Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn giải thích mà không được.

Tiểu thuyết gốc · 1634 chữ

-Các chị biết không lúc ý em sợ lắm. Không ngờ anh ấy lại...ép buộc chị Khả Khả nuốt cái đồ vật kia.

Tạ Uyên Nhi đang không ngừng kể lại quá trình cho các cô gái nghe, thỉnh thoảng còn thêm mắm dặm muối khiến hình tượng của Trương Minh trong mắt các cô gái thoáng chốc đã đến âm vô cực. Trương Minh mang theo Trịnh Khả Khả bước vào cửa vừa hay nghe được, hắn quát lên với Tạ Uyên Nhi:

-Uyên Nhi, em đang nói cái gì thế hả. Sao lại là anh ép cô ta chứ? Có tin anh khâu mồm em lại cho em bớt bịa đặt tiếng xấu cho anh không?

Tạ Uyên Nhi vội vàng chạy ra đằng sau Bích Hàm, cái cổ gân lên cãi lại:

-Ai đặt điều cho anh chứ? Chính mắt em nhìn thấy anh giữ đầu chị ấy ấn vào mà. Cũng may lúc ý em giả vờ say nếu không không biết cô gái trong trắng như em có bị anh vấy bẩn ngay tại đấy không?

Vừa nói cô còn không quên tỏ ra đáng thương, giả vở lau lau khóe mắt. Mấy cô gái mau chóng đi tới an ủi cô. Chỉ Tình còn quay qua tặng cho hắn một ánh mắt lạnh như băng vậy.

-Ai thèm làm gì em chứ? Mọi việc không như những gì các em nghĩ đâu? Anh cũng không biết phải nói như thế nào nữa?

Trương Minh lúc này thật muốn sụp đổ. Hắn muốn giải thích cho các cô nhưng chợt nhận ra rằng mình không thể giải thích được. Đúng là hắn lúc ấy đã giữ Trịnh Khả Khả. Lần này dù cho hắn mười cái miệng cũng không thể nào giải thích được. Hình tượng của hắn vậy là xong rồi. Đưa đôi mắt đáng thương quay ra nhìn các cô gái trong phòng, hắn hoàn toàn thất vọng. Ngay cả cô gái dịu dàng như Tâm Nhi mà cũng coi hắn như biến thái vậy, chứ không cần nói gì tới A Lệ. Sự việc này giường như càng làm cô thêm ghét Trương Minh hơn.

-Anh không cần giải thích gì cả? Cũng không phải lần đầu anh mang phụ nữ về. Giải thích làm gì chứ? Em không ngờ anh lại như vậy đó?

Chỉ Tình hừ một tiếng trực tiếp lách qua hắn đi lên lầu. Có Chỉ Tình làm người mở đường các cô gái cũng kéo nhau đi qua hắn bước về phòng của mình. Khi ngang qua hắn không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng. Thoáng chốc chỉ còn lại Bích Hàm vẫn ngồi đó. Trương Minh có chút xúc động, Bích Hàm luôn luôn ở bên cạnh hắn, bao dung cho hắn dù hắn làm sai bất cứ điều gì. Cô ở lại như tạo cho hắn một tia an ủi, dù bé nhỏ nhưng lại to lớn hơn bao giờ hết. Nhưng mọi việc không như những gì hắn đã nghĩ. Hắn còn chưa kịp bước về chỗ của cô thì đã nhận được một cái nhìn đầy hung dữ:

-Đừng có bước qua đây. Dù tôi không để ý đến chuyện đào hoa của cậu nhưng tôi cũng là con gái, tôi cũng biết ghen. Người tôi yêu lại làm ra một chuyện đồi bại như vậy. Tôi chưa nhốt lại là may mắn lắm rồi đó. Cậu ở đó mà suy nghĩ đi. Đưa cô ấy cho tôi, tôi sẽ sắp xếp. Còn cậu hôm nay không được phép bước lên trên lầu.

Nói xong cô đỡ Trịnh Khả Khả từ tay của hắn, mang cô ấy lên lầu, bỏ mặc hắn bơ vơ một mình ở dưới đó. Phòng khách lúc này yên tĩnh một cách lạ thường. Trương Minh lặng lẽ ngồi xuống ghế, lúc này hắn thật sự cảm thấy cô đơn. Chính hắn còn không thể tưởng tượng nổi sẽ có một ngày các cô gái sẽ không để ý đến mình. Lắc đầu cười chua chát, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, các cô gái đều mang một gương mặt lạnh bước xuống nhà. Khi ngang qua phòng khách tất cả đều không khỏi đưa mắt nhìn vào bên trong. Ánh mắt của bọn họ đều tập trung trên chiếc ghế sô pha mà Trương Minh hôm qua nằm. Hiện tại chiếc ghế ấy trống chơn hoàn toàn không có Trương Minh ở đó. Đến Bích Hàm cũng cảm thấy kì quái, chính cô lúc này cũng không cảm nhận được Trương Minh. Điều này cho thấy hiện tại hắn không có ở nhà.

-Hắn đâu rồi? Giờ mới sáng sớm mà sao đã không có ở đây chứ?

Tô Thiến lên tiếng hỏi. Các cô gái khác đều lắc đầu, câu ấy bọn họ cũng muốn hỏi.

-Anh ấy ra ngoài từ sớm rồi.

Giọng nói nhẹ nhàng của Tâm Nhi vang lên. Mọi ánh mắt thoáng chốc đều đổ dồn về phía cô. Chỉ Tình lên tiếng hỏi:

-Anh ấy đi đâu vậy. Không phải là dấu chúng ta còn người khác bên ngoài chứ?

Tâm Nhi lắc đâu:

-Không phải đâu, hình như hôm qua chúng ta đã hiểu nhầm anh ấy rồi. Mình chưa bao giờ thấy anh ấy buồn như vậy. Sáng nay mình có đi xuống đã thấy anh ấy chuẩn bị đầy đủ bữa sáng cho chúng ta rồi đi thẳng ra ngoài không biết đi đâu nữa.

Các cô gái đều tỏ ra lo lắng, quả thật họ không ở cạnh hắn lúc ấy mà chỉ nghe lời nói của Tạ Uyên Nhi, hắn cũng không thể giải thích cho mọi người hiểu được càng khiến các cô tin vào việc hắn và cô gái kia sảy ra.

Bích Hàm lên tiếng chấn an các cô:

-Các em đừng lo lắng cậu ta không yếu đuôi đến mức đó đâu. Để chị gọi cho cậu ta xem.

Nói rồi cô lấy điện thoại trực tiếp gọi vào số của Trương Minh.

Lúc này Trương Minh của chúng ta đang nhàn nhã thưởng thức trà ở tòa nhà Nam Hải phía tây thành phố.

-Hôm nay con đến đây sớm vậy, chúng ta đến trưa mới khai trương mà.

Tô Thiên Hải uống một ngụm trà, chăm chú nhìn Trương Minh. Hôm nay công ty bảo an Thiên Bang sẽ chính thức khai trương. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ ch đến giờ lành là sẽ bắt đầu khai trương. Các khách mời cần thiết cũng đã gửi thiệp mời đầy đủ.

-Hôm nay cháu rảnh lên muốn tới đây giúp mọi người chuẩn bị các thứ một cách hoàn hảo nhất thôi.

Tô Thiên Hải cười lớn:

-Haha, còn gì mà cần chuẩn bị chứ, mọi thứ ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Nhìn khuôn mặt cháu hôm nay có vẻ không tốt cho lắm. Không phải là bị Thiến Thiến đuổi ra ngoài chứ?

Câu nói của ông vô tình khiến cho Trương Minh khóc không ra nước mắt. Cúi đầu uống cạn ly trà hắn khuôn mặt ỉu sìu lắc đầu.

-Cũng không khác bác nói là mấy. Trách sao được đây ai bao con ưu tú qua làm gì cơ chứ?

Tô Thiên Hải cười lớn:

-Không ngờ đến con mà cũng than vãn vì bị đuổi ra ngoài đó. Theo như ta biết hình như con cũng đâu phải chỉ có mình Thiến Thiến đâu. Đừng nói với ta là con bị tất cả đuổi nhé?

Trương Minh cười khổ không thôi. Đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên:

-Alo.

-Trương Minh à, tôi hôm nay muốn giới thiệu với cậu một người chắc chắn cậu sẽ muốn gặp, cậu có rảnh không? Trưa nay chúng ta gặp mặt.

Người gọi đến là Tạ Đình Phong. Trương Minh cũng khá lạ khi Tạ Đình Phong gọi cho hắn. Nghe hắn nói muốn giới thiệu một người cho mình, Trương Minh cũng không vòng vo trực tiếp nói:

-Trưa nay sao, vậy cậu hãy đưa người đó đên tòa nhà Nam Hải phía tây thành phố đi. Công ty bảo an Thiên Bang ý. Cứ bảo là bạn của Trương Minh họ sẽ cho cậu vào.

Tạ Đình Phong ngạc nhiên:

-Thiên Bang sao, không phải nơi ấy hôm nay mới khai trương à?

Trương Minh thản nhiên đáp:

-Đúng rồi, quên nói với cậu tôi cũng có chút liên quan tới công ty này.

-Cậu đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Có lẽ quyết định kết bạn với cậu là một quyết định sáng suốt của tôi.

Trương Minh cười nói:

-Cậu sẽ còn thấy được nhiều thứ hơn nhiều, vậy chúng ta gặp nhau sau nhé.

Nói xong hắn cúp điện thoại, còn chưa kịp nhìn màn hình thì điện thoại hắn đã tắt ngấm.

-Đúng là đen đủi mà, sao lại hết pin vào lúc này cơ chứ?

Lắc đầu cất điện thoại vào túi hắn nâng ly trà lên uống một ngụm tiếp tục ngồi nói chuyện với Tô Thiên Hải.

Lúc này tại biệt thự.

Bích Hàm buông điện thoại trên tay mình xuống. Các cô gái đều đưa mắt nhìn cô. Dạ Nguyệt trực tiếp hỏi:

-Sao rồi?

Bích Hàm lắc đầu:

-Không liên lạc được? Có lẽ điện thoại của hắn đã hết pin rồi?

Tô Thiến lo lắng.

-Không phải hắn giận chúng ta rồi chứ?

Bích Hàm không trả lời cô. Cô đưa điện thoại lên nói:

-EVI cho tôi biết vị trí của Trương Minh trước khi điện thoại hắn không liên lạc được.

Rất nhanh EVI đã gửi cho cô một bản đồ định vị.

Bạn đang đọc Đột Phá Kinh Người sáng tác bởi NghiMinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NghiMinh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.