Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2021 chữ

Bấy giờ xong việc, Mẫu bước lại hỏi:

- Các ngươi còn ai hỏi gì không?

Tất cả quỳ xuống nói:

- Tạ ơn Mẫu ra ân.

Mẫu liền bước khỏi tọa mây, đoạn bước lại bên Kinh Tâm, nói:

- Thiên phu nhân, riêng đối với phu nhân, em biết người đã có chốn đi về, thế nhưng nếu có bề gì, người có thể tới thủy phủ bất cứ khi nào đều được, tứ phủ luôn giang tay chào đón người tới mà ngồi ở ngôi cao.

Kinh Tâm nắm chặt lấy tay Ngọc Mẫu, đoạn rớt nước mắt mà nói:

- Tạ ơn Mẫu đã nghìn năm qua vẫn còn luôn thương nhớ, ơn này tiện nữ mãi chẳng quên.

Mẫu nói:

- Ngọc này từ ngày còn sinh thời đã trọng chữ nghĩa, chữ trung. Cũng vì tính đó mà ta được Tử Hậu tha chết mới có ngày nay, nếu không thì năm đó ở bến sông Mã Thượng ta đã tán hồn từ lâu, nào có được ở ngôi cao Cửu Đỉnh? Vậy nay cứ y theo chữ nghĩa, chữ trung đó mà làm, một ngày làm chủ muôn đời vẫn thế, xin Mẫu chớ phải hoài nghi.

Thấy Kinh Tâm chẳng nói gì, chỉ cứ cúi đầu, Mẫu cũng thương lắm, một đời Thiên phu nhân ngang tàng hống hách, chỉ huy Quỷ Thần, trời người, ấy vậy mà nay…

Ngọc Mẫu lại hỏi:

- Khi xưa có nhận thần rồng Tỳ Xa Kha Li ở sông Mã Thượng làm cha nuôi, trong chiến tranh cha tôi theo hầu Thiên phu nhân, nay người ở đây, cho hỏi cha đã an nguy sống chết thế nào rồi?

Kinh Tâm nói:

- Rồng Tỳ Xa Kha Li theo ta chinh chiến đã nhiều, khi ta bị phong ấn nó cũng bị phong ấn, nay ta quy y Phật pháp, rồng cũng quy y theo, tụ tập ở chùa Thanh Trúc với thượng tọa Đại Trí, cựu trụ trì của chùa. Nếu Mẫu tiện đường đi, xin ghé tới thăm cho sáng tình hiếu.

Đoạn Mẫu nói:

- Tạ phu nhân cho hay, tôi phải tới thăm chứ, vậy Tiểu Ngọc đi đây, phu nhân bình an muôn đời.

Nói đoạn bước ra cửa, Kinh Tâm nói với theo:

- Ngọc Nhi…Đi nhé…

Mẫu nghiêng nửa khuôn mặt nhìn lại, mỉm cười trên môi, một giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ, đoạn bước đi rất vội, theo gió mà tan về thẳng chùa Thanh Trúc, Chầu Tư Mạn Đà La cũng vội vàng đi theo sau.

Bấy giờ Mẫu vừa đi, Huyền Đỉnh nói ngay:

- Việc đã xong rồi, cảm kích ơn tái tạo của Tiên Sinh với Vu Sơn, xin Tiên Sinh trở về chùa ngay cho thì đỡ khiến tăng đoàn lo lắng, có dịp khác Đỉnh sẽ tới vấn an.

Diệu Thiện nói:

- Để tôi nhìn Hạ thêm chút nữa.

Đoạn bước lại, ngồi bên cạnh Cửu Tổ, đoạn anh nhìn ngắm say sưa khuôn mặt của Hạ…

Đã trải qua bao nhiêu phong ba sương gió, vậy mà đường nét trên khuôn ấy vẫn chẳng biến đổi đi chút nào. Vẫn là đường nét kiên nghị cương cường, sự hào hiệp và nghĩa khí toát lên rõ ràng, sự vô tư và vững chãi tới vô cùng …

Diệu Thiện chợt nhớ lại chuỗi ngày còn thơ ấu hai người còn ở cùng nhau, còn thường cùng đi học trên con đường làng, ngày xưa anh là đứa trẻ con yếu đuối bé thơ, còn Hạ từ nhỏ đã là người can trường mạnh mẽ, đi học anh hay bị bắt nạt, chính Hạ là người chẳng ngại đánh nhau gây gổ với đám bạn mà bảo vệ cho anh, từ việc lớn tới việc nhỏ, Hạ luôn là điểm tựa vững chắc, là người bạn, là người anh, là người thầy, Hạ đại diện cho chính nghĩa, cho sự lương thiện, cho sự can trường và bất khuất…

Ấy vậy mà nay con người ấy lại đang nằm đây…Không thể cử động, không thể nhận thức, đến thở cũng còn khó khăn…

Thực là đáng thương lắm…Diệu Thiện muốn ôm lấy bạn vào lòng, muốn bảo vệ cho bạn để bù đắp lại những gì bạn làm vì mình ngày còn thơ bé, nhưng giờ đây hai người đã đi hai đường khác nhau, ngăn trở có tới muôn vàn, sao có thể cùng đồng hành, sao có thể trở lại như ngày xưa ấy…

Thật là,

Mai đây mỗi Tổ một đường

Tới khi hoạn nạn vẫn thường có nhau

n tình vẹn nghĩa trước sau

Tôn thờ chữ đạo cùng nhau giúp đời

Nào Thần nào Quỷ nào trời

Huyền Nhân dị thú trên đời thiếu chi

Người thì đau khổ li bì

Người theo chính đạo mệnh thì lớn lao

Thương nhau chẳng biết làm sao

Không đồng một đạo làm sao đồng đành.

Bấy giờ Hỏa Thiên Di và Huyền Đỉnh thấy Diệu Thiện cứ nấn ná mãi bên Tổ, lo sợ có biến, lại cùng giục:

- Thưa Tiên Sinh, bên ngoài còn nhiều người chờ, xin nhanh đi cho ạ. n tình ngày sau đường đời dài còn gặp lại chứ nào lo gì.

Kinh Tâm cũng nói:

- Ta mau đi thôi, việc này chẳng khác được nữa.

Diệu Thiện xiết chặt tay Cửu Tổ lần cuối, đoạn nói với Hỏa Thiên Di:

- Ông hãy nhớ bảo vệ cho Cửu Tổ nhé, nếu Cửu Tổ tỉnh lại, xin để Cửu Tổ tùy ý định đoạt chứ chớ có ngăn trở gì.

Thế rồi rơi nước mắt, nhìn Tổ lần cuối rồi bước ra ngoài.

Bấy giờ Diệu Thiện đi rồi, Hỏa Thiên Di gọi hết các Quỷ trong tay Cửu Tổ ra, đoạn niệm chú lầm rầm, các Quỷ cùng làm phép lên cánh tay Tổ, đó chính là thần chú Kìm Tỏa có quyết yếu của thủy phủ, dùng để giam cầm con Giang Màu A Dặc bên trong, đoạn nói:

- Thần chú này chỉ có ta là người duy nhất trên đời này nắm được, trong mọi trường hợp đều không dùng tới con Giang Màu này, sau này Cửu Tổ tỉnh lại sẽ truyền lại cho Tổ. Nếu có một người nào khác phá giải được thần chú này, người đó phải đồng thời biết được thần chú Kìm Tỏa bí truyền của Vu Sơn, đồng thời người đó phải có căn Thủy Mệnh, nuôi Thủy Linh thì mới dùng được quyết yếu của Thủy Mẫu ban cho, nếu thiếu một trong hai điều này thì không thả Giang Màu A Dặc ra được.

Nói xong đoạn quay sang Huyền Đỉnh, lạy mà thưa:

- Đuổi được Diệu Thiện và con Quỷ cái Kinh Tâm đi rồi, giờ trăm sự nhờ Tiên Sinh lo liệu.

Huyền Đỉnh nói:

- Hỏa Thiên Di nghe ta truyền lại đây, ta có thể đi cạnh để bảo vệ cho Cửu Tổ, nhưng ta là kẻ sát nhân, nghiệp căn của ta còn lớn mạnh hơn Cửu Tổ, sống cuộc đời xã hội cũng chẳng thể ngăn chặn được việc ác xảy ra, vậy thì ta chẳng nên ở bên cạnh Cửu Tổ, điều đó sẽ làm cản trở nghiệp lành đối với Cửu Tổ, hơn nữa ta cũng đã có dự tính riêng rồi, nay Mẫu đã truyền, Kinh Tâm cũng đã nói Tổ sẽ tỉnh sớm, chờ cho Cửu Tổ hồi tỉnh trong ba ngày nữa khi đó ta sẽ rời đi, lúc đó tất cả tính mệnh an nguy của Cửu Tổ phụ thuộc hết vào ông, hãy làm cho tốt.

Hỏa Thiên Di cúi đầu lĩnh mệnh, hỏi:

- Vậy nay để cho người ở lại đây chờ hồi tỉnh hay thế nào?

Huyền Đỉnh nói:

- Nơi phủ Sơn Trang này chẳng thể ở lâu, bởi phủ họ đang có đại tang, Diệu Thiện tất cũng sẽ ở lại để lo liệu cho giúp, nếu hắn có mặt khi Tổ tỉnh thì lại gây ra lắm chuyện phiền lụy, ta sẽ đưa Cửu Tổ đi khỏi đây. Giờ ta sẽ ra ngoài chuẩn bị người, phương tiện và nơi chốn, ngay khi có đủ các điều đó thì sẽ đưa Tổ đi liền, các ông ở lại canh giữ cho Cửu Tổ tỉnh dậy.

Quỷ nhận lệnh, bay nhập trở lại vào trong dao Vu.

Lại nói tới Diệu Thiện, ngay khi bước ra khỏi cửa phòng đã thấy Chân Như và Lệ lại hỏi han tình hình Cửu Tổ, Diệu Thiện nói nhanh cho họ biết tình hình, đoạn dặn Chân Như:

- Em hãy lo công việc tang lễ cho Cô Linh thật chu đáo, em cũng thấy rồi đó, tuy người sống phải buồn nhưng đây là việc người chết được vui, do đó tránh gây khóc lóc nhiều mà người đi chẳng được yên, việc còn lại ở phủ này, em hãy lo liệu cả chờ Cô Dung trở về.

Chân Như gật đầu lĩnh ý.

Vậy là từ đó Cô Linh phủ Sơn Trang mất, đến hai ngày sau thì Cô Dung về tới nơi mới hay tin, bấy giờ cứ y theo lời dặn dò của Cô Linh, Cô Dung lên thay, Cô Chân Như theo hầu việc Thánh, học đạo với Cô Dung, tuy Cô Dung căn không lớn mạnh như Cô Linh nhưng am hiểu việc đạo, tới những việc âm phải hầu căn nặng thì lại có Chân Như đỡ đần, do đó phủ vẫn giữ được việc đạo như thời Cô Linh còn sống, Cô Dung làm chấp chính được tám năm sau thì có một đêm, cô gọi Chân Như cùng tất cả các Cô Cậu Hầu Đồng đến bên giường nói:

- Chị làm việc âm tới nay hết phước căn, đêm qua nhà Thánh cũng có lệnh gọi rồi nên chị phải đi, việc quyền ở phủ, giao cho em Chân Như cả, tuy tuổi còn nhỏ hơn nhiều người trong phủ nhưng đó là người được bề trên kí thác cho, tất cả các em phải nghe y theo lệnh, nếu trái bị thánh quật chớ trách.

Thế là quả nhiên sáng hôm sau Cô Dung không đau ốm bệnh tật gì, chỉ nằm ngủ một giấc rồi không dậy nữa, cứ thế mỉm cười mà đi trong an lạc, từ đó Chân Như lên làm chủ phủ Sơn Trang, phủ trở nên càng linh thiêng hơn, việc gần xa đều lo giải quyết cho chúng sinh, làm lợi lạc khắp nơi đều nức tiếng.

Lại nói khi ấy dặn dò Chân Như xong việc, Diệu Thiện gọi riêng cô Lệ ra nói:

- Em vẫn còn mang ơn Cửu Tổ, cũng muốn có dịp báo đáp, giờ anh có việc nhờ, em có vui lòng không?

Lệ nói:

- Dạ em chỉ chờ có việc để được làm, Cửu Tổ vì em mà bị như thế, giúp được gì thì em nào có tiếc công đâu, chỉ vì các việc trước nay em không có năng lực lo được nên đành phải chịu.

Diệu Thiện cười nói:

- Vậy tốt rồi, anh có công việc nhờ em, việc này chắc chỉ có em làm được.

Hóa ra Diệu Thiện biết được Lệ là người có thanh thế, uy tín trong xã hội, nhờ có việc trước kia Lệ nhờ các mối quan hệ quen biết mà tìm được Cửu Tổ trong đám người vô gia cư, anh lại biết Đỉnh sẽ chẳng để Cửu Tổ ở lại phủ Sơn Trang quá lâu, anh cũng chẳng thể nán lại phủ quá lâu để chờ đợi được, thế nên liền nhờ cô cho người theo dõi Cửu Tổ và Huyền Đỉnh, để xem Đỉnh mang Cửu Tổ đi đâu. Lệ tất nhiên là vội nhận lời ngay, thế rồi liền gọi điện liên hệ ngay cho ông trùm của đám trẻ vô gia cư ở Hà Nội là ông Thắng cá để giao việc.

Giao công việc xong xuôi đâu đó cả, Diệu Thiện liền rời phủ Sơn Trang, trở về chùa Thanh Trúc ngay để báo tin cho sư trụ trì.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.