Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bác Hagrid trở về

Tiểu thuyết gốc · 3238 chữ

Hiện tại đã gần chín giờ tối, nếu để mụ Umbridge bắt gặp cả bọn đi lang thang bên ngoài toà lâu đài thì chắc chắn tụi nó sẽ bị mụ ta gây khó dễ.

Không cần nghĩ ngợi nhiều, Harry chạy vọt lên phòng ngủ, chừng một phút sau nó quay trở lại với áo khoác tàng hình và Bản đồ Đạo tặc.

Bốn đứa đứng nép mình dưới tấm áo khoác tàng hình, lặng lẽ rời khỏi phòng sinh hoạt chung, may sao tấm áo khoác vẫn đủ rộng để che hết cả bọn mà không để tay hay chân tụi nó bị lộ ra ngoài.

Đi gấp quá nên Catherine chẳng kịp mặc thêm áo hay quàng khăn. Vừa bước ra khỏi tiền sảnh, một cơn gió lạnh buốt thổi đến khiến nó rùng mình.

Cảm nhận được Catherine đang run rẩy, Harry bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc tụi nó đã đến được căn chòi của bác Hagrid.

Harry vừa gõ cửa vừa gọi:

- Bác Hagrid ơi, tụi con đây.

Bên trong có tiếng vọng ra:

- Biết ngay mà. Chờ chút.

Vài giây sau, cánh cửa căn chòi mở ra, bốn đứa lẹ làng lách mình tiến vào bên trong.

Catherine run cầm cập nói:

- Bác ơi, cho con xin tách trà nóng với. Ủa, mặt bác bị sao vậy?

Cùng với câu hỏi của Catherine, Harry, Ron và Hermione đồng loạt bụm chặt miệng, nhìn bác Hagrid với vẻ mặt kinh hoàng.

Bác Hagrid cười hề hề, nói lảng:

- Mắc cái giống gì mà mấy đứa phản ứng dữ vậy? Bác mới về cách đây mấy phút, còn chưa kịp bắc bếp nấu nước sôi nè.

Bốn đứa đứng sưởi bên cạnh bếp lò, cẩn thận quan sát khuôn mặt sưng vù và bầm tím của bác Hagrid. Lúc này bác đã đốt thêm mấy ngọn đuốc xung quanh khiến căn chòi sáng bừng và ấm áp như ban ngày.

Hermione rụt rè hỏi:

- Bác ơi, mặt của bác bị sao vậy ạ?

Bác Hagrid không trả lời câu hỏi của Hermione, đẩy bốn đứa tới chiếc bàn duy nhất đặt giữa căn chòi, vừa loay hoay nấu nước vừa nói:

- Tụi bây ngồi xuống đi, mắc gì đứng túm tụm ở bếp, tránh chỗ cho bác làm việc.

Bốn đứa ngồi xuống bàn, nhìn nhau với vẻ hoang mang, không ai nói với ai câu nào.

Vài phút sau bác Hagrid bưng ra một cái khay bự chảng có bốn tách trà cũng to không kém đang toả hơi nóng nghi ngút. Bác phân phát cho mấy đứa nhỏ rồi một hơi tu hết sạch bình trà trước ánh mắt ngạc nhiên của tụi nó.

Con Fang đang mừng như điên trước sự trở về của bác Hagrid nên cứ chốc chốc lại nhảy lên liếm láp tay chân, mặt mũi của bác ấy. Bác Hagrid thấy vậy đành phải ngồi xuống vuốt ve con chó một hồi.

Lúc bấy giờ bốn đứa mới có cơ hội quan sát thật kỹ người bác đã vắng mặt hơn hai tháng trời này.

Trông bác Hagrid thê thảm hết sức. Tóc bác dính bết lại bởi bụi đường và máu khô. Mắt trái của bác bầm tím, mắt phải bị rách mí, hai con mắt như muốn sụp xuống bất cứ lúc nào. Cả khuôn mặt của bác đều sưng vù và chằng chịt vết trầy xước. Tay chân bác không có chỗ nào lành lặn, nhẹ thì bị sây sát, nặng thì tét da tét thịt, nhìn đáng sợ vô cùng. Ai không biết còn tưởng bác Hagrid vừa trải qua một trận chiến long trời lở đất và may mắn sống sót trở về.

Lúc bác bưng trà đến chỗ tụi nó, đứa nào cũng thấy được bác đi cà nhắc, lê từng bước rất khó nhọc. Bốn đứa tự hỏi bác Hagrid đã trải qua những chuyện gì trong suốt mùa hè để rồi mang về một thân thương tích như thế này?

Con chó Fang mừng bác Hagrid xong thì đổi mục tiêu, nhảy nhót và chồm tới chồm lui để thu hút sự chú ý của bốn vị khách đã lâu không ghé chơi, khiến tụi nó vừa bực mình vừa thấy thương.

Bác Hagrid ném cho con Fang một khúc xương để nó im lặng rồi bác hỏi:

- Mấy đứa có khoẻ không?

Harry không đáp mà hỏi ngược lại:

- Chuyện gì đã xảy ra với bác vậy, hở bác Hagrid?

Bác Hagrid đáp với vẻ giấu giếm lộ rõ trên mặt:

- Có gì đâu, chút thương tích nhỏ thôi.

Hermione bày ra nét mặt không thể tin được, nói với tông giọng cao hơn thường ngày:

- Như vầy mà gọi là chút thương tích nhỏ sao bác?

Ron cũng nói chen vào:

- Bác đã đánh nhau với ai đó, đúng không ạ?

Bác Hagrid tỏ ra gắt gỏng:

- Bác nhắc lại lần cuối, không có chuyện gì hết.

Catherine âm thầm đánh giá thương tích trên người bác Hagrid, đoạn nói huỵch toẹt:

- Bác đánh nhau với người khổng lồ chứ gì.

Bác Hagrid ngạc nhiên, trừng mắt ngó Catherine, buột miệng hỏi:

- Sao con biết?

Nhận ra mình vừa nói hớ, bác Hagrid vội lấp liếm:

- Ý của bác là, Catherine à, sao con lại nghĩ bác sẽ làm như vậy? Đời nào bác đi đánh nhau với người khổng lồ.

Bác Hagrid cười ha hả để che giấu sự chột dạ của mình.

Catherine không muốn quanh co mất thì giờ nên nói thẳng:

- Bác đừng giấu con, con biết bác đã đi đâu. Con đoán được hết khi thấy những thương tích trên người bác.

Hermione nói bằng giọng nghiêm nghị:

- Bác đừng nghĩ có thể giấu được tụi con. Tụi con đã thảo luận về chuyện này không dưới mười lần, cả bốn đều có cùng quan điểm về nơi bác đã đặt chân đến trong mùa hè này. Giờ đây, nhìn những thương tật trên người bác, con càng chắc chắn suy luận của tụi con là đúng.

Harry và Ron ở bên cạnh thi nhau gật đầu phụ hoạ. Harry khuyên:

- Sao bác không tìm đến bà Pomfrey để được chữa trị đàng hoàng tử tế?

Bác Hagrid lắc đầu, giọng mất kiên nhẫn:

- Không. Bác sẽ tự lo liệu. Về chuyện mấy đứa vừa nói, bác xem như chưa từng nghe. Sao mấy đứa không về ký túc xá mà ngủ cho khoẻ đi?

Harry không hề nhượng bộ, khăng khăng:

- Tụi con sẽ không đi cho tới khi biết chắc chắn rằng bác không sao.

Bác Hagrid đứng dậy châm thêm trà cho mấy đứa nhỏ, bác nói:

- Chịu thua tụi bây luôn, nhưng đừng hòng bác kể ra bất kỳ điều gì. Chuyện đó là tối mật.

Hermione thăm dò:

- Vậy là bác thật sự đi gặp những người khổng lồ? Bác đi với bà Maxime phải không ạ? Tụi con đã thấy bác và bà ấy trò chuyện với nhau trước khi tụi con lên xe lửa trở về nhà vào cuối năm học.

Bác Hagrid lục lọi mớ hành lý để trên kệ bếp, lôi ra một miếng thịt rồng bự chảng còn nhễu nhão máu rồi ịn lên mắt trái trước sự kinh hoàng của mấy đứa nhỏ. Bác nói:

- Bác không biết cái gì hết. Tụi bây về ngủ cho bác nhờ.

Đời nào Hermione chịu về tay không, nó tung ra một tin tức sốt dẻo mà nó chắc chắn là bác Hagrid sẽ không bao giờ bỏ qua:

- Bác nói đi mà, rồi tụi con sẽ kể cho bác nghe chuyện Harry bị giám ngục tấn công hồi hè.

- Cái gì?!

Bác Hagrid đập mạnh hai tay lên bàn rồi đứng phắt dậy khiến miếng thịt rồng rớt cái “bịch” xuống sàn nhà. Bác cúi xuống nhặt nó lên, phủi sạch đất cát dính trên đó rồi đắp lên mắt, bác hỏi:

- Tại sao bọn giám ngục tấn công Harry? Chúng nó đâu được phép rời khỏi Azkaban.

Ánh mắt Hermione sáng lên, con nhỏ vui vẻ nói:

- Con biết ngay là bác không biết chuyện này mà. Vậy bác có chịu kể cho tụi con nghe về chuyến phiêu lưu của bác không? Đổi lại tụi con sẽ kể cho bác nghe Harry đã suýt bị đuổi học như thế nào.

Bác Hagrid lại gầm lên, trượt tay làm miếng thịt rồng rớt xuống trúng đầu con Fang đang nằm lim dim ngủ dưới chân bác. Thấy có của ăn từ trên trời rơi xuống, con chó tỉnh ngủ, há miệng ngoạm chặt miếng thịt, hớn hở chạy tới cái ổ quen thuộc ở trong góc nhà định đánh chén.

Bác Hagrid chạy theo giành lại miếng thịt rồng rồi không màng sạch dơ, cứ thế đắp lên mắt.

Ron nhăn mặt:

- Bác ơi, đừng! Thật mất vệ sinh.

Bác Hagrid ép chặt miếng thịt lên mắt, đáp qua loa:

- Có gì đâu mà mất vệ sinh.

Rồi bác quay sang Harry hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra với con? Tại sao con bị giám ngục tấn công mà lại còn suýt bị đuổi học?

Harry đáp:

- Chuyện đó dài dòng lắm ạ. Sao bác không kể cho tụi con nghe về chuyến đi của bác trước?

Bác Hagrid nhìn mấy đứa nhóc lém lỉnh trước mặt, giơ tay đầu hàng:

- Thôi được, sợ tụi bây luôn.

Và rồi bác Hagrid bắt đầu tường thuật lại một cách chi tiết chuyến hành trình của bác ấy và bà Maxime.

Bốn đứa ngồi nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại cắt ngang lời kể của bác để làm rõ một số vấn đề mà tụi nó không hiểu.

Thời gian cứ thế trôi qua lúc nào không hay.

Khi Harry đang thắc mắc liệu đám người khổng lồ có thật sự chọn theo phe cụ Dumbledore, hay sẽ bội ước mà đầu quân cho Voldemort, nếu hắn cam kết cho chúng nhiều quyền lợi hơn thì Catherine chợt nghe có tiếng động ở bên ngoài. Nó vội nói:

- Có người đến. Mau trốn.

Harry lập tức bung áo khoác tàng hình trùm lên các bạn.

Catherine rút đũa phép ra, dọn dẹp sạch sẽ bàn trà đang uống dang dở, xoá toàn bộ dấu vết của tụi nó ở trong căn chòi.

Bốn đứa vừa núp vào góc kẹt kế bên tủ chén thì cánh cửa mở ra và một thân hình lùn bè bè xuất hiện.

Tụi nó nắm chặt tay nhau để giữ bình tĩnh, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Không đợi bác Hagrid mời vào, mụ Umbridge xộc vô bên trong một cách thô lỗ, đi lùng sục khắp nơi, ánh mắt quét tới quét lui mọi ngóc ngách trong căn chòi. Khi mụ tới gần chỗ bốn đứa đang núp, cả bọn hồi hộp đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ mong sao mụ đi lẹ giùm.

Không thấy có gì bất thường, mụ dừng lại hành động đang làm, bước đến chỗ trống trải gần cửa ra vào, đứng cách bác Hagrid độ năm thước, hỏi bằng giọng khinh thường không chút che giấu:

- Vậy ra ông là Hagrid?

Không biết con Fang bị gì, mọi khi nó rất thân thiện với khách đến chơi nhà nhưng vừa gặp mụ Umbridge nó liền sủa không ngừng, khiến nước miếng văng tung toé lên chiếc đầm màu hồng cánh sen mụ ta mới may.

- Fang, im lặng! - Bác Hagrid ra lệnh, nhưng không hiệu quả, con chó vẫn sủa lên inh ỏi.

Mụ Umbridge điên tiết, vớ đại cây chổi quét nhà ở gần đó, quất bôm bốp lên đầu con Fang. Con chó bị đánh đau, càng sủa dữ tợn hơn, cắn chặt một đầu chổi không nhả ra khiến mụ Umbridge suýt té nhào.

Bác Hagrid nhíu mày, kéo con Fang ra xa mụ Umbridge, xua nó đi chỗ khác. Con Fang cụp đuôi bỏ về ổ chó quen thuộc của nó, sau đó lại rướn cổ hướng về phía mụ Umbridge sủa thêm vài tiếng rồi mới chịu im lặng.

Bác Hagrid nhìn người phụ nữ chỉ cao tới thắt lưng của mình, hỏi:

- Xin lỗi, tôi không muốn tỏ ra bất lịch sự, nhưng cho hỏi bà là kẻ bất lịch sự nào vậy?

Mụ Umbridge lùi về sau thêm mấy bước, đứng sát cửa ra vào, nói bằng giọng the thé thường ngày, thái độ vô cùng kiêu căng, hống hách:

- Tên tôi là Dolores Umbridge, giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và là Thanh tra Tối cao do Bộ Pháp thuật phái đến.

Bác Hagrid đáp lại một cách lịch sự:

- Rất hân hạnh được biết bà, bà Umbridge. Bà đến tìm tôi lúc đêm hôm như thế này không biết có chuyện gì không?

Ánh mắt của mụ Umbridge loé lên sự khinh miệt thấy rõ. Mụ nghĩ thầm trong bụng: “Lũ quê mùa thất học mà cũng cố tỏ ra ta đây có văn hoá, đúng là chướng mắt.”

Mụ không trả lời, hỏi bằng giọng trịch thượng:

- Trước khi bước vào đây tôi nghe trong này có tiếng người trò chuyện, nhưng bây giờ lại chẳng thấy ai ngoài ông. Ông giải thích như thế nào về hiện tượng kỳ lạ này?

Thấy mắt mụ Umbridge cứ nhìn ngang ngó dọc khắp căn chòi của mình, bác Hagrid đoán ra được ý đồ của mụ. Bác quả quyết đáp:

- Chẳng có ai ở đây ngoài tôi. Mà bà đang làm cái quái gì ở trong nhà tôi vậy?

Trước câu hỏi của bác Hagrid, mụ Umbridge thầm nghĩ: “Thấy chưa! Mới nãy còn cố tỏ ra lịch sự, bây giờ thì hiện nguyên hình rồi. Quả nhiên một nửa con người vẫn chẳng thể nào là một con người đúng nghĩa. Loại hạ đẳng như thế sao xứng đáng tồn tại trên cõi đời này? Nếu có cơ hội, chắc chắn mình sẽ tru diệt hết tất cả bọn chúng.”

Nghĩ như vậy mụ Umbridge không còn sợ bác Hagrid nữa. Mụ ưỡn ngực, bày ra bộ dáng nghiêm trang của một lãnh đạo cấp cao, hống hách nói:

- Với tư cách là một Thanh tra của Bộ, tôi có quyền được biết nhân sự trong nhà trường đã đi đâu và làm những gì.

Bác Hagrid trả lời nhát gừng:

- Tôi đi nghỉ mát chứ còn đi đâu nữa.

Nụ cười quen thuộc lại nở trên môi của mụ Umbridge, mụ hỏi:

- Nghỉ mát ở trên núi, phải không ông?

Bác Hagrid chối phăng:

- Làm gì có, thưa bà. Tôi đi nghỉ mát ở một vùng biển thuộc miền Nam nước Pháp. Khí hậu ở đấy rất ấm áp.

Mụ Umbridge nhìn bác Hagrid từ trên xuống dưới, chậc lưỡi nói:

- Coi bộ chỗ ông đến không được an toàn cho lắm, phải không ông Hagrid?

Bác Hagrid sợ càng nói chuyện lâu thì mình sẽ càng để lộ nhiều sơ hở, bác làu bàu:

- Bà muốn gì thì nói thẳng ra đi, chúng ta giải quyết nhanh cho xong để tôi còn nghỉ ngơi. Còn không thì mời bà về cho.

Mụ Umbridge khẽ nhướng mày, mấy giây sau mụ cười một nụ cười mỉm rộng tới mang tai, nói bằng giọng sâu xa khó lường:

- Tôi sẽ làm việc với ông sau. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.

Dứt lời mụ Umbridge quay gót bỏ đi. Vừa bước xuống bậc tam cấp thứ nhất, sực nhớ tới chuyện gì, mụ ngoái đầu, cất giọng cảnh cáo với bác Hagrid:

- Tôi không muốn trông thấy con chó ấy lảng vảng trong sân trường. Ông hiểu ý tôi chứ?

Bác Hagrid có chút bực mình, dẫu vậy bác vẫn đáp:

- Con Fang chưa bao giờ rời khỏi chỗ này.

Mụ Umbridge tỏ vẻ hài lòng, thắp sáng đũa phép để soi đường, chân bước thoăn thoắt, chẳng mấy chốc khuất sau hàng cây.

Bác Hagrid đứng dõi theo bóng dáng của mụ Umbridge qua ô cửa sổ, cho đến khi chắc chắn mụ đã đi xa thì bác mới yên tâm ra hiệu cho tụi nhỏ rời khỏi chỗ nấp.

Harry cởi phăng áo khoác tàng hình, nghiến răng nói:

- Mụ già xấu xa, có lẽ mụ đã biết được bác đi đâu. Mụ sẽ kiếm chuyện để đuổi bác. Bác phải suy nghĩ thật kỹ về những thứ sẽ dạy trên lớp.

Bác Hagrid nói với vẻ tự tin:

- Tụi bây yên tâm, bác có cả tá giáo án thú vị trong đầu trong suốt chuyến đi. Mà mụ ta tới trường để thanh tra thật à? Tại sao phải làm thế?

Hermione đáp:

- Bộ Pháp thuật muốn hạ bệ cụ Dumbledore, mụ Umbridge tới trường theo lệnh ông Fudge để tìm cách đuổi cổ những người mà mụ ta cho là thân cận với cụ ấy. Cô Trelawney đang bị quản chế đó bác.

Catherine dặn dò:

- Bác nên cẩn thận, kiểu gì mụ cũng sẽ đến dự giờ khi bác đứng lớp trở lại. Bác không nên dạy mấy con quá nguy hiểm, không phải xét từ góc độ của bác mà từ góc độ mụ Umbridge.

Hermione gật đầu tán thành:

- Hay là bác để con soạn giáo án giúp bác nha? Con đảm bảo bác có thể qua truông khi dạy những sinh vật mà con đã lên kế hoạch cho bác.

Bác Hagrid phất tay từ chối:

- Chuyện của bác để bác lo, mấy đứa nên nhanh chóng trở về toà lâu đài đi. Bác đã để dành vài sinh vật cực kỳ thú vị cho mấy đứa thực hành trong Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng năm nay.

Harry tò mò hỏi:

- Sinh vật gì vậy bác? Chúng có nguy hiểm không?

Bác Hagrid đáp:

- Tới lúc đó mấy đứa khắc biết. Giờ thì đi về phòng sinh hoạt chung mau!

Ron nhắc nhở với vẻ chân thành:

- Bác vẫn nên tìm cách xử lý vết thương trên mặt đi. Bác không thể đứng lớp với khuôn mặt như vậy.

Bác Hagrid gật đầu:

- Được rồi. Bác biết mà. Mấy đứa ngủ ngon nha.

Rời khỏi căn chòi của bác Hagrid, trên đường về toà lâu đài, Hermione nói:

- Sao mình thấy lo quá. Mai mình sẽ đến để xem bác làm ăn thế nào.

Harry tán thành:

- Ừ. Hy vọng bác ấy không dạy mấy sinh vật kỳ lạ như bọn Quái Tôm Đuôi Nổ.

Ron lạc quan hơn, nó nói:

- Mấy bồ đừng quá lo lắng. Bác ấy đã làm rất tốt trong hai năm vừa qua. Bác ấy cũng được rất nhiều học sinh yêu mến. Chắc là không sao đâu.

Catherine phũ phàng nói:

- Vấn đề không phải là bác ấy được nhiều học sinh yêu mến hay không, vấn đề là mụ Umbridge nghĩ gì. Mụ ta là một kẻ kỳ thị chủng tộc, nhìn ánh mắt khinh thường không thèm che giấu khi mụ nói chuyện với bác Hagrid là đủ hiểu. Bác ấy đã nằm trong danh sách đen của mụ rồi. Mụ sẽ hành bác ấy lên bờ xuống ruộng cho mà xem.

Harry, Ron và Hermione đồng loạt buông ra tiếng thở dài. Tụi nó ghét mụ Umbridge quá. Bao giờ cơn ác mộng mang tên Dolores Umbridge mới kết thúc đây?

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.