Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện: Thiên tàn bi.

Phiên bản Dịch · 2278 chữ

Nằm mơ…

Ngồi trên vương tọa cao cao do cây cỏ tạo thành, Phần Ngục mở to mắt, trầm lặng.

Nhân gian quả thật là chốn nguy hiểm, cho dù gần như không tiếp xúc với con người, vẫn có thể dễ dàng chịu ảnh hưởng…Cư nhiên làm cho một kẻ thuộc Ma giới nằm mơ.

Không biết là do quá nhiều Ma nhân hạ đẳng đến xâm phạm kích thích, hay là do nghe thấy tình hình tranh đoạt ở Ma giới.

Có lẽ đều đúng cả.

Tiêu Hủy có đến không? Tên Hỏa ma có dục vọng quyền lực ngập trời như thế, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tranh đoạt vị trí Ma tôn, phải không?

Loại chuyện nằm mộng này thật sự là không đáng để ý tới. Hắn đã từng tưởng tượng không dưới một vạn lần mình có thể một đao chém xuống đầu Tiêu Hủy, kết quả, lại nằm mơ thấy những ngày ấm áp trước kia.

Tại vương cung cá lớn nuốt cá bé, đầy rẫy âm mưu hiểm ác đó, hai người nương tựa vào nhau mà sinh tồn. Khi ăn cơm cũng phải có một người ăn trước, không có gì khác thường mới cùng nhau ăn – như vậy nếu bị trúng độc mới có người cứu. Ngủ cũng là một người ngủ, một người canh giữ – nếu không đám thích khách đã sớm lấy được mạng nhỏ của bọn họ.

Hỗ trợ lẫn nhau, tương cứu lúc hoạn nạn. Hắn nhỏ hơn Tiêu Hủy vài tuổi, lúc mới sinh nếu không phải Tiêu Hủy dốc toàn lực bảo hộ, vụng trộm ôm giấu đi, chỉ sợ đến lúc phụ vương về cung, hắn đã chết non từ lâu.

Ma tộc từ khi sinh ra đã có trí nhớ, chỉ cần nửa ngày là đã có thể tự kiếm ăn. Cho nên mọi chuyện hắn đều nhớ rõ ràng.

Hắn là cái đuôi nho nhỏ luôn theo sau Tiêu Hủy, là huynh đệ và cũng là thần tử trung thành nhất. Ma tộc vốn đã có thiên tính theo đuổi quyền lực và sức mạnh, Tiêu Hủy có, hắn cũng có…Nhưng điều đó hoàn toàn chìm dưới lòng kính trọng đối với huynh trưởng.

Không quan trọng, hắn có thể làm bề tôi, là phụ tá của Tiêu Hủy…Hắn có thể…Bởi vì hắn rất yêu ca ca mình, ca ca đã bảo vệ hắn từ ngày mới sinh cho đến khi trưởng thành.

Ở nơi hoàng cung lạnh lùng vô tình, đó là nơi duy nhất hắn cảm thấy có tình cảm ấm áp. Cho nên, hắn mù quáng tin cậy, hoàn toàn ủng hộ Tiêu Hủy, nếu Tiêu Hủy muốn diệt tất cả các huynh đệ khác, hắn sẽ xung phong đi đầu, cho dù hai tay có dính đầy máu các huynh đệ khác.

Nhưng hắn không ngờ, ca ca mà hắn tin cậy, kính trọng, lại cầm đao, đâm về phía hắn.

Thật ra hắn nên sớm nghĩ đến, đúng không? Mệnh lệnh của Tiêu Hủy là “giết sạch con của tiên vương”. Mệnh lệnh không bao gồm Tiêu Hủy, nhưng lại tính cả Phần Ngục.

Hắn vốn đã nhận mệnh, tuyệt vọng nhận mệnh. Vì củng cố vị trí, mọi quân chủ luôn làm thế, cũng không có gì kì lạ.

Nhưng Tiêu Hủy lại nói với hắn, sở dĩ ngày xưa bảo vệ, chăm sóc đệ đệ này, chỉ là vì không muốn bỏ qua một trợ thủ đắc lực.

Đây mới là điều làm Phần Ngục phẫn nộ. Hắn căm giận chém một đao thật sâu lên mặt Tiêu Hủy, đồng thời cũng bị Tiêu Hủy làm cho bị thương nặng, liều chết bỏ chạy, trong lúc cùng đường liền lao vào khe hở nối liền nhân gian và ma giới.

Nhưng vì bị Tiêu Hủy làm trọng thương, pháp thuật của hắn suy yếu, lại rơi vào ảo giác, nhận lầm chủ sơn thần đang chăm sóc hắn là Tiêu Hủy, liền mang hết ma uy ra giết chủ sơn thần, suýt chút nữa làm đảo sụp xuống đáy biển.

Cũng là vì đã dốc sạch ma uy, cho nên mới để cho một con người…nói đúng hơn là nửa người nửa yêu đánh lén, giam cầm, bắt thay thế chủ sơn thần đã chết, chống đỡ xương sống cho cả đảo.

Aizz, hắn cũng không oán giận gì vu nữ kia…Có lẽ hận ý cũng có cực hạn của nó. Phẫn hận của hắn đều đã đặt trên người Tiêu Hủy, đối với vu nữ này, chỉ còn lại mệt mỏi.

Có lẽ như vậy cũng tốt. Hắn nghĩ. Dù sao mọi niềm tin, lưu luyến đều đã vỡ nát, hắn chỉ giống như một bức tường thành hoang phế. Dù sao cũng không có chỗ dung thân, trên người lại mang trọng thương khó có thể bình phục.

Cứ như vậy đi, không sao cả. Cứ như vậy đi.

Hắn bị chôn ở một nơi rất sâu, rất rất sâu. Gần như chạm đến tâm Trái Đất. Nghe nói, trước kia xương sống của đảo này là một ngọn núi lửa rất lớn.

Vì sao lại chôn hắn ở chỗ này? Hắn không rõ bán yêu kia có ý gì. Làm như vậy không phải cho hắn cơ hội khỏe lên sao? Rõ ràng hắn đã hại chết nhiều người, cũng coi như là quyến tộc với vu. Nhân loại trọng tình cảm, không phải sẽ luôn nghĩ cách báo thù sao?

Vì sao?

Muốn dùng sinh mệnh còn sót lại và hỏa ma của hắn để nuôi dưỡng xương sống đã bị tàn phá của đảo? Có lẽ vậy. Thế thì cứ thế đi. Hắn lâm vào giấc ngủ thật sâu, trạng thái gần giống tử vong.

Nhưng không tới vài năm hắn liền thức dậy, khi đó hắn đã dung hợp với xương sống của đảo. Lúc hắn tỉnh lại, tất cả cây cỏ đều hân hoan hướng về hắn, giống như hướng về mặt trời.

Sinh vật ngu xuẩn. Hắn cười lạnh. Lửa và mặt trời không giống nhau, ngu ngốc!

Nhưng đám sinh vật ngu xuẩn kia lại xúm lại lôi hắn từ dưới đất lên, dùng dây và lá bện thành một vương tọa, tôn sùng hắn như chủ sơn thần đích thực.

Sinh mệnh ngắn ngủi, lại ngu xuẩn.

Hắn định bỏ đi, lại không thể đi…Hai chân hắn đã nối liền với mặt đất, không thể tách ra.

Nhưng chuyện này chỉ cần thời gian thôi. Chỉ cần hắn tích lũy đủ ma lực, lại chém gãy xương sống của đảo, hắn có thể tự do…

Sau đó thì sao?

Quay về Ma giới giết Tiêu Hủy?

Hắn đau đớn phát hiện, càng không muốn thừa nhận, hắn không xuống tay được, Chuyện cũ cứ như bóng ma vờn quanh đầu hắn, hắn vẫn thấy rõ gương mặt Tiêu Hủy nhìn xuống, ôm chặt một hỏa ma mới sinh, nhỏ giọng trấn an, run rẩy trốn ở hầm ngầm, dốc hết mọi khả năng để che chở hắn.

Nhất định là ma thuật ác độc nào đó, nhất định là thế. Là ảo ảnh Tiêu Hủy ám lên người hắn. Hắn nổi giận với chính mình, nổi giận với Tiêu Hủy, tiêu cực mà tuyệt vọng ngồi trên vương tọa.

Nhưng đám cây cỏ ngu muội đó lại vờn quanh hắn, bảo vệ hắn. Bày ra đóa hoa đẹp nhất cho hắn xem, dâng lên sương sớm trong lành nhất, dần dần hắn còn có thể du ngoạn trong núi nhờ vào đám cây cỏ này.

“Ngu ngốc. Ta không phải sơn thần của các ngươi.” Hắn thì thào.

Nhưng đám cây cỏ mang chỉ số thông minh thấp ấy vẫn vây quanh hắn, ngưỡng mộ hắn. Ngay cả vu nữ gian cầm hắn cũng cứ cách một khoảng thời gian lại đến viếng thăm, quỳ bái hắn theo đúng quy cách với chủ sơn thần, còn nói chuyện với hắn như bằng hữu, mang sách cho hắn đọc giết thời gian.

Thậm chí có làm khó nàng phải cúng tế, nàng còn thật sự đi bắt một kẻ phạm nhân vừa ra tù liền tái phạm, mang cho hắn ăn.

Có lẽ sẽ có ma tộc thích mùi vị của nhân loại, còn hắn thì không. Nhạt nhẽo như vậy…Còn không bằng nuốt một ma tộc hạ đẳng.

Nhưng có một loại tình cảm, một loại chần chờ, một loại ôn nhu khiến hắn thấy thân thiết, quen thuộc. Tuy rằng hắn sẽ vĩnh viễn không thừa nhận.

Kim Anh Tử kia, luôn nghĩ đến chuyện giết hắn, lại luôn bị chút tình cảm nhàm chán ngăn cản, không ra tay nổi. Đúng vậy, thời điểm hắn tự do chính là ngày đảo này phải chìm xuống biển, bất cứ một ai đầu óc bình thường đều biết phải làm thế nào mới đúng…dù sao hắn vẫn đang suy yếu như vậy.

Nhưng nàng lại luôn lén lút vuốt phẳng gai hoa của mình, sau đó thân thiết nói chuyện với hắn, cuối cùng là ôm theo tự trách ra về.

Cỏ cây ngu xuẩn, bán yêu ngu xuẩn. Ngu đến mức…Hắn lại không cách nào động sát tâm. Ngu đến mức…khiến nỗi đau trong lòng hắn dần nhạt nhòa.

Quên đi. Dù sao hắn cũng không còn chỗ nào để đi. Cùng đám ngu xuẩn này chơi cũng tốt lắm…Chưa biết chừng một ngày nào đó Kim Anh Tử hạ được quyết tâm sẽ giết hắn, đám cây cỏ sẽ ruồng bỏ hắn. Đợi đến lúc đó bỏ đi là được rồi…

Dù sao cũng không có chuyện gì làm, không phải sao?

Nhưng không ngờ nhân gian lại nguy hiểm như vậy…Cư nhiên có thể ảnh hưởng đến hắn. Ví dụ như, càng ngày càng thích sự giam cầm của nàng, thỉnh thoảng còn thương xót nàng phải chịu sự thống khổ và dày vò không có hồi kết. Ví dụ như, càng ngày càng thích đám thuộc hạ xanh lét này, thích sự ngu trung, kính yêu mù quáng của chúng.

Ví dụ như…khi ma tộc dám xâm phạm vào lãnh địa của hắn, lại khiến hắn sôi trào địch ý vốn đã nguội lạnh từ lâu, vừa phẫn nộ vừa hưng phấn chém giết, cắn nuốt, ăn đến no căng.

Ăn no rồi hắn có thể tùy thời đứng dậy, nhưng lại không thể rời đi.

Lại ví dụ, hắn có thể nằm mơ một giấc mộng dịu dàng ôn hòa như vậy, nơi khóe mắt còn có nửa giọt lệ.

Hắn sẽ đến phải không? Tiêu Hủy. Theo quy tắc trước kia, sẽ có một đặc phái viên tìm đến. Hắn ta lại tuyệt đối không cho phép có một tai họa ngầm ở nhân gian…Khoảng cách gần như vậy…

Cho nên, đến đây đi, Tiêu Hủy. Thương thế của ta đã khỏi rồi, khỏi đến không ngờ. Đây là đất của ta, ta là xương sống của đảo này.

Đến đây đi.

Ta sẽ giết chết ngươi, chờ khi ngươi không thể mở miệng nói thêm một lời nào nữa, ta sẽ gọi ngươi là ca ca một lần cuối cùng. Sẽ chôn xác ngươi trên đất của ta, bồi bổ cho lãnh địa của ta.

Đến đây đi, đến chỗ ta. Hỏa ma quân chủ, Tiêu Hủy…

*

Hắn quả nhiên tìm đến.

Phần Ngục nhìn kĩ khuôn mặt hắn, có chút ngoài ý muốn, chính hắn đã nghĩ mình sẽ nổi giận, sẽ điên cuồng, không ngờ lúc này lại bình tĩnh như vậy.

Thật kinh ngạc, trên mặt Tiêu Hủy vẫn còn mang theo vết sẹo do hắn chém năm xưa.

Dựa vào năng lực của hắn, chắc hẳn có thể dễ dàng chữa khỏi đi? Dù sao một đao đó của Phần Ngục chỉ có vũ lực…Pháp lực chưa bao giờ là sở trường của hắn.

Càng kì quái là, hắn không mang theo một tên tùy tùng, chỉ đến một mình. Việc này thật ngốc, phải không? Tiêu Hủy chẳng phải vẫn biết thao túng lòng người, luôn biết cách khiến người khác đi tìm chết sao?

Dùng ôn nhu và tàn khốc xen kẽ nhau để thu mua và bán đứng người khác, đó là Tiêu Hủy, là Hỏa ma quân chủ.

“Đừng về Ma giới.” Tiêu Hủy lạnh lùng mở miệng.

Một thời gian dài không nghe thấy ngôn ngữ gia hương, Phần Ngục ngây người hồi lâu mới hiểu được. Hắn cười châm chọc, nói: “Diệt cỏ không tận gốc, xuân đến lại mọc tràn.”

Rõ ràng là Hán văn mượt mà, dịch sang ma ngữ lại chẳng ra sao, thật chói tai.

Nhưng Tiêu Hủy vẫn nghe hiểu, hắn nở một nụ cười dữ tợn. “Đừng quay về. Về ta liền giết ngươi.”

Nói rồi xoay người rời đi.

Nhưng Phần Ngục bị chọc giận. “Đứng lại! Ở chỗ này giải quyết dứt điểm đi. Không được bỏ chạy! Đồ phản bội!” Hắn dồn toàn lực dùng cây cỏ phóng ra một mũi tên.

Tiêu Hủy lại không đánh trả, chỉ né tránh. Quay đầu nhìn hắn một cái, kéo lại áo bào rồi im lặng rời đi.

Ngày đó, trên núi mưa rơi rất lớn, lớn đến mức suýt làm lở đất và gây lũ. Đó là khả năng gọi mưa của chủ sơn thần.

Phần Ngục ôm chặt thân thể của chính mình, đến khi móng tay cắm thật sâu vào da thịt. Hắn không khóc, nhưng mưa to rơi xuống khuôn mặt hắn, nhìn từ xa, rất giống nước mắt.

Bạn đang đọc Đông Nguyệt Quý Dạ Ngữ của Hồ Điệp Seba
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.