Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

6

Phiên bản Dịch · 1203 chữ

Tư Truy bọn họ vẫn ở Mạc Gia Trang thu dọn tàn cuộc, Mạc Huyền Vũ thì đã thuận tay dắt một con lừa hoa tính khí ngoan cố rời khỏi Mạc Gia rồi.. không đúng, là Ngụy Vô Tiện. Lúc hắn đang vui vẻ cuối cùng trời xui đất khiến cũng giúp Mạc Huyền Vũ trả thù thoát khỏi Mạc gia, đầu kia con lừa lại bắt đầu lớn tiếng kêu la, chưa đi được mấy bước đường liền đứng tại chỗ bất động, Ngụy Vô Tiện đến cả dụ dỗ và lừa gạt đã tốn rất nhiều công phu, sau cùng lấy được một quả táo từ một thiếu nữ và treo nó trước mặt con lừa để dẫn dụ, mới khiến nó tiếp tục lên đường, Ngụy Vô Tiện ý vị sâu xa nói: "Ăn táo của ta chính là lừa của ta rồi, sau này ta liền kêu ngươi là Tiểu Bình Quả nhé~" con lừa hoa này rất có linh tính, nó tựa hồ nghe hiểu được giọng điệu của Ngụy Vô Tiện, vểnh môi quẹt móng không vui.

Ngụy Vô Tiện muốn chọn một quỷ tướng giỏi để bảo vệ mình, dẫu sao Ôn Ninh không có ở đây, nhưng đoạn đường này săn đêm hắn bắt được đều là một vài tiểu quỷ tiểu quái. Hắn nghe những người đi đường nhắc tới núi Đại Phạm săn bắt, thế là cũng chuẩn bị đi thử vận may. Nghĩ như vậy, hắn cũng đi, giờ thì tốt rồi, người nên gặp và người không nên gặp đều như cùng hẹn để gặp hắn vậy..

Kim Lăng bị tiểu quỷ ép nằm trên đất không thể động đậy, giận đến đem cả cửu cửu nhà mình ra uy hiếp Mạc Huyền Vũ người đã thành Ngụy Vô Tiện. Lão tổ không quan tâm, lại bị một giọng nói làm cho rùng mình vội vàng thu hồi chú thuật.

Cửu Cửu hắn là ta, ngươi còn gì trăn trối? Giang Trừng gạt đống lộn xộn sang một bên tiến tới trước mặt, ánh mắt sắc lạnh.

Ngay lúc Ngụy Anh đang hoảng loạn đánh nhau với Kim Lăng, một thanh bảo kiếm thượng hạng sáng long lanh đỡ cho hắn chiêu thức của Kim Lăng, Ngụy Anh chân mất thăng bằng, vừa ném mình trực tiếp nhào vào một đôi ủng màu trắng, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, hô hấp ngưng trệ chốc lát, Lam Trạm? Tư Truy Cảnh Nghi cũng đi theo phía sau.

"Hàm Quang Quân sao lại ở đây?" Giang TRừng đầy hàm ý

Cảnh Nghi luôn thẳng thắn, trả lời: "Giang tông chủ không phải cũng ở đây sao?" câu này hỏi ngược lại khiến Giang Trừng hết sức không vui.

Lam Trạm vì bảo vệ "Mạc Huyền Vũ", không ngần ngại hạ mình đối đầu với Giang Trừng, hắn một nhát kiếm phá hoại hơn bốn trăm tấm lưới tiên mà Giang Trừng và bọn họ đã giăng ra, sớm đã chọc Kim Lăng tức tối.

Tư Truy đương nhiên hiểu được tâm tư của Hàm Quang Quân, hắn chắp tay thi lễ: "Kim công tử, săn đêm từ trước đến nay luôn cạnh tranh công bằng, nhưng Kim công tử ở trên núi Đại phạm giăng lưới khắp nơi, khiến cho những tu sĩ của gia tộc khác cất bước khó khăn chỉ sợ rơi vào cạm bẫy, không phải đã phạm vào quy tắc săn đêm sao? Giang tông chủ, người nói có đúng không?" Tư Truy dụng tâm đối với Giang Trừng đầy khiêu khích, hắn quay đầu nhìn hướng Mạc tiền bối đang nấp một bên, thấy hắn ta không sao, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kim Lăng đối với lần này vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Lam Nhị Công Tử lúc này dùng phương pháp hữu hiệu nhất: Thuật cấm ngôn, khiến hắn không thể nói. Tư Truy nói với Giang Trừng, toàn bộ lưới tiên bị hủy Cô Tô Lam Thị sẽ trả lại đầy đủ. Giang Trừng biết bọn họ không nói lý lẽ, lên tiếng mấy câu thầm trách Lam Vong Cơ rảnh rỗi quản việc người khác, liền mang Kim Lăng rời khỏi.

Tư Truy thấy đuổi được vị nhím gai kia đi, quay người đi về hướng "Mạc Huyền Vũ", không biết vì sao, hắn vừa nhìn vị nam tử này một cái liền cảm thấy rất quen thuộc, mới gặp mà như đã quen từ lâu, hắn đáp ơn nói: "Mạc tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi! Mạc Gia Trang lần đó, cảm ơn ngươi đã ra tay giúp đỡ." Ngụy Anh nhìn thiếu niên trước mặt, khó hiểu nhớ lại A Uyển, thiếu niên này cùng A Uyển dáng dấp thật giống nhau. Hắn sờ cằm, rồi vươn lên gáy lại tiến lại gần gò má Tư Truy một chút, Tư Truy bị dọa sợ lảo đảo lùi về sau một bước: "Mạc.. Mạc tiền bối lại gần Tư Truy như vậy làm gì? Trên mặt Tư Truy có thứ gì sao?" Ngụy Anh lúc này mới ý thức được bản thân đứng quá gần người ta, lúng túng ho khan: "À.. không có gì, ngươi dễ nhìn thôi." Người này chết mười ba năm rồi nói chuyện vẫn không chút đứng đắn, Cảnh Nghi nghe vậy liền nhịn không được, hắn đưa tay kéo Tư Truy đến sau lưng trách mắng: "Này, Mạc Huyền Vũ ngươi làm cái gì vậy? Tên đoạn tụ chết tiệt! Hàm Quang Quân nhà chúng ta cứu ngươi ngươi còn không biết điều chút sao? Nếu không phải gặp ở Mạc Gia Trang lần đó, ai quản ngươi hả?"

"Cảnh Nghi, ngươi đừng nói như vậy." Tư Truy vỗ một cái sau lưng Cảnh Nghi, trong lòng hắn thật sự thích Mạc tiền bối.

Ngụy Anh hướng Cảnh Nghi nói, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện của A Uyển, cuối cùng hắn gạt bỏ ảo tưởng của mình, A Uyển có lẽ sớm đã không còn trong trận vây quét kia, dẫu sao mình đã chết, lại không còn ai bảo vệ hắn.

Ngay lúc hắn đang theo mạch suy nghĩ, Lam Trạm đứng nhìn bên cạnh đã lâu bước tới trước mặt hắn, gật đầu với hắn hỏi thăm, tạ ơn đã giúp đỡ môn đồ. Sau đó, liền xoay người đi xuống núi.

Tư Truy thấy Hàm Quang Quân đi rồi, cũng không ở lại nữa, hắn hướng Ngụy Anh hành lễ nói: "Mạc tiền bối, chúng ta sẽ còn gặp lại, tại hạ xin cáo lui trước." Cảnh Nghi thiếu kiên nhẫn không chào hỏi sỡm đã đi rất xa rồi.

Ngụy Anh cũng không muốn đợi ở chỗ này, một là không cướp con mồi với Kim Lăng, hai là Giang Trừng còn ở đây, hắn vội vàng đáp: "Các ngươi đi đâu vậy? Cho ta theo với!"

Tư Truy không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, lòng mừng thầm, đáp: "Được." Ngụy Anh rất tự nhiên đi theo sau nhóm Tư Truy.

A Uyển không hay biết, Tiện ca ca hắn nhớ nhung từ lâu, giờ này đang ở bên cạnh hắn.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân Văn] Ma đạo tổ sư - Nếu A Uyển Không Mất Trí Nhớ của Dạ Trường Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi asukun
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.