Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về.

Tiểu thuyết gốc · 977 chữ

“Khi nghe Nguỵ Phong nói những lời đó ra thì các binh sĩ lần lượt hô to khẩu hiệu giết địch.Mấy ngày sau,đại quân đã bắt đầu tiến vào Mông Cổ càn quét các cứ điểm của Mông Cổ.Ngụy Phong nhận được lệnh trấn thủ ở thành không được phép lơ là.Hắn cũng không một giây phút nào là không căng thẳng,nếu đại quân thua trận thì quân Mông Cổ lập tức tấn công trở lại.Tới lúc đó,Bính lính thủ thành không đủ để ngăn chặn vạn quân Mông Cổ.

Ngược lại khi Triệu Vân Mộng được Triệu Vương đưa về vương cung,cho người canh giữ thì cô ấy không ngày nào là không nghĩ các trốn thoát ra ngoài.Triệu Vân Mộng vẫn chưa biết tin Nguỵ Phong đã ra ngoài chiến trường trấn giữ thành.Nếu cô ấy biết việc đó thì vương cung của Triệu Quốc sẽ loạn lên.Lúc này Triệu Vân Mộng đang tập luyện trong hoa viên thì đột nhiên có người tới tìm.

-Tỷ tỷ.

Người tới là một trong các vị vương tử của Triệu Quốc-Triệu Thiên Sơn.Hắn có tài luyện võ nằm trong cao thủ nằm trong top mười Địa Bảng ở Triệu Quốc mặc dù tuổi còn trẻ.

-Thiên Sơn,đệ tới đây tìm ra có việc gì ?

Triệu Thiên Sơn cẩn mật thì thầm vài câu với Triệu Vân Mộng.Cô ấy nghe thấy những lời đó thì lập tức muốn quay về Đại Minh.Triệu Vân Mộng mặc cho những người hầu ngăn cản mà đi tới đại điện nói mà Triệu Vương xem tấu thư.Binh lính nhìn thấy Triệu Vân Mộng đi tới có ý cản lại,không ngờ cô ta trực tiếp đánh tới xông vào bên trong đại điện.Triệu Vương nhìn thấy Triệu Vân Mộng liền nói.

-Con không ngoan ngoãn trong phòng của mình được sao ?

Triệu Vân Mộng lúc này mới nói ra chuyện mà mình nghe được từ Triệu Thiên Sơn.

-Phụ thân,sao người lại giấu con việc Nguỵ Phong ra chiến trường dẹp loạn.

Triệu Vương nghe thấy vậy thì có chút ngạc nhiên,đến cả ông ta cũng mới nghe được chuyện này cách đây không lâu chư kịp nói với Triệu Vân Mộng.

-Là tiểu tử Triệu Thiên Sơn nói cho con.

-Đúng vậy.Phụ thân cho hài nhi xin phép quay về Nguỵ Gia.

Triệu Vương nghe thấy vậy liền tức giận,ông ta đập vào bàn rồi nói.

-Tình hình Đại Minh đang rất phức tạp,Nguỵ Phong mất nhiều công sức mới trấn thủ được 1 tòa thành trọng điểm ở biên cương.Nếu bây giờ con tới đó không những không giúp được gì mà ngược lại còn gây bất lợi đối với hắn.

Triệu Vân Mộng thấy cha mình kiên quyết như vậy thì liền nói.

-Nếu phụ thân không để hài nhi quay về Nguỵ Gia thì hai nhi sẽ viết một lá thư tới Đại Minh,nhờ Nguỵ Gia đưa hài nhi về.

Triệu Vương nổi giận đùng đùng.

-Hỗn xược.

Khi vừa dứt câu,Triệu Vương nhìn thẳng vào mặt của Triệu Vân Mộng.Ông thấy Triệu Vân Mộng đã khóc,những giọt nước mắt của cô ấy rơi xuống liên tục khiến cho Triệu Vương rất thương xót.Triệu Vương vì không còn cách nào khác chỉ có thể cho người đưa Triệu Vân Mộng về Đại Minh.Ở biên cương,Triệu Vương cũng gửi một bức thư cho Nguỵ Phong,khi hắn biết việc Triệu Vân Mộng đã quay về Đại Minh thì rất lo lắng,nếu như cô ấy biết việc hắn tới biên cương thì sẽ nằng nặc đòi tới đây.

Nguỵ Phong liền viết 1 bức thư về Nguỵ Gia.Khi Nguỵ Tướng đọc bức thư của Nguỵ Phpng thì chỉ thở dài và căn dặn quản gia trong phủ.

-Căn dặn toàn bộ người hầu trong phủ không được nhắc tới chuyện Phong nhi tới biên cương đánh trận nếu có người hỏi thì nói rằng Phong nhi có vụ án cần giải quyết nên đã không ở nhà thời gian dài.

Quản gia trong phủ nghe thấy vậy thì liền đi căn dặn toàn bộ người hầu trong phủ y như những lời mà Nguỵ Tướng nói.Vài chục ngày sau,khi Nguỵ Phong đang rất lo lắng vì chưa nhận được thông tin gì từ đại quân mà tăng cường binh lính đi toàn ở phạm vi rộng hơn ở ngoài thành.

Lúc ấy,Triệu Vân Mộng cũng được đưa tới Nguỵ Phủ,Triệu Vân Mộng lập tức chạy vào phủ tìm Nguỵ Phong.Cô ấy trong nhiều ngày suy nghĩ vẫn có chút gì vọng rằng Nguỵ Phong tới chiến trường đã quay trở về.Nhưng tìm mãi cũng không thể tìm được Nguỵ Phong,điều này khiến cho cô thấy vọng càng thêm thất vọng.

Nguỵ Tướng biết tin Triệu Vân Mộng đã tới phủ thì lập tức cho người gọi Triệu Vân Mộng tới thư phòng của mình.Hoá ra đang mấy ngày này Nguỵ Tướng cũng suy nghĩ rất nhiều có nên cho Triệu Vân Mộng biết sự thật hay không.Sau ngày suy nghĩ,ông cũng quyết định nói ra sự thật,ông không muốn một người nào khác không biết tin tức thật về người mình quan tâm.Khi Triệu Vân Mộng tới thư phòng,Nguỵ Tướng liền ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế rồi liền nói.

-Chắc con cũng đã biết chuyện Nguỵ Phong tới biên cương rồi.

-Vâng thưa cha,người có thể cho con biết Nguỵ Phong hắn đang thủ giữ ở thành trì nào không ?

Nguỵ Tướng thở dài rồi nói.

-Là La Miểu Thành.Thành trì nắm giữ vai trò chủ chốt trong việc tiến vào Đạu Minh.

Triệu Vân Mộng nghe thấy vậy thì càng lo lắng cho Nguỵ Phong hơn.Cô ấy cũng từng nghe nói tới La Miểu Thành,thành trì này là cứ điểm duy nhất mà Mông Cổ có thể thâu tóm toàn bộ vùng biên cương Đại Minh.”

Bạn đang đọc Đông Xưởng Truyền Kì sáng tác bởi khaita
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khaita
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.