Vào Hoàng Cung Thiên Đấu
Hoàng cung Thiên Đấu canh phòng vô cùng cẩn mật, phía ngoài có kỵ binh trấn giữ, phía trong có vệ binh luân phiên tuần tra, nếu như là người bình thường ở vào hoàn cảnh này, Nana đương nhiên sẽ không tiếc lời khen ngợi cho thái tử tâm tư sâu sắc. Chỉ tiếc rằng Nana thừa biết bộ mặt thật của Tuyết Thanh Hà, qua hai tháng cả hoàng cung e rằng đã hoàn toàn nằm trong tay hắn khống chế.
Liếc nhìn những tên vệ binh phục trang mũ giáp đang đi chỉnh tề dưới sân lớn trước cửa cung hoàng đế, Nana khóe môi lộ rõ khinh thường diễu cợt. Xem ra, hôm nay Độc Cô Bác bằng vào danh hiệu phong hào đấu la còn có thể dễ dàng đưa cô tiến nhập cung điện hoàng đế, nhưng thêm ít ngày nữa nhất định không có đơn giản như vậy.
Hoàng đế Thiên Đấu đế quốc – Tuyết Dạ, so lúc trước Nana thấy hắn ở giải đấu tuyển chọn hồn sư tinh anh thì bây giờ trông có vẻ yếu ớt hơn nhiều, không có áo bào, không có vương tọa, một chút phong thái đế vương cũng không có.
Tuyết Dạ uể oải ngả lưng trên chiếc ghế dài, gương mặt nhiều nếp nhăn lộ rõ vẻ mệt mỏi. Ra lệnh cho cung nhân tất cả lui xuống chỉ để lại Nana và Độc Cô Bác, Tuyết Dạ ánh mắt mờ mịt cất tiếng nói ồm ồm.
"Độc Đấu La miện hạ, phiền ngài rồi... khụ khụ... "
Tuyết Dạ vừa mở miệng nói mấy chữ liền ôm ngực ho dữ dội. Nana nhíu mày liếc sang Độc Cô Bác, ý hỏi: Độc trong người hoàng đế nặng vậy sao, nói chuyện như thế khó khăn?
Độc Cô Bác thờ ơ không trả lời, Nana khẽ nhếch môi xì một tiếng. Được rồi, Nana sẽ không nhiều chuyện, tốt nhất cứ giả làm một cô gái ngoan ngoãn bình thường đi, chờ xem hoàng đế định đánh cái chủ ý gì lên người cô đây.
Một lúc sau dịu đi cơn ho, Tuyết Dạ nheo mắt chăm chú nhìn Nana, nhận thấy Nana đứng trước mặt hoàng đế mà không hoảng, chứng kiến hắn bệnh nặng mà không lo không vội, tâm thái vô cùng bình tĩnh khác hẳn với những công tử tiểu thư quý tộc hắn triệu kiến qua. Tuyết Dạ khẽ nhếch miệng hừ nhẹ một tiếng.
"Tinh La đế quốc công chúa, quả không đơn giản... Haha, xem ta hồ đồ chưa kìa, nghe đồn ngươi tuổi nhỏ liền thống lĩnh mấy vạn quân đánh địch, đến phong hào đấu la cũng có thể hạ sát thì mấy chuyện này đâu khiến ngươi thay đổi sắc mặt."
Nghe Tuyết Dạ giọng điệu vô ý nói, Nana trong lòng buồn cười, bậc đế vương quả là cáo già chính hiệu. Nếu như hoàng đế đơn thuần là nhờ cô đến trị liệu, vậy thì phải tránh gọi cô theo thân phận hoàng tộc Tinh La mới đúng, nay một lời liền lấy ra cô thân phận công chúa, đây là sợ cô không đoán được lão ta định làm gì sao?
Nana nhẹ mỉm cười, vẫn duy trì dáng đứng thẳng tắp, thái độ khách sáo nói: "Bệ hạ quá lời, tin đồn suy cho cùng vẫn chỉ là tin đồn. Ta chẳng qua nhờ vào may mắn mới có được thân phận như vậy, là hữu danh vô thực. Kính mong bệ hạ chớ quá kì vọng vào ta."
"Haha, công chúa quá khiêm tốn rồi... Khụ khụ..."
Tuyết Dạ càng lúc càng thể hiện ra mệt mỏi. Chẳng biết hắn đây là thật hay vờ vịt, Nana bỗng dưng cảm thấy vô cùng khó chịu. Độc Cô Bác sớm đã tự tìm chỗ ngồi xuống, thản nhiên uống trà, xem kịch.
Lại qua một lúc, Tuyết Dạ bấy giờ mới thở dài nói: "Ài... Thiên hạ thế cục thật khó lường, hơn năm năm trước là Tinh La biến động, nay Thiên Đấu đế quốc vậy mà cũng bị ép rơi vào thời kì chiến tranh... Các ngươi đều là người thông minh, chắc chắn hiểu rõ chung quy những điều này xảy ra bởi vì Vũ Hồn Điện mộng bá chủ, hơn nữa bọn chúng còn có sức mạnh so hai đại đế quốc ngang bằng. Ta thử nghĩ, nếu như tồn tại một thế lực so Vũ Hồn Điện cường đại hơn nhiều, vậy chẳng phải có thể khiến chúng e dè bỏ đi mộng bá chủ sao?"
Tuyết Dạ giả vờ hỏi, tất nhiên câu này sẽ không ai trả lời hắn. Nhưng Tuyết Dạ biết Nana chắc chắn hiểu ý hắn là gì.
Nana hai mày nhíu chặt, trước mặt Tuyết Dạ lúc này cô không kiêng kị mà thể hiện ra thái độ bực bội mất kiên nhẫn. Độc Cô Bác ngồi một bên khẽ nhíu mày, cơ mà trái ngược với Nana, Độc Cô Bác khóe miệng dần cong lên ý cười.
Tuyết Dạ thủy chung luôn để ý biểu cảm của Nana, nhận thấy không thể tiếp tục vòng vo, hắn lại ho mấy cái nhằm phá đi tình huống căng thẳng sau đó mới nói tiếp.
"Ta thân là đế quốc hoàng đế nhưng phải hổ thẹn công nhận, Vũ Hồn Điện thế lực ngày càng bành trướng, cho dù là Thiên Đấu hay Tinh La riêng lẻ đều thật không phải của bọn chúng đối thủ. Nay Đới Giai Chính và ta tuổi đã cao, tương lai đây phải nhờ đến lớp trẻ các ngươi cai trị đế quốc, chỉ khi hai đế quốc đoàn kết mới khiến Vũ Hồn Điện dè chừng thu tay... Ta vốn có ý này từ lâu nhưng trước kia Tinh La hoàng tộc khắc nghiệt, lại không có công chúa cho nên đành phải bỏ qua, tuy nhiên bây giờ thì khác."
Tuyết Dạ nói đến đây liền dừng lại một chút, nhìn Nana không thể hiện cái gì cảm xúc, Tuyết Dạ trong lòng ôm lên tia hy vọng.
"Ta đã cho người tìm hiểu, nghe nói công chúa trước kia chưa từng hứa hôn, với thái tử quả là tiên đồng ngọc nữ, vô cùng xứng..."
"Bệ hạ!" Nana quát thẳng hướng Tuyết Dạ, chặn ngang lời Tuyết Dạ muốn nói.
Tiếng hét bất ngờ làm Độc Cô Bác giật nẩy mình, chén trà trong tay phong hào đấu la vậy mà suýt thì rơi xuống đất.
Nana nhịn hết nổi rồi, Tuyết Dạ lão cáo già này nghĩ hay lắm. Định liên hôn? Đừng có mơ.
Nana chẳng cần quan tâm gì đến cái tinh thần đoàn kết mà lão ta nói, dám lấy cô ra để cùng với tên thái tử... À không, bất kể là tên nào cũng không được. Bởi vì...
"Bệ hạ, ta đã nói 'công chúa Tinh La' chỉ là hữu danh vô thực. Sau khi về Thiên Đấu ta luôn sống dưới thân phận Sở Phượng Na, chuyện của Tinh La ta không có quyền can thiệp vào. Hơn nữa..."
"Ai nói ta chưa từng hứa hôn! Ta, không chỉ hứa hôn, mà còn là người đã có phu quân, hắn tên Tần Minh, lão sư của Sử Lai Khắc học viện. Tần Minh, là phu quân của ta!" Nana đầu chưa từng cúi xuống, nay còn cố tình ngẩng cao tuyên bố.
Tuyết Dạ trừng mắt kinh ngạc, trong thoáng chốc hắn rõ ràng cảm nhận được Nana đe dọa, một nữ tử cho dù là công chúa nhưng cả gan dám ngẩng cao đầu hét lớn trước mặt hoàng đế nước khác, thái độ hống hách kênh kiệu nhưng lúc này Tuyết Dạ lại chẳng thể đối Nana giận dữ, bởi tinh thần hắn giống như đang bị chấn nhiếp hoàn toàn.
Nana ngang nhiên đứng đó, khí chất của cô khiến hoàng đế Tuyết Dạ bất giác cảm thấy như mình thấp kém, chính là cảm giác mà cả đời này Tuyết Dạ chưa và tưởng rằng sẽ không thể trải nghiệm qua, cảm giác đứng trước vương giả thực thụ.
Nhưng vì sao? Trong khi Tuyết Dạ vốn là một hoàng đế đế quốc, xét thân phận, còn ai so hắn hơn đâu?
Tuyết Dạ trong lòng rối rắm, gương mặt nhiều nếp nhăn co giật liên tục. Đứng nhìn Tuyết Dạ biểu cảm khó coi càng lúc càng bực mình, Nana hừ một tiếng tự đi tới chỗ đối diện Độc Cô Bác ngồi xuống.
Độc Cô Bác nhếch miệng cười: "Tiểu ma nữ quả nhiên vẫn là tiểu ma nữ. Nhưng mà bệ hạ, ta niệm chút tình riêng mới đồng ý với ngươi đưa tiểu ma nữ tới, ngươi trước nói muốn nhờ nó trị liệu, nay từ đầu tới cuối lời lẽ đều là hôn nhân chính trị. Khiến bằng hữu của ta khó chịu, khiến ta mất thể diện với bằng hữu, quan trọng hơn là ngươi đối ta lừa dối. Bệ hạ, thử xem tâm trạng ta giờ thế nào đây?"
Độc Cô Bác thản nhiên xoắn lọn tóc, bộ dáng cùng lời nói cực kì nhẹ nhàng nhưng không khỏi làm Tuyết Dạ toàn thân rét lạnh. Độc Cô Bác tính tình cổ quái, ai biết hắn đang nghĩ gì, bất quá, khẳng định hắn bây giờ đang rất giận dữ, cơn giận của phong hào đấu la, không phải ai cũng gánh được.
Tuyết Dạ lồng ngực có chút khó thở, hắn lần nữa ôm ngực ho dữ dội. Ngay lúc này cửa phòng mở ra, vừa bước vào với ánh mắt và cử chỉ đầy lo lắng chính là thái tử Thiên Đấu đế quốc, Tuyết Thanh Hà.
Nana vô cảm nhìn xem Tuyết Thanh Hà ân cần đến chỗ ghế dài vì Tuyết Dạ vỗ lưng, trong lòng cô hung hăng nhổ cho Tuyết Thanh Hà mấy bãi nước bọt. Người này diễn quá giỏi đi, ngôi sao hạng A chắc còn kém hắn xa, cái gì mà thể hiện lo lắng quan tâm, Nana dám chắc hắn chỉ muốn dốc thẳng gói thuốc độc vào miệng Tuyết Dạ luôn ấy chứ.
Lát sau, Tuyết Thanh Hà nhẹ nhàng đỡ Tuyết Dạ nằm xuống ghế, vị hoàng đế sau cơn ho dường như đã mệt đến ngủ thiếp đi. Tuyết Thanh Hà quay lại nhìn Nana và Độc Cô Bác, thái độ với Độc Cô Bác kính cẩn thưa.
"Miện hạ, không biết phụ hoàng làm gì khiến ngài tức giận? Nay phụ hoàng bệnh nặng tiếp đón không được chu đáo, Thanh Hà xin thay ngài ấy tạ tội."
"Hừ!" Độc Cô Bác không thèm trả lời, hắn chỉ hừ mạnh sau đó nhất quyết nhắm mắt làm ngơ.
Tuyết Thanh Hà thực sự rất kiên nhẫn, đợi một lúc Độc Cô Bác vẫn như thế im lặng, bấy giờ Tuyết Thanh Hà mới mỉm cười hướng Nana nói chuyện.
"Công chúa..."
"Sở Phượng Na." Nana giọng điệu lạnh băng chặn ngang lời Tuyết Thanh Hà.
Tuyết Thanh Hà sửng sốt, bối rối gãi đầu chưa biết nên nói gì cho phải, cái điệu bộ này rơi vào mắt Nana càng là đáng ghét, giả tạo. Nana khinh thường đánh mắt đi nơi khác.
Liên tiếp bị bẽ mặt thế nhưng Tuyết Thanh Hà quả là rất nhẫn nại, cố cười một cách thân thiện, Tuyết Thanh Hà nói: "Sở Phượng Na tiểu thư, ta nghe nói phụ hoàng nhờ cô đến trị liệu. Không biết bệnh tình của người có chuyển biến tốt hay không?"
Tuyết Thanh Hà làm như quan tâm nhưng Nana biết tỏng hắn chỉ muốn thăm dò. Tốt thôi, dù sao bây giờ Nana đâu muốn chữa cho tên hoàng đế.
Giả bộ đến chỗ Tuyết Dạ bắt mạch xem xét một thoáng, Nana vuốt cằm suy tư sau đó lắc đầu trả lời Tuyết Thanh Hà: "Thái tử thật hiếu thuận, ta đây rất cảm động. Nhưng hết cách, ta năng lực chữa thương còn xem được, chứ sinh lão bệnh tử do mệnh, ta không có khả năng xoay chuyển."
"Cô muốn nói..." Tuyết Thanh Hà nhíu mày, giọng điệu nghi ngờ.
Nana gật đầu hiểu ý: "Đúng vậy. Thứ cho ta nói thẳng, ta nghĩ bệnh của bệ hạ là do thường xuyên phải chịu áp lực quá lớn, cộng với tuổi tác ngày càng cao mới khiến lục phủ ngũ tạng bị suy yếu dẫn đến bệnh nặng. Trừ khi bản thân ngài ấy tấn thăng phong hào đấu la, cải lão hoàn đồng mới mong chữa được."
Nana nói ra lời này ý nghĩa đã rõ ràng, Tuyết Dạ bây giờ mới là hồn thánh, lại bệnh nặng thì tấn cấp phong hào đấu la kiểu gì chứ. Tuyết Thanh Hà ảo não cúi đầu, lát sau hắn mới hồi trở lại dáng vẻ bình thường cung kính hướng Độc Cô Bác và Nana nói.
"Miện hạ, Sở Phượng Na tiểu thư. Về dược và trị liệu, Thanh Hà tin tưởng hai vị đều là những người am hiểu nhất, chỉ là... Thôi, bỏ đi, làm phiền hai vị rồi. Bây giờ trời đã gần tối, Thanh Hà còn có điều xin hai vị chỉ giáo, không biết hai vị có thể nể mặt phụ hoàng cho phép ta được tiếp đón?"
Tuyết Thanh Hà mở lời cố ý mời Độc Cô Bác và Nana ở lại hoàng cung, hắn con người này không biết đang mưu tính chuyện gì đây.
Độc Cô Bác khinh thường chán ghét Tuyết Thanh Hà, tất nhiên hắn không đồng ý. Cơ mà Nana thì khác, Nana tỏ ra rất vui vẻ và thản nhiên chấp nhận lời mời của Tuyết Thanh Hà. Vì vậy, để đảm bảo an toàn cho Nana, Độc Cô Bác cuối cùng vẫn phải ở lại hoàng cung.
Ra khỏi cung điện hoàng đế, Tuyết Thanh Hà giao phó cho cung nhân đưa Nana và Độc Cô Bác đến phòng khách nghỉ ngơi trước khi dùng bữa tối. Nana trên đường đi vẫn luôn âm thầm quan sát, chẳng bao nữa trong hoàng cung này sẽ xảy ra chiến loạn, cho nên tối nay, có lẽ cô đây cần thiết phải làm vài việc, bí mật.
...
Đăng bởi | -Mỵ- |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |