Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh cho mông cô nở hoa

Tiểu thuyết gốc · 1577 chữ

Giọng nói của Trịnh Khả Khả oang oang bên tai hắn. Vừa nói lực đạo trong tay cô càng lúc càng tăng lên. Dù vẫn còn một chút men rượu thấm trong người nhưng ý chí muốn thiến Trương Minh đã vượt lên trên hết. Cảm giác tiểu Trương Minh bị bóp chặt đến mức như sắp bị Trịnh Khả Khả giật đứt bất kì lúc nào khiến hắn gấp gáp không thôi:

-Cô bị điên à, tôi đang lái xe đó. Mau thả ra nếu không gây tai nạn đó.

Trịnh Khả Khả không hề nới lỏng tay một chút nào, trái lại bàn tay cô càng lúc càng bóp chặt hơn. Hàm răng cô nghiến chặt lại muốn bóp nát cái đồ vật xấu xa này:

-Ta bóp chết ngươi...bóp chết ngươi. Sao lúc nãy ngươi ấn đầu của ta không nghĩ đến tai nạn xe đi? Lúc đó ngươi nhiệt tình lắm mà? Nhiệt tình như vậy thì cũng phải nghĩ đến hậu quả chứ?

Trương Minh méo mặt, một tay hắn dữ chặt vô lăng, tay còn lại vội vàng đưa xuống muốn giằng tay của Khả Khả ra. Nhưng Trịnh Khả Khả nào cho hắn được toại nguyện. Khuôn mặt cô cúi xuống sát lại gần tiểu Trương Minh đe dọa:

-Đừng có mà động đậy, cậu có tin tôi cắn nát nó không?

Câu nói của cô khiến mồ hôi Trương Minh chảy dòng dòng, hắn vội vàng lên tiếng cầu xin:

-Không động, tôi không động là được chứ gì? Nhưng mà chị có thể buông lỏng tay ra một chút được không? Cả dòng họ TRương nhà tôi trông cậy hết vào nó, chị lỡ lòng nào đưa một dòng họ bị tuyệt hậu chứ? Chưa kể nếu chị làm hỏng nó không biết bao cô gái tìm chị tính sổ đâu.

Trịnh Khả Khả nghe hắn nói thì càng tức hơn. Tay cô tăng thêm một chút lực lập tức cho hắn cong người lại. Chiếc xe cũng vì vậy mà lảo đảo. Đằng sau vang lên những tiếng chửi rủa liên tục của những chiếc xe đằng sau. Trương Minh hai tay nắm chặt tay lái, răng cắn chặt ráng nhịn đau. Phía trước hắn lúc này hiện ra một ngã rẽ đi ra vùng ngoại ô vắng người. Không chút do dự hắn đánh mạnh tay lái, đạp chân ga lao thẳng vào đoạn đường vắng đó. Vì chiếc xe bẻ lái khiến cho Trịnh Khả Khả mất thang bằng nghiêng ngả liên tục. Tiểu Trương Minh không ít lần tiếp xúc thân mật với khuôn mặt của cô.

Đến một đoạn vắng vẻ, không còn chiếc xe nào qua lại cả, Trương Minh vội vàng đạp thắng xe. Chiếc xe ma sát với mặt đường tạo ra một vệt trượt dài trên mặt đất. Trịnh Khả Khả mất thang bằng ngã vào người Trương Minh. Tay cô nắm chặt gây cho Trương Minh cảm giác đau đớn vô cùng. Trương Minh hét lên:

-Mẹ nó chứ, đau chết tôi rồi.

Trịnh Khả Khả lúc này vẫn chưa làm chủ được tình hình, tay cô vô thức buông lỏng, tiểu Trương Minh từ từ rời khỏi bàn tay của cô. Trương Minh cúi xuống chỉ thấy tiểu Trương Minh của hắn lúc này đỏ ửng, nhìn kĩ có thể thấy được vết nắm tay còn hơi hằn lên nó. Hắn không khỏi chửi đổng một câu:

-Mẹ kiếp, không phải là hỏng thật rồi chứ?

Trịnh Khả Khả chống tay muốn ngồi dây. Trương Minh nhìn đồ vật quý giá của mình bị con mụ điên này hành hạ như vậy, cơn tức giận bùng lên. Hắn đưa tay ấn cô xuống khiến cô nằm xấp trên đùi hắn. Mông cô cong lên, chiếc váy ngắn phản chủ vô thúc co đến tận eo lộ ra phần da thịt trắng muốt. Trịnh Khả Khả bị hắn ấn xuống bất ngờ hét lên một tiếng. Cô giãy giụa muốn bò dậy nhưng tay Trương Minh như một hòn đá lớn đè nặng lên lưng cô khiến cô không thể nào đứng lên được. Chợt cảm giác mát lạnh từ mông truyền lại khiến cô giật nảy mình cuống quýt kêu lên:

-Tên khốn khiếp, ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra nếu không ta sẽ giết ngươi?

Trương Minh giận dữ trầm giọng nói:

-Mụ điên này, tôi đã bảo tôi buông tay rồi cô còn không buông. Hôm nay tôi không cho cô một bài học thì cô lại nghĩ Trương Minh này chỉ là con hổ giấy.

Nói xong tay hắn giơ lên phát một cái thật mạnh vào mông của cô. Trịnh Khả Khả chưa kịp nói gì đã cảm thấy đau đớn. Cô cắn chặt răng gào lên:

-Tên khốn khiếp, tên chó chết, ta phải giết ngươi.

Tiếng của Khả Khả vang vọng trong xe, tay chân cô đạp loạn cả lên chút nữa thui là đã đá chúng Tạ Uyên Nhi. May mà Trương Minh nhanh mắt, chân hắn đưa lên kẹp chặt chân của cô lại khiến cô không thể đạp loạn được nữa. Tay hắn lại đưa lên hạ xuống một lần nữa, lực lần này còn mạnh hơn cả lần trước. Trịnh Khả Khả đau đến chảy cả nước mắt, cô liên tục chửi rủa mười tám đời nhà Trương Minh. Cô dồn hết sức lực của mình muốn thoát khỏi tên khốn khiếp này nhưng không có cách nào thoát được. Bên tai lại truyền đến giọng nói trầm trầm của Trương Minh:

-Hừ, ta phải đánh cho mông cô nở hoa, mẹ kiếp chứ, đến cả Dạ Nguyệt cũng không đối sử với bảo bối của ta như vậy. Mọi việc hoàn toàn do cô tự tìm lấy sao lại bắt bảo bối của ta chịu chứ?

Nói xong hắn càng ra tay nặng hơn. Trả mấy chốc mông của Trịnh Khả Khả cả hai bên đều đỏ ửng in hằn lên những dấu tay của Trương Minh. Không biết là do không còn sức vùng vẫy hay là cô không muốn vùng vẫy nữa chỉ thấy cô nằm im, nước mắt liên tục chảy xuống ướt đẫm cả một mảng ghế. Trương Minh cũng đã dừng tay lại. Hắn nhẹ nhàng kéo váy xuống che đi cặp mông trắng bóng đã bị hắn đánh thành đỏ lừ của cô. Hai tay hắn từ từ nâng người cô dậy. Trịnh Khả Khả lúc này như người mất hồn vậy, đôi tay buông thõng, mắt vẫn còn vương hàng lệ nhìn về một hướng xa xăm trong đêm tối. Trương Minh có chút hối lỗi, hình như hắn hơi qua tay rồi thì phải. Nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô, Trương Minh không khỏi có chút sót xa. Hắn cắn răng kéo cô lại để cô ngồi lên đùi mình:

-Tôi xin lỗi chị. Vừa nãy tôi không kiểm soát được bản thân mình.

Trịnh Khả Khả không đáp lời hắn, dường như phản kháng hắn cô cũng lười. Nước mắt cô cứ như suối vậy, cứ âm ỉ chảy xuống. Trương Minh càng nhìn càng sót hơn, hắn không biết làm cách nào để có thể khiến cô ngừng khóc cả. Không khí trong xe thoáng chốc lặng ngắt, chỉ còn tiếng thút thít của Trịnh Khả Khả vẫn vang lên không ngừng. Trương Minh không còn cách nào khác, hắn khởi động xe, từ từ quay xe lại đường cao tốc hướng về biệt thự của hắn. Trịnh Khả Khả sau khi khóc lóc một hồi, không biết do quá mệt hay gì mà cô vô thức gục vào lòng hắn ngủ say. Tạ Uyên Nhi thì càng không phải nói, cô ngủ li bì từ đầu tới cuối không biết bất kì sự việc gì sảy ra cả. Khi chiếc xe của hắn đi tới cổng biệt thự, cánh cổng nhanh chóng được mở ra. Tâm Nhi trong bộ váy ngủ mỏng manh tiến ra đón hắn. Trương Minh mở cửa kính xe xuống hỏi nhỏ:

-Các em đều chưa đi ngủ sao?

Tâm Nhi nhìn thoáng qua hắn và hai cô gái trong xe nhàn nhạt đáp:

-Chưa, mọi người đều đang chờ anh.

Nói xong cô đi qua bên kia mở cửa rìu Tạ Uyên Nhi ra ngoài. Trương Minh cảm thấy rõ sự lạnh nhạt mà Tâm Nhi dành cho hắn. Làm gì có người phụ nữ nào thấy một cô gái lạ mặt ôm cổ người yêu mình ngủ có thể không giận chứ. Dù cho người dịu dàng như Tâm Nhi cô cũng giận. Trương Minh lắc đầu, hắn muốn lay cho Trịnh Khả Khả dậy nhưng cô ta hoàn toàn không quan tâm tới mọi việc xung quanh nữa. Đôi tay cô ấy ôm chặt lấy cổ Trương Minh, nhìn cô lúc này trả khá gì so với một con gấu túi cả. Sau vài lượt thúc dục không thành, hắn đành bỏ mặc cứ như vậy bế cô ấy vào nhà.

Vừa bước vào nhà điều làm cho hắn ngạc nhiên hơn chính là cái cô nhóc Tạ Uyên Nhi tưởng trừng như đã say mềm kia lại đang không ngừng khoa tay múa chân với mấy cô gái. Nhìn hành động của cô và biểu cảm của mấy cô gái Trương Minh đã hiểu ra thứ bọn họ đang thảo luận là chuyện gì.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.