Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2090 chữ

Bấy giờ Cô Linh nhìn lại các Cô Cậu và các Thị Hầu, cũng như các Cô đệ tử vẫn đang vái lạy khóc lóc ỉ ôi trước hương đường của mình, đoạn nói:

- Ta chết đi rồi mà thấy cảnh người đời thương xót thế này, cũng mãn nguyện lắm rồi, nay chỉ có em Chân Như nhìn được ta, vậy lại đây nghe ta truyền nói.

Chân Như liền bước lại quỳ lạy trước Cô Linh, Cô phán:

- Nay công việc ở phủ Sơn Trang thờ Mẫu Thượng Ngàn và Mẫu Liễu Hạnh, ta giao cả lại cho Em Dung, Em Dung khởi hành sau nên khi tới chùa thì Diệu Thiện Tiên Sinh đã đi mất rồi, có lẽ đang trên đường trở về hoặc là đang nán lại chờ đợi, chẳng thể tham gia lễ tang của ta. Còn em Chân Như, em là người có Căn Phật Mẫu*, mới chỉ là Tân Đồng nhập môn chưa lâu mà đã cách cảm được với Mẫu, như thế thực rất hiếm gặp, chuyên tâm vào công việc Hầu Thánh thì về sau ít ai bì kịp, em cũng chính là hòn ngọc quý của đạo ta giống như Diệu Thiện Tiên Sinh bên trong tăng đoàn vậy. Thế nhưng em là người mới, chưa thể đảm đương trọng trách, em ở bên cạnh học việc với Cô Dung, việc trong phủ nhất nhất nghe theo Dung sai khiến, sau này nếu Cô Dung mất trước thì em lên thay, Cô Dung còn thì em ở lại theo Cô Dung cho trọn đời ở phủ Sơn Trang này, đừng mở phủ khác thì mới được hưởng phước báu tứ phủ trọn đời. Em quy đạo ta, nhưng vẫn để cho giữ gọi bằng pháp danh nhà chùa, em có nhớ lời ta chăng?

Chân Như quỳ lạy đáp:

- Dạ em nhớ rồi, em trọn đời ở lại phủ Sơn Trang thờ Cô và các Mẫu.

Đoạn Cô Linh tiến lại Huyền Đỉnh, nói:

- Mời Tiên Sinh đứng dậy.

Huyền Đỉnh đứng dậy, Cô truyền:

- Khi tôi còn là con bé thơ, được Bát Tổ của Vu Sơn cưng chiều, thường xưng ngôi bác cháu, tôi vốn cảm mến với Vu Sơn, lai có giao ước từ ngàn đời xưa không bỏ, nên tình thương mến thương, về sau gặp được Cửu Tổ thì chẳng hẹn lời mà chung ý, cùng có mối cách cảm tương giao, chỉ trong thời gian ngắn mà tâm hồn cùng hòa hợp, tim đập cùng nhịp, lời nói cùng ý, thực là tâm đắc lắm, lại càng thêm mến tình tri kỷ với Vu Sơn. Nay Cửu Tổ có việc xấu xảy ra, Tiên Sinh với tôi cũng có mối quen biết từ trước, tôi biết việc hại tôi Tiên Sinh cũng đau lòng lắm, trước khi hết kiếp người tôi đã thấy sự đau khổ tiếc thương trong tròng mắt Tiên Sinh dành cho tôi, vì thế mà mới bày cho Tiên Sinh phá Bùa phản tử trên người tôi, mới mỉm cười mà ra đi được. Tiên Sinh vì Vu Sơn, tôi cũng vì Vu Sơn, vậy việc đã xảy ra, xin Tiên Sinh chớ lo nghĩ trong lòng, còn lời quở trách của Mẫu, ấy là người mẹ thương các con thì như thế, Tiên Sinh chớ có mang theo. Nay tôi cũng đã được mát mẻ an bài, như thế cũng thực đã thỏa chí tôi rồi.

Huyền Đỉnh rơi nước mắt nói:

- Tôi thương Cô Linh lắm, Cô nói những lời này tôi chẳng còn biết nói sao. thôi thì tôi chúc Cô được vạn sự bình an, về hầu nơi đất Thánh được mát mẻ vẻ vui, Đỉnh này đã nói rồi thì hàng năm, đều có ngày tưởng nhớ đến Cô. Còn việc Đỉnh này đã gây ra, bàn dân thiên hạ khăp trong giới Huyền Môn đều được biết, có lẽ chẳng ai làm gì được tôi, nhưng làm nam tử sống trên đời này, làm người mang danh hiệu Tiên Sinh của Vu Sơn, thì trọng về nghĩa khí, việc tôi làm ra, tôi sẽ có cách chịu trách nhiệm, như thế là sở nguyện riêng của tôi.

Cô Linh gật đầu mỉm cười, đoạn bước tới trước mặt Diệu Thiện và Kinh Tâm, nói:

- Em nghe danh Thánh Cô Kinh Tâm, Mẫu Thiên phu nhân đã lâu nhưng chẳng hiểu vì sao người đã lập gia đình vẫn được gọi là Thánh Cô, người không theo tứ phủ, không có chức sắc phong, vẫn được nhân gian xưng tụng là Mẫu. nay thì em đã hiểu rồi, đức hạnh của Thiên phu nhân như thế, các Mẫu còn phải thi lễ, thì nào có gì là lạ? Em chỉ không tin nổi là có việc như thế mà thôi.

Kinh Tâm nói:

- Chúng ta quen nhau ở Tế Giang, ngày đó ta vẫn còn sống, Thu Nguyệt chỉ là con hồ ly trên núi, còn Tiểu Ngọc chỉ là đứa bé chết trôi sông, nhưng chúng đều là gia quyến của Trần Cao Vân, lại cùng có nhân duyên với Nguyễn Tử Hậu, được Tử Hậu tha và cất nhắc cho. Cao Vân và Tử Hậu lại đều là tướng yêu của Thiên Gia nên ta dùng đó thôi, có ai ngờ về sau này, họ đều được phong vào hàng Thánh Mẫu, ta bị Bùa chú trấn yểm của đạo phủ Đức Thánh Trần nên không biết các việc đó, cũng chẳng biết nhân gian xưng tụng đến vậy, đều là nhờ có công tưởng nhớ của họ đối với ta mà người đời biết đến ta, chứ ta nào có làm gì mà xứng với các danh hiệu đó.

Cô Linh nói:

- Phải vậy, Thiên chủ tướng của chúng tôi là Trần Cao Vân tướng quân khi mất cũng không để liệt vị là hầu, mà xin để làm Thiên gia tướng, như thế thực hiểu người gia chủ của Thiên Gia có đạo gì, mà khiến cho người và Quỷ Thần chết đi rồi đều đem một lòng cung kính đến thế.

Kinh Tâm nói:

- Muốn biết Thiên Gia có đạo gì, hãy nhìn chuyển kiếp của Thiên Gia chủ đây.

Nói đoạn quay sang Diệu Thiện mà cười.

Bấy giờ Cô Linh lạy trước Diệu Thiện, nói:

- Trong số các điều quý trên đời không gì quý bằng việc được kết giao với Diệu Thiện Tiên Sinh, thực trước khi chết được cùng Tiên Sinh và Cửu Tổ của Vu Sơn thực hành việc Pháp, đó là cái chết của tôi chẳng còn tiếc nuối gì, nay tôi may mắn được Mẫu đoái thương, được cho nhập vào hàng Thánh để hầu hạ, ấy thực là niềm vui lớn, tôi xin đi trước, mong Tiên Sinh hết sức giữ gìn.

Diệu Thiện cung kính cúi lạy nói:

- Tạ Tiên Cô thương nhớ tới tôi.

Đoạn Cô Linh đảo mắt một lượt, thấy Lệ cùng các Cô trong phủ, những người không thấy huyền ảnh, từ đầu buổi tới giờ vẫn cứ chắp tay nhắm mắt, hướng lên hương đường của Cô khóc lóc. Cô mỉm cười mà nói:

- Cô gái kia mang lại bao nhiêu rắc rối, thế nhưng cũng vì có cô ta mà đạo Sa Môn của Tiên Sinh, đạo tứ phủ của tôi, đạo Huyền Môn của Vu Sơn Cửu Tổ, mới có dịp tìm về nhau, mới có dịp hòa hợp với nhau, mới có dịp cho hai Mẫu và tiên cô Kinh Tâm gặp lại nhau. Ấy thế cũng chính là nhân duyên được bề trên sắp đặt sẵn, cô ta thầm yêu Tiên Sinh đã lâu, em là con gái quan sát qua là biết thôi, nhưng vì ngại thân phận của Tiên Sinh như thế nên cô ấy chẳng dám nói ra. Nay em nói để Tiên Sinh biết mà liệu đường, nếu có thể không gặp, thì chẳng nên gặp nữa, cô ta là người tốt, nhìn cô ta có tai ương cũng chẳng nỡ đành.

Diệu Thiện chắp tay nói:

- Việc đó tôi đã có cách khu xử, xin Tiên Cô yên dạ.

Thế là Cô Linh vái chào lần cuối, rồi cùng bay vút lên tầng không, theo mây mà đi về cõi phủ Thượng Ngàn, nhập vào hàng Thánh…

Bấy giờ ngọn nến cháy trên hương đường của Cô cũng đột nhiên tắt lụi.

Thế rồi Diệu Thiện đứng lại gần chỗ Huyền Đỉnh, nói:

- Tiên Sinh Huyền Đỉnh, ta cùng vào trong xem Cửu Tổ ra sao chứ?

Huyền Đỉnh sực nhớ ra, vội vã gật đầu, đoạn cầm lấy Bùa, cùng với Diệu Thiện và Kinh Tâm bước thẳng vào trong phòng để thi hài của Cửu Tổ.

Bấy giờ vào trong thì thấy Ngọc Mẫu đã đứng cạnh thi hài Cửu Tổ, Chầu Cô Mạn Đà La đứng hầu bên cạnh, Diệu Thiện và Huyền Đỉnh cùng lại hỏi tình hình, Ngọc Mẫu nói:

- Hắn đã nát hết hồn rồi, giờ bắt con Giang Màu A Dặc ra ngoài thì phần ý thức và các thức khác của hắn cũng không trở về được nữa, hắn cũng chỉ là người thực vật thôi. Trừ khi có thuật để cho các thức trở về nhưng thuật như thế các Mẫu không làm được, ở đây chỉ có một người biết mà thôi.

Nói đoạn hướng mắt sang nhìn Kinh Tâm, Diệu Thiện biết ý hỏi ngay:

-Phu nhân có thể làm thuật cho các thức của Hạ trở về không? Xin phu nhân cứu giúp cho.

Kinh Tâm nói:

- Chẳng phải em không muốn giúp, đúng là thuật về Trùng Hồn là sở trường của Thiên Gia, thế nhưng muốn làm được thuật đó thì phải có Thiên nhân làm dẫn ở vị trí Trùng Đạo, và có Tiểu Tiên Thanh Thanh làm vật dẫn xuất, Tiểu Tiên chuyên về hồn là Mẫn Mẫn làm vật dẫn nhập, nay ở đây không có đủ các vị trí đó thì không thi triển được thuật.

Huyền Đỉnh nói:

- Như tôi thấy thì trong căn phòng này, nếu là người thì đều là hàng Huyền Nhân U Ẩn, nếu chẳng phải người thì đều là hàng Tiên Thánh, Quỷ Thần cũng đều thuộc về nòi Anh Linh chiến tướng, xin hỏi có thể đảm đương thay cho các vị trí đó ở trong đàn được không?

Kinh Tâm quan sát một lượt, nói:

- Được, vậy nhờ các Huyền Nhân đi chuẩn bị cho đàn tràng, nhờ Thánh Mẫu giúp cho một tay.

Đoạn ghé tai lại dăn chuẩn bị đàn như thế, Diệu Thiện và Huyền Đỉnh nghe xong cùng đi chuẩn bị ngay.

Bấy giờ Kinh Tâm nói:

- Nhờ Mẫu rút cho thủy quái ra ngoài.

Ngọc Mẫu liền đứng niệm chú lầm rầm,, thoáng cái nơi thi hài của Cửu Tổ chợt có máu màu trắng chảy rần rần dưới lớp da căng cứng đã trương lên, rồi từ cơ thể tổ tràn ra nước dịch màu trắng đục, tụ lại dần thành hình của một con Quỷ, Quỷ đó chính là Giang Màu A Dặc, đoạn nó bò lại chân Ngọc Mẫu, nói:

- Dạ con chào Mẹ xinh đẹp, chúc Mẹ…

Chưa để nó nói hết câu, Mẫu đá một cái vào miệng, nó ngã ngửa ra sau, lại lồm cồm bò dậy, ấm ức nói:

- Đau quá, sao Mẹ đá con thế?

Ngọc Mẫu quất:

- To gan thật đấy, tao bảo mày đi theo giữ gìn thủy tính cho Cửu Tổ của Vu Sơn, thế mà mày không cứu nó thì thôi, lại còn giết nó.

Giang Màu A Dặc ôm mặt nói:

- Huhu, thì Chầu Tư Mạn Đà La sai con thì con làm, con tưởng đó là ý Mẹ chứ con có biết gì đâu mà Mẹ đá con?

Ngọc Mẫu nói:

- Thôi được rồi, tao chấp mày hóa ra tao ngang mày, thế mày ra đây rồi, ý thức của Cửu Tổ giờ ở đâu?

Giang Màu A Dặc nói:

- Con được lệnh giữ thủy giới và ý thức của hắn, ý thức đó bị con phá nát rồi còn đâu ạ.

Mẫu hỏi cho có lệ chứ thực ra cũng đã biết sẵn như thế, đoạn quay sang Kinh Tâm hỏi ý, Kinh Tâm nói:

- Xin Mẫu hãy vì tôi mà làm theo lời, tôi sẽ cố hết sức.

Bấy giờ thì Huyền Đỉnh và Diệu Thiện cũng cùng đi vào, đã chuẩn bị sẵn lễ như Kinh Tâm nói.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.