Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CÂU CHUYỆN PHIM ẢNH

Phiên bản Dịch · 1163 chữ

Cuối cùng mập mạp được như ý nguyện ăn hết túi cá khô, cảm giác ăn túi cá khô dưới ánh mắt sùng bái của các mỹ nữ không khác gì được ăn bào ngư vi cá.

Lúc trước Lâm Thanh ở cùng một vị trợ lý ở một toa riêng, nhưng chuyện này xảy ra mập mạp không thể không để ông bên cạnh được. Cậu chào ba vị mỹ nữ rồi đem hành lý thêm bao đồ ăn vặt mau chóng chui qua toa của ông lão.

“Ăn nhiều một chút, ở đây còn rất nhiều đồ ăn vặt đặc sắc của Tây Cương.” Ánh mắt Lâm Thanh nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của mập mạp hiền từ hoà ái như ánh mắt của ông bà nhìn con cháu.

Tây Cương nổi tiếng nhất là khô bò, tiếp theo gà rừng nướng cùng thỏ hun khói, đoàn phim vì muốn lấy lòng Lâm Thanh nên đã chuẩn bị rất nhiều, đừng nói là ăn suốt đoạn đường, đem về cho mỗi người một ít vẫn còn dư rất nhiều.

“Ngon không? Chuyện lúc nãy, tôi bị xuất huyết não đúng không?” Lâm Thanh nhìn mập mạp ôm con gà nướng gặm lấy gặm để, nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên là không rồi, nếu là xuất huyết não ông đã chết thẳng cẳng.” Mập mạp trả lời qua loa, bởi vì miệng đang rất bận.

“Vậy tôi bị bệnh gì?” Lâm Thanh hỏi.

Sau khi đem miếng thịt gà nuốt xuống, thoả mãn cái bụng to lớn, liền buông con gà xuống và nói: “Ông đã đắc tội với người nào rồi phải không? Đại loại là một người đó thế lực tương đối lớn, hoặc bối cảnh tương đối thâm, hay có chút địa vị….”

Lâm Thanh nghi hoặc lắc đầu nói: “Tôi chưa hề đắc tội ai cả.”

“Không có khả năng.” Mập mạp khẳng định

“Tôi tới đây lần này là để cho các bạn sinh viên kiếm thêm điểm ngoại khoá, thuận tiện học hỏi thêm kinh nghiệm, không có lý do để đắc tội với ai cả.” Lâm Thanh càng khó hiểu.

“Không quan trọng, một lát bọn họ sẽ tìm tới cửa, lúc đó ông sẽ biết nguyên nhân.” Mập mạp không muốn nói nhiều về chuyện này, đem lực chú ý dồn vào con thỏ hun khói.

Lâm Thanh dù sao cũng là người từng trải, biết xử sự như thế nào, nên đành miễn cưỡng không nói về chuyện này nữa.

“Cậu đã từng xem phim điện ảnh chưa?” Lâm Thanh là giáo sư học viện điện ảnh, nên liền đem nghề nghiệp làm chủ đề để trò chuyện.

“Đương nhiên có rồi, mười mấy năm trước tôi đều tập trung chữa bệnh, khoảng hai năm nay mới bắt đầu xem, còn được người khác tặng cho mấy đĩa phim, nhưng tôi chỉ thích xem Âu Mỹ, không thích Nhật Hàn, bởi vì Âu Mỹ độ chân thật cao, Hàn Nhật chỉ chú trong vào khuôn mặt.”

“Đúng vậy, Âu Mỹ rất tốt mặt kĩ xảo, chúng ta cần phải cố gắng học hỏi thêm, Nhật Hàn phim bom tấn không nhiều nhưng lại có rất nhiều phim kinh điển, cậu thích diễn viên nào?” Lâm Thanh mỉm cười gật đầu nói, theo ông người trẻ tuổi thường có một vài thần tượng, với địa vị của ông một vài chữ kí của minh tinh cũng không phải chuyện khó khăn gì.

“sophiemoon, anaisalexander, PriscilaSol đều không tồi, bất quá tôi vẫn thích LacieHeart nóng bỏng, hình thể quyến rũ” Mập mạp lập tức trả lời.

Lâm Thanh nghi hoặc, hình như chưa từng nghe qua bốn cái tên này.

“Thật ra Hàn Nhật tôi cũng có một vài diễn viên yêu thích, như Sora Aoi, Hatano Yui” Mập mạp nói thêm.

Lâm Thanh nghe có chút quen tai nhưng vẫn không thể nhớ ra đó là người nào: “Cậu đang nói đến các diễn viên điện ảnh hả?””

“Đương nhiên.”

“Họ đóng những bộ phim như thế nàog?” Lâm Thanh hỏi.

“Anh thợ sửa ống nước may mắn, cổ động viên bóng rổ nhiệt huyết…..” Lâm Thanh cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra được, thậm chí ông còn hoài nghi có phải mình đã già lú lẫn rồi không.

“Trương Siêu Phong lại thầy hỏi một chút.” Lâm Thanh ra bên ngoài thấy một sinh viên của mình liền gọi lại.

“Vâng ạ….” Trương Siêu Phong cung kính đi tới.

“ Cậu xem qua Anh thợ sửa ống nước may mắn, cổ động viên bóng rổ nhiệt huyết chưa?” Lâm Thanh đem mấy tên phim mập mạp kể nói ra.

Trương Siêu Phong lắc đầu.

“Vậy cậu có từng nghe qua tên Sora Aoi, Hatano Yui chưa?” Lâm Thanh tiếp tục hỏi.

Trương Siêu Phong ngượng ngùng gật đầu.

“Hai người này diễn qua bộ phim nào?” Lâm Thanh hỏi

“Đông Kinh nóng bỏng ạ.” Trương Siêu Phong gãi đầu có chút xấu hổ.

Lâm Thanh cảm thấy không đúng lắm nhưng vẫn tiếp tục hỏi tới: “Theo cậu kỹ thuật diễn của các cô gái đó có tốt không?”

Trương Siêu Phong bị hỏi đến rớt nước mắt, rốt cục là ai đã chơi mình, hỏi câu như vậy làm sao mà trả lời được.

“Cậu nghe tôi hỏi không?” Lâm Thanh có chút không vui

“Thưa giáo sư, hai diễn viên này là người nổi tiếng ở Nhật, nơi nổi tiếng về…..” Lâm Thanh đột nhiên hiểu ra, các minh tinh mập mạp kể đều thuộc thể loại phim đó… Tự nhiên kêu một sinh viên lại hỏi thật quá mất mặt rồi. Sau khi đuổi Trương Siêu Phong đi, Lâm Thanh trở lại vị trí thở hắt một hơi nói: “Thanh niên bây giờ, khí thế sung mãn, có thể hiểu được, có thể hiểu được.”

Thời gian trên xe lửa hoàn hảo để tụ tập chơi đánh bài, trò chuyện, đọc sách hoặc dứt khoát đánh một giấc

………..

Sau khi ăn cơm chiều, Lâm Thanh liền tìm được người bằng hữu cùng chơi cờ tướng giết thời gian.

Khả năng chơi cờ của Lâm Thanh thuộc hàng top dưới, nhưng mập mạp cũng không khá hơn, năng lực một chín một mười của cả hai nên các trận cờ bất phân thắng bại, càng đánh càng hăng.

Màn đêm buông xuống, Lâm Thanh dù sao cũng là một ông lão bảy mươi khó có thể thức khuya được, dựa vào tường trò chuyện với mập mạp một chút liền ngủ.

Mập mạp khom lưng kéo hai cái rương ra chuẩn bị một chút. Có thể từ xa điều khiển cổ trùng thì vu sư này không phải đơn giản, không quan tâm đó là ai, mập mạp phải lãnh giáo một chút, thể hiện bản lĩnh được lão già chết tiệt dạy dỗ trong mười tám năm cũng là vì bao cá khô kia.

Bạn đang đọc ĐỘC THỦ VU Y - DỊCH của NHẤT DŨNG TƯƠNG HỒ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.