Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TRẬN CHIẾN VU SƯ

Phiên bản Dịch · 1297 chữ

Tuy rằng giữa hai dãy giường nằm có trải một tấm thảm dày, nhưng tiếng bước chân từ xa vẫn có thể truyền tới tai mập mạp.

“Tới rồi!” Mập mạp liền mở mắt.

Quả nhiên, tiếng bước chân đã dừng lại ngay cửa, tiếng chốt cửa lạch cạch, cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng hành lang tràn vào lộ ra hình dáng của một người.

Người già rất dễ ngủ nhưng đồng thời cũng rất dễ bị thức giấc, chỉ vài tiếng động nhỏ như thế cũng làm Lâm Thanh tỉnh dậy.

“Ủa? Ông chủ Viên, ông tới đây làm gì…? À!!! Hoá ra là ông….” Lâm Thanh nương theo ánh đèn nhìn rõ dung mạo của người đến, đầu tiên ngạc nhiên sau đó nhớ lại lời mập mạp nói liền hiểu ra.

Hắn tên thật là Viên Siêu, là tên nhà giàu mới nổi lên nhờ việc khai thác khoáng sản, sau khi gia nhập vào giới đại gia, hắn muốn củng cố danh tiếng liền đầu tư vào một đoàn phim mà Lâm Thanh được mời tới làm cố vấn, tên Viên Siêu này đã chán chê việc cặp kè với các nữ minh tinh quyến rũ thủ đoạn, liền cảm thấy những cô gái thanh thuần mà Lâm Thanh mang tới có sức hấp dẫn không thể chịu được.

Cũng may Lâm Thanh không phải là tên khốn nạn chỉ biết tới tiền, nên khi hiểu được ý đồ của ông chủ Viên, lão đã dứt khoát từ chối, không cho hắn một chút cơ hội nào. Nếu không phải ông chủ Viên là người đầu tư duy nhất, khi xé rách quan hệ sẽ gây ảnh hưởng lớn cho đoàn phim thì Lâm Thanh đã lập tức bỏ đi.

“Không sai, là tôi, không biết khi ông tránh được một kiếp thì lần này có thể may mắn như vậy hay không?’ Tên Viên cười tà ác.

“Tâm chỉ cần ác ba phần, mạng đã bị giảm một nửa. Tên cổ sư ông mời đến học hành chưa tới, hắn không nói cho ông biết điều đó sao?” Mập mạp thấy đã đúng thời điểm liền bật dậy, ngồi chồm hổm trên giường nghiêng đầu nói.

“Tiểu tử, mày nói ai học hành chưa tới? Mau nói tên sư môn, không biết chừng lão phu chừa cho mày một con đường sống.” Một giọng nói chói tai như tiếng ác quỷ kêu gào vang lên, một thân ảnh gầy nhom tiến vào.

Nhìn trang phục tướng mạo của người này, Lâm Thanh không nhịn được mà hít một hơi.

Hắn ta bận bộ đồ dân tộc sặc sỡ, mang một thanh đao bên hông, lọn tóc muối tiêu được tết thành từng bím nhỏ, nhưng nhìn kỹ mới thấy đó không phải là từng lọn tóc mà là những con rết sắp thành hàng, làm cho người khác nhìn vào không khỏi ớn lạnh. Trên tay hắn đang vuốt ve một con rết đầu xanh dài khoảng hơn một mét. Răng hàm không ngừng khua vào nhau lạch cạch..lạch cạch như đang chờ đợi một hiệu lệnh là xông ra cắn chết địch nhân.

“Không có sư môn, chỉ biết là được một lão già chết tiệt trên núi Kim Phượng Sơn nuôi dưỡng hơn mười tám năm.” Mập mạp thản nhiên trả lời.

“Kim Phượng Sơn? Có phải là nơi mà con báo đến đều bị què chân, lang sói không thể sống được?” Tên vu sư vừa mơn trớn cái đầu bóng loáng của con rết vừa khinh thường nói

“Sư đệ…” Ngoài cửa vang lên một giọng nói, hiển nhiên tên vu sư không đến có một mình.

”Tao nghĩ cũng nên cho bọn mày hiểu rõ nguyên nhân cái chết, ông chủ Viên đã cho huynh đệ tao một trăm vạn, nghe nói trên tàu này còn có vài cô bé xinh đẹp, xong chuyện bọn tao cũng có thể đến đó giải toả.” Tên vu sư luyên thuyên không nghe ra được sự lo lắng trong giọng nói của sư huynh mình.

“Đù! Tận một trăm vạn? Cho tôi được không? Ông biết mà, người chết thì đâu có xài tiền được, cùng lắm tôi sẽ đốt cho ông vài thùng vàng mã nhé, để ông dưới đó có thể tìm được vài cô minh tinh xinh đẹp chơi đùa.” Mập mạp cười nịnh nọt nhưng ý trong câu nói không khớp với vẻ mặt của anh bây giờ.

“Muốn chết?” Cổ sư nheo mắt, tay phải vung lên, cái đầu rết bóng loáng như tia chớp bắn về phía mập mạp, khi Lâm Thanh kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì con rết đã cắn chặt gò má phúng phính của mập mạp rồi.

“Dừng tay…” Lâm Thanh phẫn nộ hét to: “Các người không sợ pháp luật à? Muốn gây chuyện thì cứ đến tìm tôi, tại sao lại trả thù một đứa trẻ như vậy?” nói rồi ông mặc kệ con rết trên má mập mạp có nọc độc như thế nào liền trực tiếp dùng tay nắm lấy quăng xuống đất.

“Diêm Vương Thanh toàn thân mang kịch độc, chạm vào chỉ một….” Cổ sư cười lạnh nhưng chưa hết câu liền giật mình.

Con rết xanh mềm oặt không chút giãy giụa mặc kệ cho Lâm Thanh nắm lấy.

“Diêm Vương Thanh đem đi nướng rất thơm, nhưng lão già chết tiệt không cho tôi ăn toàn đem ngâm rượu. Lần này đi tôi có đem theo mấy con nhưng trên tàu hoả lại không cho nhóm lửa, ăn sống không thơm.” dưới sự kinh hoàng của tên cổ sư, mập mạp thản nhiên lấy lại con rết từ tay Lâm Thanh bỏ vào miệng nhai rột rột rồi nuốt xuống, không hề có một dấu hiệu bị trúng độc.

“Ông có biết tại sao ở Kim Phượng Sơn tất cả con báo đều bị què chân, sói thì cụt một giò, lợn rừng chỉ còn một nanh không?” Mập mạp thoả mãn vỗ vỗ bụng cười.

Cổ sư cảm thấy hoảng sợ, trong lòng đã bắt đầu có ý định rút lui.

“Bởi vì….” Mập mạp thoát cái đứng ngay bên cạnh tên cổ sư, một tay nắm lấy cổ hắn nhấc lên.

“Tất cả đều là do tôi làm đó.” Mập mạp lạnh tanh cử động ngón tay một cái, âm thanh xương cốt đứt gãy trong không gian yên tĩnh vang lên đặc biệt rõ ràng.

Một mùi hôi thối toả ra từ hạ thân ông chủ Viên, kẻ hung hăng như vậy cũng có ngày bị doạ đái trong quần.

Mập mạp tiện tay ném thi thể xuống dưới đất, không để ông chủ Viên vào mắt thong thả trở lại chỗ nằm nói: “Vị ở bên ngoài, không động thủ cũng không trốn, đang coi mình là không khí sao? mập mạp khinh thường nói, phảng phất hơi thở như biến thành một vị thần tiên nắm giữ sinh mệnh nhỏ bé của con người, làm Lâm Thanh có chút lạ lẫm.

Lão Viên kích động nhưng không thể la thành tiếng, cả người bất chợt liền bị đá văng lên vách tàu rồi mềm oặt chảy xuống, cuối cùng tên ngoài cửa cũng xuất hiện.

Lâm Thanh hốt hoảng lập tức muốn lao ra chặn trước người mập mạp để bảo vệ nhưng lại phát hiện cơ thể mình tê dại, trừ bỏ tròng mắt, còn lại đến cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.

“Ô Tạp không biết Bàn gia ở đây, xin Bàn gia trách phạt.” tên cổ sư vừa xuất hiện liền quỳ xuống liên tục dập đầu.

Thật giống như đã biết qua mập mạp rồi.

Bạn đang đọc ĐỘC THỦ VU Y - DỊCH của NHẤT DŨNG TƯƠNG HỒ

Truyện ĐỘC THỦ VU Y - DỊCH tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.