Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương1

Tiểu thuyết gốc · 1879 chữ

Trời chiều dâng một màu u ám

Bờ sông xa vắng ngắt đìu hiu

Gió đưa ngọn sóng liu diu

Khí âm lên xuống dập dìu nước sâu.

Hai chị em Lệ và Long cùng đi bộ lang thang rồi đứng lại bên bờ sông Kim Giang nhìn xuống…

Dòng sông ấy xám xịt một màu, do nước đã bị ô nhiễm, thi thoảng lại có váng đen nổi lên, có thứ chất lỏng nhớt bầy hầy, có cả những bịch bao ni lông, có những túi ni lông nổi váng lên, trời lại đã xâm xẩm tối nên trông nó lại càng bẩn thỉu thêm, hai chị em nhìn xuống sông hồi lâu ngán ngẩm.

Lệ nói với em trai:

- Sông này tanh hôi bẩn quá, chẳng trong sạch như sông ở quê mình, mình đi chỗ khác thôi.

Long đáp:

- Trong thành phố thì sông nào chẳng bẩn, em mỏi chân rồi, mình đứng đây chút đợi ba tới đón rồi về thôi, đi xa mất công ba lại gọi nữa.

Thì ra ba của Long và Lệ là giám đốc của một công ty lớn kinh doanh về mảng sắt thép, nhưng do công ty đang phát triển chi nhánh ở tỉnh lẻ nên ông về đó điều hành. Hôm nay ông có cuộc họp quan trọng tại công ty mẹ ở trong thành phố nên đi vào để tham gia, hai chị em lại đang kì nghỉ hè rảnh rỗi nên xin ba cho cùng đi, nhân tiện thăm thú luôn thủ đô Hà Nội. Thế rồi khi ba vào họp thì hai chị em đi thơ thẩn bên ngoải cổng công ty, thế rồi đi loanh quanh hồi lâu thì chợt nhìn thấy sông Kim Giang, vậy là hai đứa nhấn nhá ở lại xem sông hồi lâu.

Lệ nói:

- Ừ thế cũng được, lát nữa ba ra rồi đưa chị em mình đi ăn uống đi chơi quanh thủ đô cho biết.

Long gật đầu vâng dạ, rồi Lệ lại hỏi:

- Em có khát không?

Long gật đầu.

Lệ ngước nhìn quanh, thì thấy bên kia đường đầy những quán vỉa hè, thế là cô nói:

- Vậy em ở đây chờ chị một lát, chị chạy qua bên kia mua nước uống nhé.

Long không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lại nhìn xuống lòng sông.

Lệ dợm bước định đi thì chợt nhiên cô nhìn thấy có bóng dáng một người đang thất thểu bước lại phía hai chị em. Hình như là một người vô gia cư, anh ta cao, gầy, ăn mặc rách rưới cơ cực, chân đi trần, tay anh ta quấn chi chít băng trắng, ống tay áo rách bươm tới tận khuỷu, mặt lấm lem những nhọ, tóc tai dài rũ rượi che đến nửa khuôn mặt, trông có vẻ…Không được đàng hoàng lắm, anh ta cứ vừa đi vừa thơ thẩn nhìn xuống dưới lòng sông Kim Giang.

Long thấy Lệ chần chừ chẳng đi, thì đưa mắt nhìn theo chị, nhìn thấy người vô gia cư nọ, thế là cậu hiểu suy nghĩ trong lòng chị, Long cười nói:

- Phố xá có biết bao nhiêu người chị lo gì thế? Người ăn xin thôi mà, thôi chị đi lẹ đi.

Lệ nghe em nói cũng phải, thế là Lệ chạy vụt đi qua bên kia đường, đường nhiều xe cộ qua lại nên chật vật mãi cô mới sang được bên kia, đúng là đường xá thủ đô có khác, người đâu ra mà lắm thế không biết…

Nói đến Long, chị đi rồi thì cậu đứng lặng bên bờ sông, khoanh tay lại nhìn xuống bên dưới lòng sông…

Long thầm ngán ngẩm trong lòng…

Nghe nói con sông Kim Giang này là một phần của sông Tô Lịch chảy xuyên qua suốt mấy quận của thủ đô, đây là một con sông thiêng liêng nhưng bị người tàu trấn yểm vào thời xa xưa thời nào chẳng rõ, nhưng nhìn rõ ra thì người dân cũng chẳng coi trọng việc trấn yểm đó lắm, họ vẫn vứt rác xuống sông đều đều thế này đây…

Thế rồi bỗng có giọng nói cất lên làm Long giật nảy cả mình…

- Dưới sông này có quỷ thần đấy…

Giọng nói sát bên tai làm tim Long đập mạnh một nhịp, người khẽ rùng mình một cái, da gà nổi lên khắp, Long hoảng sợ quay ngoắt nhìn lại thì người vô gia cư kia đã tới sát bên cạnh cậu từ khi nào rồi, anh ta đã đứng sát bên cậu mà chẳng gây ra tiếng động gì, tay anh ta khoanh tròn lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống dưới lòng sông, Long nhìn thấy qua kẽ tóc mớ tóc mái lòa xòa của anh ta là một đôi mắt rất sáng, cứ như thể vì sao sáng chói, đang nhìn về nơi hoang vu vô định đâu đó ở dưới mặt sông.

Long sợ hãi dạt nhẹ sang một bước, nhưng định thần nhìn lại thì thấy người vô gia cư cũng đang mải ngắm nhìn sông, có vẻ chỉ nói vu vơ không quan tâm tới mình lắm thì cậu mới dần hoàn hồn, cũng bớt run sợ đi, Long cất tiếng hỏi:

- Em cũng nghe nói ở sông Tô Lịch bị trấn yểm, nhưng em cũng không tin lắm mấy chuyện đó, anh có biết quỷ thần nào dưới sông không?

Người vô gia cư im lặng không đáp, mắt nhíu lại vẫn cứ đăm đăm nhìn xuống dưới lòng sông đục ngầu, rồi khẽ gật đầu một cái.

Long chờ anh ta nói nhưng anh ta không nói gì nữa, Long cho là anh ta không được minh mẫn, nhưng không nén được tò mò, thế là lại hỏi:

- Vậy anh có biết người nào yểm sông này không? Và người ta yểm sông làm gì hả anh?

Người vô gia cư bấy giờ mới nói:

- Vào thời nhà Đường có vị Tiết Độ Sứ nước tàu sang nước ta họ Cao tên Biền, là người có phép Trấn Yểm đã yểm lên sông này để phá đi long mạch nước Nam.

Lần này Long nghe nói xong thì giật mình kinh hãi, giọng nói của người vô gia cư này, không giống giọng nói vang lên khi nãy, mà nó trầm hẳn đi, lại có vẻ như là giận dữ, đay nghiến lắm… Giọng nói khác hẳn cứ như là có người khác nói…

Long hoảng sợ quay ngoắt sang nhìn lại thì cậu đứng hình chết lặng…

Mặt người vô gia cư bạnh ra như thể anh ta đang nghiến răng, trên mặt hằn lên những đường gân xanh, đặc biệt nhất là đôi mắt anh ta, nó không còn trong sáng như vì sao mà đục ngầu những màu đỏ như máu…

Long vô thức nhìn xuống thì thấy cánh tay quấn băng trắng của anh ta nắm chặt, từ cánh tay ấy thấy rỉ ra màu đỏ như máu, Long chợt cảm thấy sợ hãi bủn rủn cả người đi, cứ như có luồng hơi lạnh phủ vào người cậu từ đầu lan dần xuống tới chân, cậu vô thức lùi lại phía sau mấy bước để tránh anh ta ra…

Chợt chân Long giẫm lên một cái gì đó mềm mềm uột uột oằn lên một cái như thể cái lốp xe đạp, rồi nó vùng lên một phát xiết lấy chân cậu, Long hoảng hốt nhìn xuống thì thấy dưới chân trái của cậu là một con rắn màu xanh, Long sợ hãi vùng mạnh chân ra kêu lớn lên một tiếng nhưng con rắn đã táp một phát vào chân cậu xuyên qua lớp quần vải mỏng, rồi nó xiết chặt lấy ống chân cậu chẳng buông, Long hét lên một tiếng đau đớn rồi vùng chạy nhưng bước được vài bước thì thấy chân trái tê dại ngã khuỵu ngay xuống đất, rồi mắt cậu mờ đi chẳng còn nhìn thấy gì nữa….

Lại nói người thanh niên vô gia cư kia bất giác thấy cảm thấy Long lùi lại thì anh ta cũng quay ngoắt sang nhìn, thấy ngay lúc đó có con rắn trên chân cậu, vậy là anh ta rút ngay trong thắt lưng ra một con dao ẩn sau lớp áo cũ vá chằng đục rồi lao đến đâm cho con rắn một nhát ngay giữa thân, rắn hét lên một tiếng kinh hoàng rồi nhả chân của Long ra trườn đi.

Người vô gia cư nhìn lại thấy Long đã đổ gục xuống, từ nơi vệt rắn cắn có hai dòng máu nhỏ chảy ra, nhưng anh ta mặc kệ Long mà vùng lao theo con rắn.

Anh ta chạy rất nhanh, nhanh hơn con rắn trườn, anh túm được ngay đuôi nó trước khi nó bò xuống dưới sông Kim Giang, đoạn kéo ngược nó lại, tay kia đâm bồi thêm một nhát chí tử vào người rắn, rắn oằn lên đau đớn khiếp đảm, rồi từ thân rắn thấy bốc ra một làn khói đen ngòm, người vô gia cư nghe thấy có tiếng nói vọng lên từ không khí xung quanh:

- Tha cho đừng giết!

Nhưng anh ta chẳng nghe, đôi mắt anh ta đỏ lừ lên, rồi nhắm thân rắn mà đâm thêm mấy nhát tới khi rắn không giãy dụa nữa thì thôi, bấy giờ làn khói đen kia toan trốn xuống sông thì anh ta lại lao đến mà đâm thẳng vào làn khói ấy..

…Chợt nhiên mặt sông nổi sóng ầm ầm, từ dưới mặt sông bốc lên một làn khói đen khác dày đặc hơn, bao trùm phủ kín hơn, nó là thứ khói bùng nhùng chẳng rõ hình dạng gì nhưng có thể thấy lòi ra một bàn tay xương xẩu và hai con mắt trắng từ làn khói ấy, rồi đám khói cất giọng nói:

- Mày dám đánh lính tao à!

Người vô gia cư dừng con dao lại không đâm làn khói bốc ra từ rắn nữa, mà đứng nhìn đăm đăm làn khói to dưới lòng sông mới bốc lên kia, vậy là hai con mắt trắng kia cũng nhìn lại, hai bên cứ thế lặng mà nhìn nhau…

Rồi chợt có tiếng nói xôn xao, người vô gia cư quay lại đã thấy có mấy người xúm đen xúm đỏ lại quanh cậu bé bị rắn cắn, người nào người nấy tâm thế khẩn trương, lo lắng, nói năng huyên thuyên, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai nhìn vào cả hai làn khói, có lẽ họ chẳng nhìn thấy hai làn khói nọ.

Người vô gia cư lại nhìn về làn khói dưới sông.

Hai con mắt trắng lại đăm đăm nhìn lại anh hồi lâu, rồi nói:

- Kẻ này chưa giết được, mày trú vào kia đi kẻo tan hồn!

Đoạn phất bàn tay xương xẩu một cái, làn khói bốc ra từ con rắn liền nhập vào người Long đang nằm mê man dưới đất, xong đoạn làn khói dưới sông cũng dần tan đi, đôi mắt tan đi mất sau cùng, cho tới lúc tan đi vẫn còn nhìn người vô gia cư đăm đăm…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.