Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Hồ Cát Kỳ Quái

Phiên bản Dịch · 1681 chữ

Nguồn: Truyenyy.com

Dịch: Mịii

----------

Chạng vạng tối, ngay giờ cao điểm, trên đường xe đến xe đi như nước chảy.

Tiêu Chỉ khó khăn lắm mới chen ra khỏi làn đường chính, vừa quẹo vào một ngã rẽ, chợt thấy một người trung niên mặc áo khoác loạng choạng bước tới, phịch một tiếng, ngã nhào lên đầu xe, bất động.

Ăn vạ sao?

Hắn nhíu mày.

Con đường này có không ít camera, lựa chọn ăn vạ ở đây không phải là thông minh cho lắm.

Tiêu Chỉ dừng xe lại, đẩy cửa bước ra, đi đến cạnh người trung niên kia, duỗi tay chỉ camera hành trình trên xe, nói:

- Chỗ này có máy quay, tự ông đi hay muốn tôi báo cảnh sát?

Nghe vậy, người trung niên đang nằm nhoài trên nắp động cơ từ từ ngẩng đầu dậy...

Tim Tiêu Chỉ chùn xuống, chân không khỏi lui về sau nửa bước...

Hốc mắt người trung niên hõm sâu, trong trắng chằng chịt tơ máu, da trắng bệnh như người bệnh, nhìn sơ qua cứ như con nghiện đã mấy ngày thiếu thuốc...

Nghe Tiêu Chỉ nói vậy, người trung niên cố hết sức chống người dậy, khàn khàn nói:

- Tôi không.... Tôi không phải kẻ ăn vạ...

Đang nói chuyện, tầm mắt hắn rơi trên người Tiêu Chỉ, chợt, hắn sửng người trong giây lát, cứ như đang xác nhận điều gì đó, hai mắt dán chặt vào Tiêu Chỉ. Trong đôi con ngươi trống rỗng, vô thần bỗng nhiên tuôn ra cảm xúc phức tạp, có sợ hãi, có thống khổ, cũng có hưng phấn lẫn giải thoát. Tất cả chúng đan xen vào nhau...

Hắn run rẩy lôi từ trong túi ra một cái hộp gỗ nhỏ.

Không hề giải thích, cứ thế nhét vào tay Tiêu Chỉ, giọng hắn lúc này có hơi bén nhọn:

- Cái này tặng cho cậu, bày tỏ sự áy náy của tôi...

- Tôi không cần. - Tiêu Chỉ đẩy trở lại.

Hai người chỉ dừng lại trên đường có vài giây, thế nhưng đã thu hút một lượng lớn quần chúng vây xem. Thích hóng chuyện... Quả nhiên là gen đã ăn sâu vào máu của mỗi người.

Người trung niên thấy Tiêu Chỉ không nhận, lại thấy xung quanh càng lúc càng có nhiều người, trong mắt hắn ánh lên vẻ lo lắng, liền rút một con dao bật từ trong túi ra, kề lên cổ, khuôn mặt phù thủng thoáng chốc lộ ra vẻ dữ tợn:

- Nếu cậu không nhận, tôi sẽ chết ở đây. Tôi chết rồi, cậu cũng không thoát khỏi liên quan.

Cảm xúc kích động, dao trên tay hắn rạch xuống một đường, máu tươi men theo lưỡi dao tí tách rơi xuống...

Cái gã này bị điên rồi!

Lại còn ma lanh nữa chứ!

Mặt Tiêu Chỉ tái mét, vậy mà lại đụng phải loại chuyện này.

Bất quá, gã trung niên kia nói không sai, nếu hắn ta chết, chỉ sợ hắn cũng gặp không ít phiền toái.

Tiêu Chỉ vừa cho tay vào túi chuẩn bị lấy điện thoại báo cảnh sát, vừa bày ra vẻ mặt mèo con vô hại:

- Được được được, ông đừng kích động, thứ này hả? Tôi nhận là được, trước tiên, ông bỏ dao xuống đi đã...

Kéo dài thời gian, đợi cảnh sát đến, hắn ta có chết hay không cũng chẳng liên quan đến hắn...

Ai ngờ, vừa dứt lời...

Mấy câu vừa rồi cứ như... Lời thề ứng nghiệm.

Màng tai Tiêu Chỉ đột nhiên có cảm giác đau đớn như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm xuyên qua, trán hắn nổi đầy gân xanh, lảo đảo bước đến tựa vào thân xe, bất quá, đau đớn trôi qua rất nhanh, chỉ khoảng 10 giây, sau đó chầm chậm biến mất.

Mình bị sao vậy...

Tiêu Chỉ không nhớ mình từng có tiền sử bệnh nào kiểu vậy...

Mồ hôi đầm đìa, ngón tay vẫn còn run rẩy, hắn vô thức nhìn về phía người trung niên.

Ai ngờ... Kẻ vừa rồi còn giơ dao đòi tự sát đang kéo tấm thân tàn của hắn lắc lư chạy vào giữa đám đông, hòa vào biển người như thủy triều, nhanh chóng biến mất, tựa như có ai đang đuổi theo hắn vậy...

Cái tên điên chết tiệt này...

Cảm thấy khỏe lại đôi chút, Tiêu Chỉ tiện tay ném hộp gỗ vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó lái xe trở lại căn hộ của mình, chuyện gã trung niên khiến hắn cảm thấy có hơi hoảng hốt, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.

Chuẩn bị cởi áo khoác, Tiêu Chỉ ngồi xuống giường, mông bỗng nhiên đụng phải vật gì cưng cứng. Hắn thò tay lấy ra, đồng tử thoáng chốc co lại, bởi vì thứ kia chính là cái hộp gỗ mà hắn đã tiện tay ném đi.

Có người mang nó đến?

Không... Thời gian quá ngắn, chưa kể, tiểu khu này mỗi lần ra vào phải thông qua bảo vệ, cửa phòng cũng cài đặt khóa cao cấp, với điều kiện hà khắc như vậy, chuyện này không cách nào phát sinh.

Thế nhưng hộp gỗ này... Là sao đây?

Nghĩ tới nghĩ lui...

Sự kiện linh dị?

Tiêu Chỉ chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn quyết định mở hộp gỗ ra xem thử.

Chỉ thấy trong hợp có một cái đồng hồ cát được chế tác vô cùng tinh xảo, thể tích cỡ khoảng ngón trỏ của người trưởng thành, hai đầu sơn đen, sờ vào có cảm giác rất lạnh, cứ như là kim loại, chính giữa là lớp thủy tinh trong suốt với những hạt cát đỏ nhạt...

Gã kia dùng tự sát để uy hiếp mình... Vì mục đích muốn tống khứ món đồ chơi nhỏ này ư?

Hí...

Đau quá!

Ngón trỏ đang sờ soạng thân đồng hồ đột nhiên xuất hiện một vết hương, máu rỉ ra, rơi trên mặt kính.

Chuyện lạ xảy ra, cát bên trong lúc đầu vốn đông lại thành khối chợt trở nên mềm xốp, bắt đầu rỉ xuống dưới, hơn nữa màu đỏ ngày càng đậm, như thể máu tươi...

Trực giác nói cho Tiêu Chỉ biết... Chuyện này không có vẻ gì là tốt.

Hắn quét mắt nhìn quanh một vòng, bước nhanh đến cửa sổ, kéo cửa, vung tay ném đồng hồ cát ra ngoài.

Đồng hồ bay lên không trung, lúc cát đỏ đã chảy xong một chu trình đếm ngược.

Từng vòng sáng mờ lấy đồng hồ làm trung tâm, bắt đầu khuếch tán ra.

Tiêu Chỉ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn lui về sau thế nhưng thân thể lại bị một cỗ lực lượng vô hình lôi về phía đồng hồ cát, chân hắn vấp phải mấy thứ dưới sàn, ngã lăn ra đất...

Không biết qua bao lâu, có lẽ rất dài, cũng có lẽ chỉ trong chớp mắt...

Gió lạnh phất qua gò má, Tiêu Chỉ mở bừng mắt, có hơi mờ mình nhìn xung quanh, da đầu hắn run lên.

Hắn chỉ ngã một cái...

Vậy mà cảnh tượng xung quanh lại biến thành một nơi xa lạ.

Từ căn hộ trong khu cư xá cao cấp, Tiêu Chỉ trực tiếp xuất hiện trên nền đất bê tông. Xung quanh là những tòa nhà cao chót vót, từng căn hộ nối tiếp nhau, dày đặc, san sát, tựa như một cái tổ ong. Những tòa nhà này hợp lại thành hình chữ “hồi” (回) , mà hắn... Đang ngồi ở trung tâm chữ “hồi”.

Cái đồng hồ cát kia...

Đưa hắn đến đây?

Là người hiện đại được tẩy lễ bởi đủ loại tin tức có tính oanh tạc, Tiêu Chỉ cũng không cảm thấy quá khó khi tiếp nhận sự kiện linh dị.

Chỉ có điều... Nếu phát sinh trên người mình thì... Cmn không chỉ khó thôi đâu...

Đúng lúc này, vai hắn bị vỗ một cái, thân thể phản xạ có điều kiện lập tức né ra xa, hốt hoảng bò dậy. Lúc nhìn lại, chỉ thấy một ông già mặt tròn mặt đồng phục bảo vệ màu trắng cùng nụ cười tươi rói trên mặt.

Ông già xấu hổ sờ má:

- Thấy cậu, định chào một câu thôi, ai ngờ lại dọa đến cậu, tôi là nhân viên quản lý của tòa nhà này, tất cả mọi người đều gọi tôi là Yến thúc, chắc hẳn cậu là khách trọ đến từ đại lục, Tiêu... Tiêu Chỉ đúng không?

Tiêu Chỉ sững người. Tên thì đúng rồi, nhưng khách trọ đại lục là chuyện gì?

Hắn cau mày:

- Chỗ này là chỗ nào?

Yến thúc hồ nghi liếc nhìn Tiêu Chỉ một lượt từ trên xuống dưới:

- Cậu đã đến tận đây còn không biết chỗ này là chỗ nào? Chỗ này là khu nhà ở xã hội mà cậu đã đặt trước, tôi dám chắc chắn với cậu toàn bộ đất Hồng Kông này, không tìm ra nơi nào có giá cả tốt như ở đây đâu. Hơn nữa an ninh là số một, tuyệt đối không có giang hồ đâm chém như Người trong giang hồ trên TV đâu.

Hồng Kông... Vậy mà lại là Hồng Kông.

Tiêu Chỉ khiếp sợ, hắn đang ở phương bắc, nháy mắt đi đến Hồng Kông?

Sờ sờ túi, cái đồng hồ cát kia vẫn còn.

Nó mang hắn đến đây là có mục đích gì?

Đang định moi thêm một chút tin tức từ Yến thúc, bất chợt, từ trên trời có một tờ giấy ố vàng rơi xuống, ma xui quỷ khiến thế nào mà Tiêu Chỉ lại đưa tay bắt lấy, trang giấy rất thô ráp, tựa như vỏ cây, nhưng bên trên lại có một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi rất bắt mắt:

- Trong thế giới giả tưởng của Ngôi sao võ thuật Tiền Tiểu Hào, thành công sống đến cuối cùng... Xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Bạn đang đọc Du Hành Trong Thế Giới Kinh Dị của Quách Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.