Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Chưa bao giờ Đình Dương cảm thấy tệ đến thế ! Đã 5 năm rồi ! Một khoảng thời gian không quá dài , không quá ngắn . Nhưng cũng đủ để ta quên đi 1 con người .

Vậy tại sao hắn không quên ? Con người ấy , tiếng nói ấy , đôi mắt ấy luôn in đậm trong đầu hắn . Cô ta thực sự đã thay đổi . Không còn chút gì của Mỹ Trang ngày xưa . Nhưng tại sao hắn vừa gặp đã nhận ra ? Không ! Chỉ nghe tiếng hắn đã biết rồi . Phải chăng con người đó đã trở thành nỗi ám ảnh của cuộc đời hắn ???

Mang theo tâm trạng rối bời , hắn bước vào giờ kiểm tra . Đình Dương vốn học giỏi . Chỉ vì quá quậy phá mà hắn bị giáo viên ghét . Cộng thêm thói hợm hĩnh kiểu - công tử lắm tiền , hắn làm mưa làm gió tại khu Bất Trị ! Mà đâu riêng gì hắn . Đứa nào ở đó chẳng thế ? Khu Bất Trị toàn con nhà giàu . Mang tên Bất Trị thì hẳn các bạn phải hiểu nỗi khổ của giáo viên nơi đó . Ở khu Tự Trị kỉ luật được thắt chặt trên từng ... cm ! Còn khu Bất Trị , kỉ luật là một từ chưa bao giờ được nhắc đến ! Không chịu nổi , cha hắn đã đề nghị hiệu trưởng tống hắn vào khu Tự Trị . Những mong hắn sẽ thay đổi . Hắn có thay đổi hay không thì từ từ các bạn sẽ rõ ...

Gần hết giờ mà Đình Dương vẫn chưa viết được chữ nào . Hắn lơ đãng nhìn ra cửa sổ . Tâm trí hắn bốc tận mây xanh . Và chỉ được kéo trở về mặt đất khi thầy Thắng đọc to bài thơ của Tùng Baby trước lớp .

Hắn cố nín cười . Nhưng khi cả lớp vỡ ra như tổ ong . Hắn không chịu nổi mà bật lên cười sằng sặc . Đình Dương vỗ trán :

- Đâu phải đã đến ngày tận thế ! Vợ chưa cưới thì đã sao nào ??? Hắn không thích thì trời cũng không ép nổi !

Đình Dương chợt nhận ra . Lâu lắm rồi , hắn mới được cười một cách thoải mái thế . Hình như từ lúc bước chân vào khu Tự Trị , cuộc đời hắn đã có thêm nhiều màu sắc . Không còn là những chuỗi ngày vô vị ngập chìm trong rượu , bia và thuốc lắc . Không còn những đêm phóng xe bạt mạng ! Hắn dành nhiều thời gian hơn để nghĩ về bản thân , về những người xung quanh và cả về ... nó !

Đình Dương mỉm cười . Bỏ cuộc bây giờ là quá sớm ! Phải chứng minh cho con nhỏ ấy biết : Hắn là một người không thể xem thường !!!

*

Ôm gói quà hắn đưa , con bé vô cùng nghi hoặc . Trời hôm nay không bão , đời nào hắn lại tặng quà cho mình ? Gói quà với đủ màu sặc sỡ báo hiệu gu thẩm mĩ kinh hoàng . Nó nghĩ bụng . Quà của hắn chắc chả có gì tốt đẹp . Cứ nhìn hắn thì biết . Khuôn mặt gian xảo , cộng thêm điệu cười nửa miệng vô cùng đáng ghét ! Ây vậy mà lũ con gái trong lớp cứ nhất nhất phong tặng h­ắn danh hiệu hotboy . Chả hiểu hắn hot ở chỗ nào ??? ( Cái này phải kiểm tra mới biết được !^ ^ " Lời của tác giả " )

Nhìn vẻ mặt kì cục của con bé , hắn chỉ muốn lăn ra cười . Kịch hay còn ở phía trước ! Nhóc ạ !!! Hắn khiêu khích :

- Sao ??? Không dám mở à ? Nhóc lùn sợ rồi sao ???

Con bé nóng mặt :

- Hoàng Thu Dung này chưa biết chữ " sợ " viết - thế - nào !!!

- Thế thì mở đi còn chờ gì nữa ? Đảm bảo rùng rợn tới từng chân tơ kẽ tóc !!!

Phụ họa với hắn , bọn còn lại nhao lên :

- Phải đấy !!! Mở đi chứ ??? Đội trưởng đội GTT mà không dám mở quà người khác đưa thì kém cỏi quá đấy !!!

- Kém cỏi như thế thì ra lệnh cho ai được chứ ???

Đặng chẳng đừng , con bé đành nhắm mắt đưa chân .

Roạttttt.!!!!!!!!!!! ........Chiếc hộp bật ra . Lũ con trai ồ lên thích thú . Còn bọn con gái rú rít bằng những tiếng tây tàu đủ cả ! Chẳng ai bảo ai , chúng đồng loạt lùi xa .

Đây !!! Món quà của tên băm trợn đang ngoe nguẩy bò . Khoảng hai chục con sâu đủ màu sặc sỡ đang thi nhau khoe sắc . Chúng kiêu hãnh vểnh râu như muốn bảo :

- Chúng tôi là sâu !!! Xin hãy nhìn ngắm và bảo vệ chúng tôi

Con nào , con nấy mập ú như được nuôi bằng thuốc tăng trọng . Cá biệt có con còn đầy gai tua tủa . Trông gớm chết !!!! Chả hiểu hắn tìm ở đâu ra nhiều sâu như thế ? Ở cái thành phố toàn khí thải công nghiệp này , sâu bọ được coi như đồ ... quý hiếm !!!

Trước sự mong đợi của hắn , con nhỏ thản nhiên ném hộp quà xuống đất .

- Bụp !!!! Bụp !!!

Nó dẫm lên những chú sâu đầy tội nghiệp không chút thương xót .

Nguyễn Đình Dương trố mắt . Hắn than thầm :

- Chết tiệt !!! Ai mà biết con nhỏ không sợ sâu cơ chứ ?

Nở nụ cười thật tươi . Con bé bĩu môi :

- Tưởng gì ??? Mấy thứ này đây giết suốt ! Lần sau có muốn hù dọa thì ráng kiếm mấy trò khá khẩm hơn nha ???

Dực Bự vỗ vai hắn đầy thông cảm :

- Mày thua rồi ! Chỗ bạn bè tao khuyên thật tình : Không đấu lại nó đâu !!! Con nhỏ này dã man từ trong máu thịt

Bạn đang đọc Đội Trật Tự Và Những Kẻ Thích Đùa của Vohinhnhubongtoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.