Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Que kem và tiểu Trương Minh

Tiểu thuyết gốc · 1582 chữ

Cuộc vui đến mấy rồi cũng sẽ đến lúc phải ngừng lại, Trịnh Khả Khả và Uyển Nhi cũng đã uống không ít rượu. Cả hai người đều dựa vào người của Trương Minh nói những câu nói vô nghĩa mà đến người đang ngồi cạnh là Trương Minh cũng chẳng hiểu gì. Mọi người cũng đã kéo nhau ra về, trước khi đi có không ít người đi tới trước mặt Trương Minh bắt tay chào hỏi. Trương Minh hoàn toàn thoải mái giao tiếp với bọn họ một cách lịch sự khác hẳn với bộ mặt của hắn khi đối mặt với Lý Nam. Trong phòng lúc này chỉ còn lại bốn người Tạ Đình Phong, Trương Minh và hai cô gái đã say khướt đang dựa vào người hắn.

-Sự việc hôm nay cậu chắc chắn có thể giải quyết chứ, Lý Nam không phải là người dễ động vào đâu?

Trương Minh nhìn cậu ta cười:

-Tôi cũng là người đáng sợ hơn hắn gấp trăm ngàn lần cậu tin không?

-Tôi cũng không biết nữa, cậu là một ẩn số mà tôi chưa tìm được cách nào để có thể giả mã cậu cả.

Tạ Đình Phong lắc đầu. Trương Minh nhìn cậu ta đột nhiên nói:

-Cậu theo tôi đi. Tôi sẽ cho cậu một không gian để cậu có thể vùng vẫy trong giới kinh doanh của mình.

Tạ Đình Phong ngạc nhiên:

-Ý cậu là sao?

-Tôi sắp mở một công ty ở tại thành phố này. Tôi muốn mời cậu làm phó giám đốc công ty của tôi.

Tạ Đình Phong chợt cười:

-Cậu nghĩ gì vậy, cha tôi là phó chủ tịch, tương lai tôi rất có thể đi theo con đường chính trị của cha mình, lý do gì khiến cậu nghĩ tôi sẽ đến công ty của cậu làm phó giám đốc chứ?

-Tôi biết cậu rất có năng khiếu trên thương trường, nhưng cha cậu hoàn toàn không muốn cậu đi theo con đường đó. Với ông ấy, con đường chính trị mới là con đường tốt nhất cho bất kì một ai.

Trương Minh từ tốn nói. Tạ Đình Phong cầm chai rượu trên bàn rót một ly tiếp tục lắng nghe Trương Minh.

-Nhưng đối với bộ máy chính trị hiện tại cậu nghĩ thử xem liệu cậu có thể đi xa được đến đâu?

-Nhưng đi theo cậu thì tôi cũng chưa chắc có được gì tốt. Cậu cho tôi một câu trả lời hợp lý để tôi cân nhắc được không?

Tạ Đình Phong cũng đồng ý với ý kiến của Trương Minh. Quả thật với con đường chính trị mà cha hắn vẽ ra cho hắn, chính hắn cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa hắn mới có thể chạm được vào mục đích của bản thân mình.

-Đơn giản thôi, chuyện mai sau tôi chưa thể nói được nhưng trước mắt mục đích tôi quay lại Nam Phong này chính là xây dựng một đế chế đánh sập tập đoàn Lý Thịnh. Tôi hoàn toàn tự tin vào việc này. Mà tập đoàn của tôi đương nhiên sẽ không chỉ dừng ở một vũng nước nhỏ nhoi như Nam Phong này. Tôi có tham vọng rất lớn về tương lai của công ty tôi. Cậu chính là một nhân tố quan trọng mà tôi vừa tìm được cho cái tham vọng của mình. Thứ tôi cho cậu không phải chỉ là chức giám đốc của một tập đoàn nhỏ mà nó là một sân chơi to lớn để cho cậu có thể thỏa sức vùng vẫy. Với năng lực của tôi tin rằng sẽ có đủ sức để giúp cậu có thể đột phá cái giới hạn của bản thân cậu.

Trương Minh nói hoàn toàn động vào những yếu tố có thể đánh động Tạ Đình Phong. Đã từ rất lâu, cậu ta đã muốn đi theo con đường khác với cha mình. Nhưng cái bóng của cha quá lớn cậu ta không thể nào thoát ra được nó để có thể bước đi trên chính con đường mà cậu ta muốn. Trương Minh xuất hiện lúc này giống như một người có thể kéo được cậu thoát khỏi cái bóng to lớn ấy.

-Cậu tự tin vào tôi thế sao? Không sợ tôi sẽ phá hỏng công ty của cậu à?

Trương Minh cười nâng ly rượu của mình uống sạch với cậu ta.

-Trương Minh tôi hoàn toàn tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình.

Tạ Đình Phong tò mò:

-Vì sao cậu lại cho tôi là phó giám đốc vậy. Không phải cậu là giám đốc chứ?

Trương Minh lắc đầu:

-Giám đốc đương nhiên là người có thể khiến cho cậu nể phục rồi. Không phải tôi mà là Chỉ Tình.Tôi còn quá nhiều việc để giải quyết không thể lúc nào cũng tới công ty xử lý công việc được. Cô ấy có một tài năng thiên bẩm về thương trường. Tôi tin cậu cũng đồng ý với tôi về tài năng của cô ấy phải không?

Tạ Đình Phong gật đầu:

-Quả thật thiên phú của cô ấy rất ít người có thể sánh kịp. Để cô ấy làm giám đốc quả thật là sự lựa chọn đúng đắn.

Hai người liên tục nói chuyện với nhau về việc thành lập công ty và các vấn đề xung quanh nó. Thoáng cái đã hơn một tiếng, hai cô gái cứ dính chặt lấy hắn không chịu buông, hắn cũng chỉ còn cách mang Trịnh Khả Khả về cùng mình. Tạ Đình Phong thấy hắn như vậy cười lớn:

-Tai họa này tôi cũng không giúp cậu được. Hahaha

Nói xong cậu ta hiên ngang bước khỏi cửa, bỏ mặc Trương Minh đang loay hoay với hai cô gái.

-Thật hết nói nổi với các cô mà. Có nhất thiết phải uống nhiều rượu như vậy không? Tin tương Trương Minh tôi là chính nhân quân tử thế sao?

Hắn đỡ hai cô gái dậy trực tiếp xách lên vai mang hai cô đi xuống lầu. Khi đi tới bãi đỗ xe, một vẫn đề nan giải khiến hắn đau đầu lại xuất hiện. Chiếc xe của hắn chở Tạ Uyên Nhi tới đây là chiếc Ferrari chỉ có đúng hai ghế, một ghế lái một ghế phụ. Vậy phải ném Trịnh Khả Khả đi đâu bây giờ?

Vò đầu bứt tai một hồi, đành đặt Uyên Nhi vào ghế phụ, sau đó để Trịnh Khả Khả ngồi lên đùi của Uyên Nhi. Trịnh Khả Khả không nặng lắm nên để cô ấy ngồi lên đùi của Uyên Nhi chắc sẽ không có vấn đề gì? Cảm thấy mọi thứ đã hoàn mĩ, hắn khởi động xe chạy thẳng ra khỏi bãi đỗ xe khuất dần vào bóng đêm huyền ảo. Tất cả mọi thứ đều được hắn tính hoàn mĩ. Biến số duy nhất chính là Tạ Uyên Nhi hoàn toàn không ngồi im như những gì hắn tưởng tưởng. Khi đang đi trên quốc lộ đèn xe qua lại như ban ngày, Tạ Uyên Nhi trong vô thúc đã trực tiếp dẩy Khả Khả ra khỏi đùi mình. Ma sui quỷ khiến thế nào mà Trịnh Khả Khả lại ngã nghiêng về phía hắn. Cặp chân dài của cô vẫn bị vướng vào dây an toàn chỗ Uyên Nhi khiến tư thế của cô lúc này không khác gì đang nằm trên bãi biển cả. Đáng chết hơn nữa là đầu của cô đang hướng về phía tiểu Trương Minh của hắn. Sự cố này thiếu chút nữa khiến hắn đâm vào một chiếc xe đang lưu thông trên đường. Vì là đường cao tốc hắn không thể dừng xe để điều chỉnh lại tư thế của các cô đành phải cố chịu đựng tập trung vào công việc lái xe của mình. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Trịnh Khả Khả trong mơ không biết đang nghĩ gì. Chỉ thấy một tay cô đặt lên trên tiểu Trương Minh xoa xoa liên hồi. Miệng không ngừng lẩm bẩm:

-Kem, tôi muốn kem.

Vừa nói khuôn mặt cô còn không ngừng nựng nựng khiến cho tiểu Trương Minh mạnh mẽ ngỏng đầu dậy. Trương Minh lúc này khóc không ra nước mắt. Như này không phải là muốn chơi chết hắn sao. Nuốt một ngụm lớn, hắn cô gắng giữ bản thân thanh tỉnh nhất có thể tập trung vào việc lái xe của mình. Tiểu Trương Minh không nghe theo sự kiểm soát của hắn nữa càng ngày càng dựng lên cao hơn. Trịnh Khả Khả với tay lên trực tiếp kéo cạp quần của hắn xuống. Trước mắt cô lúc này chỉ có sự xuất hiện duy nhất của một cây kem vẫn còn trong vỏ bọc. Trương Minh giật mình vừa muốn ngăn cô lại thì có một chiếc xe phóng vụt lên khiến hắn giật mình, vội vàng giữ chặt vô lăng. Chính vì vậy mà tiểu Trương Minh của hắn lúc này đã bị người ta cưỡng chế đưa ra ngoài hóng gió một cách không thương tiếc. Bàn tay của Trịnh Khả Khả nhanh như chớp tóm chặt lấy que kem kia. Miệng cười lớn:

-Hahaha. Xem mày còn chạy được không?

Dứt lời tiểu Trương Minh to lớn của hắn vậy mà lại chui tọt vào miệng của cô sát đến tận cùng.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.