầm tối đầy nước sau cơn mưa to, nước ngập đến ngang lưng Tạ Tốn. Chàng xem xét thấy Tạ Tốn không bị người ta điểm huyệt cũng như bị khóa xích, bèn ôm ông nhảy vọt lên trên, đặt Tạ Tốn ngồi trên tảng đá rồi nói với ba vị thần tăng:

- Các vị cao tăng, xin hãy để nghĩa phụ tại hạ được tự do ra đi với tại hạ. Tất cả tội lỗi của nghĩa phụ tôi, tôi xin gánh lấy tất cả. Có muốn trừng phạt gì xin hãy đợi tôi đưa nghĩa phụ đến nơi an toàn nhất định tại hạ sẽ quay về đây chịu tội với ba vị. Lời tại hạ nói ra xin có trời cao chứng giám, nếu có nửa lời gian dối sẽ bị sét đánh ra tro, nghìn muôn kiếp chẳng siêu sinh.

Ba vị cao tăng chưa kịp trả lời thì Tạ Tốn lên tiếng:

- Con ơi, tội gì con phải thề thốt nặng lời như thế làm chi? Tội nghiệt lớn nhất của cha là đánh chết Không Kiến Đại Sư. Nếu cha rơi vào tay kẻ khác sẽ hết sức chống đỡ nhưng nay lại bị nhốt ở chùa Thiếu Lâm cha cam tâm chịu chết để đền tội cho Không Kiến Đại Sư.

Vô Kỵ vội nói:

- Cha lỡ tay đả thương Không Kiến Đại Sư là do ác tặc Thành Côn sắp đặt kế gian, huống chi mối thù toàn gia cha chưa báo được, không lẽ lại chết dưới tay Thành Côn?

Tạ Tốn thở dài:

- Trong hơn một tháng qua, ta ngày ngày ngồi dưới hầm này nghe ba vị cao tăng tụng kinh niệm Phật, nghe từ dưới chùa vọng lên chuông sớm trống chiều, nghĩ lại chuyện đã qua, thấy tay cha nuôi con nhuộm không biết bao nhiêu máu tươi của người vô tội, dẫu chết trăm lần cũng chưa hết. Than ôi! Bao nhiêu ác nhân tội nghiệt kia, so với Thành Côn xem ra còn nặng hơn nhiều. Hảo hài tử, con đừng nghĩ tới cha làm gì, một mình mau xuống núi đi thôi.

Đoán biết Vô Kỵ sẽ cưỡng ép mình đi, lựa lúc chàng sơ hở ông bèn điểm huyệt Đại Trùy sau lưng của Vô Kỵ khiến chàng bủn rủn tựa như không còn sức. Chàng nói:

- Cha, sao cha lại phải khổ sở như thế?

Tạ Tốn đáp:

- Con ngoan, nỗi oan khuất của cha con đã nói hết cho ba vị cao tăng nghe cả rồi. Còn tội nghiệt cha làm, cũng phải để một thân cha chịu báo ứng. Nếu con còn không chịu đi thì ai là người thay cha mà báo thù đây?

Cả ba nhà sư bỏ ba sợi dây đen xuống nói:

- Cảm tạ đại đức của Trương giáo chủ.

Vô Kỵ vội nói:

- Chuyện phải làm thì làm, có gì đáng nói đâu.

Độ Ách nói:

- Chúng tôi cũng đã nghe Tạ Tốn kể lại nỗi oan khuất của người, lại nghe lời lẽ trình bày của ngài cộng thêm hành động vừa nãy của Viên Chân khiến mọi việc dần sáng tỏ. Việc ngày hôm nay đáng lẽ phải để Tạ Tốn đi theo ngài nhưng ba sư huynh đệ chúng tôi tuân theo pháp chỉ của phương trượng canh giữ Tạ Tốn, đã từng lập trọng thệ trước chư Phật, nếu ba huynh đệ còn sống quyết không để Tạ Tốn thoát khỏi nơi đây. Chuyện này liên quan đến vinh nhục hàng nghìn, hàng trăm năm nay của bản phái, xin Trương giáo chủ tha thứ cho. Cái mối thù bị hỏng mắt của lão nạp, hôm nay coi như đã xong. Trương giáo chủ muốn cứu Tạ Tốn, xin muốn đến lúc nào cũng được, chỉ cần phá được Kim Cương Phục Ma Khuyên của ba huynh đệ chúng tôi, lập tức có thể dắt Sư Vương đi khỏi nơi đây. Trương giáo chủ muốn ước định thêm người tiếp tay, xa luân chiến cũng được, cùng một lượt xông lên cũng được, chúng tôi chỉ có ba sư huynh đệ ứng chiến mà thôi. Trước khi Trương giáo chủ giá lâm, ba huynh đệ chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cho Tạ Tốn được chu toàn, quyết không để cho Viên Chân làm nhục ông ta một câu nửa chữ, đụng đến một sợi lông.

Vô Kỵ chợt nghĩ đến ngoại công và Quang Minh sứ giả nên nói:

- Nếu đã như vậy, nhất định sẽ quay trở lại lãnh giáo cao chiêu của ba vị đại sư.

Lúc này sức lực chàng đã phục hồi vội đi đến ôm lưng Tạ Tốn nói:

- Nghĩa phụ, con đi đây.

Tạ Tốn gật đầu, giơ tay vuốt ve đầu tóc của chàng nói:

- Con chẳng cần phải trở lại cứu cha làm chi, cha nhất định không đi đâu. Con ngoan, mong con mọi việc ở hiền gặp lành, không phụ lòng kỳ vọng của ta và cha mẹ con. Con nên học cha con, đừng học nghĩa phụ.

Trương Vô Kỵ nói:

- Cha con và nghĩa phụ đều là anh hùng hảo hán, là đại trượng phu quang minh lỗi lạc, đều đáng cho con noi theo.

Nói xong chàng khom mình bái biệt, thân hình lắc một cái đã vọt ra ngoài vòng ba cây tùng, hướng về ba nhà sư Thiếu Lâm giơ tay chào, thi triển khinh công thoắt một cái đã không còn thấy đâu nữa.

Khi Vô Kỵ xâm nhập Thiếu Lâm cứu Tạ Tốn cả đêm không thấy về, Triệu Mẫn lòng nóng như lửa đốt lo chàng có chuyện gì không may xảy ra thì sao? Nàng biết thiên tính của Vô Kỵ, sẵn sàng vứt bỏ an nguy của bản thân mà lao đầu vào chốn hiểm nguy. Nàng nghĩ: “Giá mà biết trước thế này ta hãy khoan nói cho chàng biết, tên ác tặc Thành Côn biết rõ con người chàng chắc chắn sẽ lợi dụng tình cha con giữa chàng và lão gia tử để giăng bẫy chàng”. Nhưng người chàng cứu lại là người thân yêu duy nhất còn sót lại của chàng kia mà? Nghĩ đến đó nàng thở dài đầy não nề. Bỗng nàng nghe đâu đó tiếng ai từ khoảng không gian xa xăm nào đó vọng lại "Mẫn Mẫn! Muội hãy nhớ giữ gìn sức khỏe! Đừng lo cho ta nữa! Ta sắp vĩnh biệt nàng rồi".

- Vô Kỵ ca ca!

Nàng bất ngờ hét lớn tay quơ gạt làm rơi vỡ tách trà mới rót còn đang nghi ngút khói...

Gương mặt thẫn thờ cũng bởi tình lang

Lòng thiếp âu sầu bởi lo cho chàng

Ngoài kia mưa lớn lại rít từng đợt

Chàng hỡi chốn kia có bình an không?

……………..

Cơn mưa rả rích tối qua đã dứt, những tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện báo hiệu buổi sáng sớm trời quang mây tạnh, một đêm dài đằng đẵng đã trôi qua để nhường chỗ cho buổi bình minh đầy sức sống bắt đầu một ngày mới, người con gái ấy đang sắp độ tuổi trăng tròn đang gục đầu trên hai tay đặt trên bàn bỗng tỉnh giấc dù đang mệt mỏi do thiếu ngủ bởi vì nàng đang đợi tình lang của mình quay về chỗ ấm cúng của hai người [“Chết thật! Ta ngủ quên mất!”], nàng vội kêu lên:

- Vô Kỵ ca ca! Huynh về chưa? Đã về rồi sao không lên tiếng cho muội biết?

Đáp lại tiếng nói của nàng là sự im lặng đến đáng sợ

- Ta phải đi tìm chàng.

Tự nhủ với lòng như thế nàng mệt mỏi gắng gượng kéo bước chân ra ngoài kia tìm chàng.

Ngoài phố đông người qua lại, những tiếng xì xào, bán hàng í ới gọi nhau tạo thành một thứ âm thanh huyên náo cả dãy phố.

Nàng đứng giữa phố đông người qua lại

Lòng tự hỏi chàng đang ở nơi nao?

Bầu trời trong xanh chưa được bao lâu thì lại sắp nhường chỗ cho những đám mây đen đang xâm phạm kia, chẳng mấy chốc khoảng không gian trong vắt cuối cùng kia đã tự nhuộm mình thành màu đen giống bọn hắc vân đang vần vũ kia. Những tiếng sấm vang động liên hồi báo hiệu cơn mưa lớn đổ bộ. Nàng nhìn về hướng xa xăm phía đường chân trời như thể đang tìm kiếm gì đó trong vô vọng. Dòng người hối hả í ới chạy đi tìm chỗ tránh cơn mưa, không một ai để ý đến cô gái có dáng vẻ ngơ ngác thất thần kia. Cơn mưa to trút xuống như vô tình không thấy cô gái đứng đợi trông ngóng tình lang trở về.

Đang trên đường về thì trời đổ mưa, Vô Kỵ lẩm bẩm:

- Thật xúi quẩy, tại sao trời lại đổ cơn mưa lúc này chứ? Mẫn muội đang đợi ta phải nhanh chóng quay trở về.

Chàng ghé ngang chỗ bán ô mua một cái rồi hối hả che ô vội quay về.

Đến ngả rẽ, chàng dợm bước theo lối rẽ ấy thì thì thấy một hình bóng mà chàng đã quen thuộc khi đã cùng nhau song hành với nàng nhiều lần, chính là Mẫn Mẫn - tâm can bảo bối của chàng. Chàng kêu lớn:

- Mẫn muội!

Nghe có người gọi mình, Triệu Mẫn quay lại nhìn chàng đầy vẻ ngỡ ngàng không thể tin vào mắt mình, nỗi vui mừng biểu lộ trên gương mặt nàng không nói nên lời đã xác định một điều: chàng đã bình an quay trở về và xuất hiện trước mặt nàng đây. Thấy tình nương ướt đẫm nước mưa, trên mặt, tóc của nàng từng giọt ròng ròng chảy xuống, cả người nàng thấm đẫm những nước mưa vô tình. Lòng bất chợt đau nhói, chàng quăng luôn cả ô vội tiến đến chỗ nàng, hai tay rờ khắp mặt nàng như thể không cho những giọt nước xâm phạm đến gương mặt trong sáng như ngọc của nàng chàng lo lắng hỏi dồn:

- Muội ngốc quá vậy? Sao lại ra đây trời mưa to thế này? Rủi bị nhiễm phong hàn thì làm sao?

Triệu Mẫn khẽ trả lời:

- Thiếp sợ Trương đại giáo chủ bỏ rơi muội. Thiếp sợ lắm, thiếp đợi chàng cả đêm qua không khi nào chợp mắt nổi vì lòng thiếp cứ thổn thức trông ngóng chàng.

Nghe nàng tỏ bày tình yêu thương khiến chàng rung động con tim, chàng mở rộng hai bàn tay ôm tình nương vào lòng nói rằng:

- Ta xin lỗi muội, ta đã quá vô tâm. Không bao giờ ta có ý nghĩ bỏ rơi muội cả, chỉ là vì ta sốt ruột muốn cứu cho được nghĩa phụ mà muội cũng đã biết rồi ông ấy là người thân duy nhất của ta còn sót lại, nếu quên công ơn nuôi dưỡng mười năm của nghĩa phụ ở Băng Hỏa đảo thì há ta lại là kẻ bất hiếu bất nghĩa tuyệt tình đến thế sao? Mẫn muội, nàng có hiểu cho ta không?

Triệu Mẫn đáp:

- Thiếp hiểu nỗi khổ tâm của chàng và cả con người của chàng, tính ngốc của chàng nữa!

Vô Kỵ như gỡ được một mối lo trong lòng, miệng nở nụ cười và nói trong khi chàng khẽ xiết ôm chặt nàng thêm:

- Từ nay trở đi bất luận có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ ở bên nàng mãi mãi, ta đi nàng đi, nàng ngồi ta ngồi, hai ta sẽ như hình với bóng mãi không rời xa.

Nghe chàng nói thế, Triệu Mẫn đẩy chàng ra không cho chàng ôm nữa, nàng nở một nụ cười vui sướng rạng rỡ như tô điểm thêm nét đẹp thu ba lóng lánh của nàng:

- Những điều chàng nói với thiếp là thật chứ?

Vô Kỵ đáp:

- Tại hạ đâu dám có nửa lời nói dối Quận chúa Triệu Mẫn quỷ kế đa đoan này chứ!

Nàng nhào tới ôm chầm lấy chàng xiết chặt, chàng cũng khẽ khàng vòng tay ôm lấy nàng. Triệu Mẫn nói:

- Thiếp đã nói rồi, thiếp không còn Quận chúa nữa mà, chàng là người Hán thì thiếp cũng là người Hán, cả đời này thiếp chung quy chỉ gả cho chàng thôi, Trương đại giáo chủ ngốc ạ!

Nghe lời tâm sự trìu mến của nàng khiến lòng chàng sung sướng như hoa nở rộ lúc khí trời vào mùa xuân, chàng cứ muốn ôm nàng như thế mặc cho cơn mưa cứ tuôn xối xả giữa không gian tĩnh mịch không còn ai trên phố ngoài đôi tình nhân đang ôm ấp.

Bạn đang đọc Đoản Văn Ỷ Thiên sáng tác bởi A.T.0491
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi A.T.0491
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.