Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BÀN GIA GIÁ LÂM

Phiên bản Dịch · 1414 chữ

Dưới Kim Phương Sơn là Thành phố Tây Vực, thành phố lớn nhất Tây Cương, lấy du lịch, đặc sản bản địa để nổi tiếng, các dân tộc sống hoà hợp với nhau, người dân ở đây rất bưu hãn mạnh mẽ, tuỳ tiện trên phố cũng có thể gặp được người bận trang phục truyền thống dân tộc, mang theo đao ngắn, thong dong dạo phố.

Kim Bích Huy Hoàng là hộp đêm lớn và xa hoa nhất thành phố Tây Vực, ở đây có tất cả các hoạt động giải trí đồng thời mỹ nữ cũng rất nhiều. Hộp đêm nằm ở vị trí phồn hoa nhất, có lời đồn tầng ngầm thứ ba của hộp đêm là nơi tổ chức sòng bạc cá cược, nơi tập trung các nhân vật vung tiền như rác của toàn tỉnh, thậm chí toàn quốc về đây.

Mập mạp đang đứng ở cổng Kim Bích Huy Hoàng mang theo khuôn mặt khờ khạo, tóc tai hỗn độn trong gió, thân hình bụ bẫm, đeo một sợi dây chuyền dân tộc thô kệch trên cổ, vai đeo tay nải, chân giày rơm, tay xách hai cái rương đan bằng dây mây nhìn hơi bẩn, đối lập với sự to lớn sang trọng của hộp đêm.

Giống như nhà quê lần đầu tiên lên thành phố.

“Tên béo, đừng đứng ngây ngốc ở đây, đây không phải nơi hạng người như ngươi có thể đứng.” Tên quản lý bãi đậu xe tay chân của giám đốc khó chịu nói.

“Tôi tìm Ca Thất Vĩ.” Mập mạp khờ khạo mở miệng nói.

Tên giám đốc bên cạnh dáng người như con khỉ già gầy bẹp mặc vest trên dưới đánh giá mập mạp một phen, khinh thường nói: “Người như ngươi cũng xứng gặp được lão bản à?” Ca Thất Vĩ chính là lão bản của Kim Bích Huy Hoàng đồng thời là lão đại ngầm duy nhất của thành phố Tây Vực này. Ở thành phố này, trong vòng mười năm gần đây ngành công nghiệp, du lịch, sản xuất Ca Thất Vĩ chiếm một nửa giang sơn, tài sản quá trăm triệu.

Giang hồ truyền nhau một câu: “Cái rắm của Ca Thất Vĩ có thể khiến thành phố Tây Vực rúng động. đủ để nhìn thấy tầm ảnh hưởng của Ca Thất Vĩ.

“Vâng! Vậy tôi sẽ không gặp hắn, ông giúp tôi gọi cho hắn một chút, nói với hắn là tôi muốn lấy vé xe lửa về nhà.” Mập mạp khờ khạo trả lời.

Tên giám đốc cùng tất cả những người xung quanh đều cảm thấy hài hước, họ cảm thấy đã gặp một tên ngốc, à không..phải gọi là thiểu năng đến mức muốn lấy vé xe từ Ca Thất Vĩ, chẳng lẽ coi Ca Thất Vĩ là bọn cò lái sao?

“Cút!” tên giám đốc thu hồi nụ cười, hét lớn, vung tay đẩy ngực mập mạp một cái, nhưng sau đó thanh âm tức giận liền thay thế bằng tiếng kêu thất thanh thảm thiết.

Trên cổ mập mạp làm gì có sợi dây chuyền nào, căn bản đó là một rắn nhỏ to bằng ngón chân cái, với cái đầu nhỏ nhỏ đáng yêu nhe hai cái nanh sắc nhọn chứa đầy nọc độc trong suốt, mọi người biến sắc hoảng loạn lùi về sau, sợ mình sẽ là người bị tấn công tiếp theo.

“Hoàn Văn Xích Xà.” Có một người đầy hiểu biết kêu lên.

Hoàn Văn Xích Xà chỉ là tên địa phương, tên thông dụng gọi là Lệ Văn Xà, loại này thuộc họ hổ mang, lấy độc tố thần kinh làm chủ, tính cách lười biếng ôn hoà, rất ít khi cắn người chủ yếu ăn các loại rắn nhỏ khác.

Nói vậy không phải chúng không cắn người, nói về độc tính tuy không so được với sự khủng bố của rắn hổ mang, rắn đuôi chuông nhưng nếu bị cắn thì sẽ dần dần mất cảm giác, tim đập nhanh, hô hấp khó khăn, tứ chi trì trệ, cuối cùng độc tố lan lên não sẽ sinh ra một loại ảo giác cực kì ảo diệu, cuối cùng trong ảo giác đó mà nghẹt thở và tử vong.

Bởi vậy Hoàn Văn Xích Xà còn có một cái tên rất mỹ miều là Cửu Uyên Tiên Cảnh, nhắc tới ý nghĩa của từ tiên cảnh thì không cần giải thích nữa, Cửu Uyên là một cái vực rất sâu hàm ý chỉ Địa Ngục.

Mà con trên cổ mập mạp chính là Lệ Văn Vương Xà, độc tính còn mạnh hơn gấp trăm lần loại Lệ Văn Xà bình thường.

Sự hỗn loạn trước cổng khiến bảo an chú ý. Nhóm bảo an này từng sống trên ngọn đao lưỡi kiếm, cùng Diêm Vương xưng huynh gọi đệ, đến ông trời xuống họ cũng không sợ mà tiến tới. Họ nhìn thấy tên giám đốc đang lăn lộn trên mặt đất bên cạnh là một tên mập đang quấn một con rắn nhỏ trên cổ, tức khắc cổ tay khẽ động lôi từ trong người ra một thanh đoản đao.

Trước một màn huyết tinh chém giết sắp diễn ra, thì bị ngăn bởi tiếng hừ lớn giận dữ, một người vạm vỡ đi trước dẫn theo bốn gã bảo tiêu và một cô thư kí vội vã chạy ra.

“Lão đại”, “Ca lão đại.” “Ca lão bản”. Tuy cách xưng hô bất đồng nhưng đều thể hiện địa vị bất phàm của người này, anh ta là Lão đại ngầm của thành phố Tây Vực – Ca Thất Vĩ.

“Bàn Gia, lâu rồi không gặp.” Ca Thất Vĩ mở miệng liền doạ ngã tất cả mọi người.

Ở thành phố Tây Vực, hoặc nói đến cả tỉnh Tây Cương, Ca Thất Vĩ đều thuốc đẳng cấp số 1, nên để anh cung kính gọi một tiếng ”Gia” là rất hiếm. Nhưng tại sao lại có thể cung cung kính kính tên béo trước mắt này, tuy ngũ quan đoan chính tính ra bớt đống mỡ thừa trên cơ thể cũng có thể thành soái ca nhưng nhìn không ra điểm gì đặc biệt.

“Hoá ra anh là Ca Thất Vĩ à! Tôi cứ tưởng anh tên….Tôi có số điện thoại anh trong di động mà. Nếu biết sớm thì đã gọi anh, không cần đợi ở đây một cách ngây ngốc như vậy.” Mập mạp nhìn Ca Thất Vĩ tỏ vẻ ngạc nhiên giả đò không biết tên anh, chừa một chút mặt mũi cho vị đế vương ngầm này.

“Bàn Gia, mời vào bên trong.” Ca Thất Vĩ cười cười nhưng vẫn mang theo sự kính sợ nói.

Hai tên bảo vệ của Ca Thất Vĩ rất có mắt nhìn, thấy vậy liền tiến lên, tính giúp mập mạp mang hai cái rương.

“Dừng tay.” Ca Thất Vĩ hoảng hồn quát hai tên thuộc hạ.

“Đồ vật của Bàn Gia các ngươi cũng dám động vào? Cút cho ta.” Ca Thất Vĩ phẫn nộ quát tiếp.

Thật ra Ca Thất Vĩ chỉ vì an toàn của hai tên thuộc hạ, anh đã chứng kiến thủ đoạn của mập mạp, cho nên mới kính sợ như vậy, có thể nhìn khuôn mặt đang cười, nhưng thủ đoạn lấy mạng người khác không phải ai cũng có thể làm được.

“Không sao, bọn chúng đều ngủ hết rồi, tôi không gọi chúng sẽ không dậy đâu.” Mập mạp cười đem cái rương cho hai tên thuộc hạ đồng thời ném luôn cái tay nải cho tên thuộc hạ khác, sau đó đi theo Ca Thất Vĩ vào Kim Bích Huy Hoàng.

Vào cửa một bước mập mạp chợt nhớ: “Cái tên khỉ già kia không cần lo, không chết đâu.”

Ca Thất Vĩ yên tâm, khuôn mặt lo lắng hiện rõ ý cười, “Bàn Gia nói không chết thì tuyệt đối sẽ không chết được.”

Được Ca Thất Vĩ chiêu đãi, mập mạp ăn thật ngon miệng, sau đó đánh một giấc rồi bắt đầu đi lên tàu.

………..

“Ngốc…Đại Ngốc…đi đến sòng bạc không đánh bạc, không mỹ nữ, lại mặt mỏng tới mức không dám đề nghị Ca Thất Vĩ chục vạn tiền tiêu vặt, cuối cùng chỉ nhận được túi thức ăn. Haiz.” Mập mạp ngồi trên chiếc giường êm ái, mang vẻ tươi cười chào tạm biệt Ca Thất Vĩ nhưng trong lòng đang thầm oán trách.

Bạn đang đọc ĐỘC THỦ VU Y - DỊCH của NHẤT DŨNG TƯƠNG HỒ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.