Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch Tình Bắt Đầu

Phiên bản Dịch · 1989 chữ

Thời điểm bà thím kia chuẩn bị “mở máy hát”, một ông già tóc bạc, khoác áo choàng rộng thùng thình, mặc quần đùi từ trong phòng 2442 bước ra. Ông ta hướng về phía mọi người khoát khoát tay:

- Không có chuyện gì đâu, mọi người giải tán đi!

Nói xong, ông ta dừng lại trước mặt một ông lão mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, sắc mặt tái nhợt trong chốc lát, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng rời khỏi…

Mọi người rời đi, Tiêu Chỉ cũng chuẩn bị về phòng.

Hắn biết rõ thời gian đầu trong phim, nguy hiểm cơ bản chỉ phát sinh ở phòng 2442 của Tiền Tiểu Hào mà thôi, cho nên tạm thời hắn vẫn an toàn. Bỗng nhiên, có người vỗ vỗ vai hắn, chính là ông lão mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn kia, lão cầm thứ gì đó chà chà răng, mỉm cười nhìn Tiêu Chỉ:

- Người trẻ tuổi… Khí sắc không tệ nha…

Tiêu Chỉ vô thức lui về sau nửa bước, ông già này định diễn cái gì vậy?

Hắn không khỏi sợ hãi.

Bởi vì ông lão trước mắt chính là độc thủ phía sau màn trong thế giới giả tưởng này, hắn tên A Cửu, là kẻ tâm ngoan thủ lạt, làm việc không từ thủ đoạn, cũng chính là tà thuật sĩ.

Phản ứng của Tiêu Chỉ khiến A Cửu có chút kinh ngạc, trong mắt lão ánh lên vẻ hồ nghi, nói:

- Người trẻ tuổi, lão đây không phải dã thú ăn thịt người, sao ngươi có vẻ sợ ta…

Tiêu Chỉ tự nhủ “không tốt”, chỉ vừa đối mặt mà hắn thiếu chút nữa đã sụp đổ.

Nhưng phải cố chống đỡ, trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ khẩn trương, thoáng cúi đầu, lắp bắp nói:

- Đại thúc, tôi mắc chứng thần kinh quá mức kích ứng có tính gián đoạn, thúc vỗ một cái làm tôi thiếu chút nữa lên tim… Chết người đó!

A Cửu ngẩn ra, thần kinh quá mức kích ứng có tính gián đoạn? Nghe tên có vẻ là bệnh rất phiền toái đây, bất quá… Không ảnh hưởng lớn cho lắm, có thể bỏ qua được…

Hắn ha ha cười:

- Tuổi còn trẻ sao lại bệnh tật như vậy? Đã ở đây thì mọi người đều là người nhà, nếu không khỏe có thể đến tìm Cửu thúc, tôi tùy tiện bốc một thang thuốc bí truyền, đảm bảo cậu sẽ sinh long hoạt hổ ngay…

Tiêu Chỉ vội gật đầu:

- Cám ơn, cám ơn Cửu thúc, tôi trở về phòng trước!

Hắn cố sức bày ra bộ dạng của người trẻ tuổi mới bước vào xã hội không lâu, rõ rang chẳng có chút kinh nghiệm gì lại muốn tỏ ra chuyên nghiệp. Gần như tất cả sinh viên mới vào đời đều có bộ dạng như vậy, vì để tránh chịu thiệt, bọn họ luôn dùng cái vẻ “cáo già” lố bịch này để bảo vệ mình.

Mà không hề biết rằng trong mắt dân dày dạn kinh nghiệm thật sự, bọn họ chỉ là cái vỏ rỗng…

A Cửu đứng trong hành lang, nhìn Tiêu Chỉ vội vàng trở về phòng, lão ngẩng đầu nhìn con số trên ván cửa, nhếch mép lộ ra nụ cười khiến lòng người sợ hãi, thản nhiên nói:

- Nghe con mới đẻ, được được được.

Còn chưa cười xong, lão đột nhiên ho kịch liệt, tiếng ho khan quanh quẩn trong hành lang, dường như muốn ho luôn cả phổi ra. A Cửu vội đưa tay vào túi lấy ra một điếu thuốc, nhóm lửa, hít thật sâu một hơi, sau đó từ từ nhả khói, lúc này, tiếng ho mới giảm bớt. Khói thuốc lãng đãng trong không khí, biến hóa đủ loại hình dạng…

Hắn quay đầu liếc nhìn số phòng của Tiêu Chỉ, chần chừ hồi lâu mới chậm chạp rời khỏi…

Phía sau cửa, sắc mặt Tiêu Chỉ rất khó coi.

Hắn vừa vào nhà liền nhoài người lên cửa, thông qua mắt mèo quan sát A Cửu bên ngoài, không khỏi tự nhủ, bản thân rõ ràng là người qua đường giáp, cớ sao lão hỗn đản kia lại đến gần? Phải biết trong phim, những người bị lão ta để mắt đến, cơ bản chẳng ai có kết cục tốt…

Xác định A Cửu đã đi xa, Tiêu Chỉ mới ngồi phịch xuống ghế salon, thở ra một hơi.

Với tư cách là một người rất có ý thức nguy cơ, trong thoáng chốc, hắn đã nảy sinh sát ý. Bất quá, ý niệm kia nhanh chóng tản đi. Hắn chỉ là một thành phần tri thức, phú nhị đại dạng “nhỏ”, tuy ngày thường có tập thể hình, rèn luyện cơ thể, thế nhưng gà còn chưa giết qua nữa là, hiện tại bảo hắn đi giết một kẻ thân mang tà thuật? Khoan nói đến áp lực tâm lý, có đi cũng chỉ là đem đầu tặng cho người ta…

Không có sát tâm, lại không có kỹ thuật giết người…

Muốn đối phó A Cửu cần có người đáng tin giúp đỡ, nhưng hắn vừa đến, rất khó lấy được tín nhiệm của người khác…

Thật sự là vạn sự khởi đầu nan mà…

Mấy ngày sau đó, Tiêu Chỉ bắt đầu làm quen rất nhiều hộ gia đình trong khu chung cư, may mắn đây là năm 2013, tiền của đại lục vẫn có thể đổi thành đô la Hồng Kông để sử dụng được…

Trong khoảng thời gian đó, Tiêu Chỉ thường xuyên “vô tình”chạm mặt lão A Hữu, chính là ông già đeo mắt kính, mặc áo ngủ hôm đó. Thông qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, Tiêu Chỉ phát hiện cuộc sống của A Hữu cũng cực kỳ nhàm chán. Với tư cách là một đạo sĩ thuộc gia tộc nhiều thế hệ làm đạo sĩ, đời này của hắn quả thực xuống dốc không phanh, mọi người đã không còn cần đạo sĩ như trước nữa…

Làm đạo sĩ không kiếm ra tiền, A Hữu không có đạo hạnh, cũng chẳng có ưu điểm gì đáng nói, chỉ có thể khom lưng xào cơm trong quán ăn dưới khu chung cư.

Trái lại, cùng là đạo sĩ, A Cửu lại có thể xây thần đường trong nhà mình, dựa vào tài ăn nói, hắn xem mệnh, lại xem bói cho người ta, thu được tiền tài, cuộc sống tốt hơn nhiều so với A Hữu.

Từng ngày từng ngày trôi qua, nhịp sống ở khu chung cư vẫn không có gì thay đổi, nhưng thần kinh Tiêu Chỉ lại mỗi ngày một kéo căng lên.

Đây chính là yên lặng trước cơn bão…

Tiêu Chỉ vô cùng hòa khí, lễ phép với mọi người, ngay cả người tính tình thối nhất, được xưng là miệng thối, lão Trần Đông cũng không ngớt tán dương hắn:

- Đứa bé Tiêu Chỉ đến từ đại lục ắt sẽ có tiền đồ…

Tiêu Chỉ vô cùng quan tâm Trần Đông, thường xuyên đến nhà lão giúp thứ này thứ kia.

Trần Đông sống không có gì, nhưng đến lúc chết lại chính là một trong những mối nguy kinh khủng nhất trong kịch tình, hắn chỉ cần bảo vệ Trần Đông, không để lão chết, coi như nguy hiểm sẽ giảm đi hơn phân nữa.

Thế nhưng có ngàn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày phòng tặc…

Trong phim, thời gian dài ngắn khác biệt, tùy tiện đổi cảnh cũng có thể là mười ngày nửa tháng rồi, Tiêu Chỉ không cách nào phán đoán được Trần Đông gặp nạn lúc nào, hắn chỉ có thể cố hết sức để chuyện này không phát sinh.

Thế nhưng ngoài ý muốn lại yên lặng mà tới…

Đêm hôm đó, Tiêu Chỉ trở về từ tiệm cơm của A Hữu, hắn bị nhốt trong phạm vi 200 mét xung quanh khu chung cư, nên chỉ có thể tạm thời đi giúp đỡ mọi người chung quanh xoát hảo cảm.

Thang máy trong khu chung cư đã hơn một năm chưa được kiểm tra, tu sửa, thường xuyên xảy ra tình trạng không hoạt động.

Đêm nay lại xảy ra vấn đề, Tiêu Chỉ chỉ có thể bò lên từng bậc thang, lúc đi qua khúc ngoặt lầu bốn, cảm giác lạnh lẽo men theo xương sống chạy thẳng lên đầu, khiến tóc gáy hắn dựng đứng lên…

Bên tai thoáng vang lên tiếng cười giòn giã của trẻ con…

Đáng chết...

Thiếu chút nữa quên mất A Cửu còn dưỡng tiểu quỷ!

Tiêu Chỉ tăng nhanh bước chân, chung cư này vốn không sạch sẽ, chẳng cần biết có nghe nhầm không, cứ chạy cho nhanh là được.

Mặc dù không quay đầu lại, thế nhưng khóe mắt hắn vẫn liếc thấy một cái bóng nho nhỏ, tái nhợt đang ngồi chồm hổm ở góc cầu thang.

Tóc tai trồng chuối cả lũ…

Hắn càng chạy nhanh hơn.

Lên đến lầu 7, cầu thang trong chung cư được thiết kết dạng xoay tròn, đứng sát lan can có thể nhìn thấy được những chuyện diễn ra bên dưới. Bỗng nhiên, từ phía dưới vang lên một âm thanh quen thuộc, người nói có vẻ mất kiên nhẫn:

- Nhà ai muộn như vậy lại để đứa nhỏ chạy ra ngoài chơi?

Là giọng của lão Trần Đông…

Tim Tiêu Chỉ co lại, hắn dừng bước, trong phim, sau khi nói mấy lời này, Trần Đông chết… Lão không thể chết được.

Nắm chặt tay vịn lan can, nhìn xuống, liền thấy lão Trần Đông vịn lan can bò lên trên từng chút một, lúc này, ở góc lầu bốn, đứa bé tái nhợt kia lại lần nữa phát ra tiếng cười.

Trần Đông dừng bước, nghi hoặc nhìn xuống, không ngờ lại trượt chân, cả người lăn từ cầu thang xuống, phần gáy đập liên tục vào thành cầu thanh, tiếng “răng rắc” bén nhọn vang lên, kế đó, ngay phần sương sống cổ lồi lên một đoạn…

Nhìn rất đau!

Trần Đông ngã xuống tại khúc ngoặt, bất động, nhưng nhìn phần ngực phập phồng, có thể thấy được lão vẫn chưa chết.

Tiêu Chỉ vừa định chạy xuống cứu lão, lúc này, dưới lầu vang lên tiếng bước chân rất khẽ, hắn vội nấp vào góc tối.

Là A Cửu, đôi giày vải của hắn nện từng bước trên bậc thang. Hắn đi đến trước mặt Trần Đông, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, A Cửu vẫn giữ nét mặt bình thản, cứ như hết thảy không có gì là ngoài ý muốn…

Bỗng nhiên, đứa nhỏ ở góc cầu thang dùng tư thế cổ quái chạy đến, thò tay kéo góc áo A Cửu, dường như định ngăn cản hắn làm điều gì đó, thế nhưng lại bị A Cửu mất kiên nhẫn gạt phăng đi. Đứa bé kia không dám tiếp tục ngăn cản, bóng dáng mơ hồ lại quay trở về góc cầu thang.

Trần Đông ngã trên mặt đất được A Cửu đỡ dậy, từng bước từng bước đi lên lầu. Có thể là do quá đau khiến lão từ trong hôn mê tỉnh lại, phát hiện A Cửu đang đỡ mình, lão theo bản năng giãy dụa. Ngờ đâu lúc này mắt A Cửu lại lóe lên hung quang, hai tay bắt lấy cổ Trần Đông, dùng sức hất lên, ném hắn từ trên cầu thang xuống.

Cả người Trần Đông co quắp lại, tựa như một cái bao tải đựng đầy bùn. Rầm! Rầm! Rầm! Đầu lão đập liên tục vào lan can, té xuống ngay cạnh vị trí đứa bé tái nhợt đang ngồi. Máu tươi từ từ tràn ra, đọng lại thành vũng khiến người nhìn thấy mà kinh hãi...

Bạn đang đọc Du Hành Trong Thế Giới Kinh Dị của Quách Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.