Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai nạn xe

Phiên bản Dịch · 1473 chữ

Không khí buổi sáng hôm nay có phần ảm đạm. Trời vừa vào thu. Thường nói, miền nam khí hậu ôn hòa nên mùa thu cũng không đến nổi lạnh, nhưng không hiểu sao hôm nay vừa ra khỏi nhà Du Trí đã cảm thấy rùng mình.

Hôm nay là ngày nghỉ, lũ bạn hẹn hắn đi vòng vòng thành phố để giải khuây. Cũng vì đã thi cử cuối kỳ xong cả rồi. Du Trí là học sinh lớp 11, sang năm hắn sẽ lên lớp 12, bước vào cuộc chiến cuối của những học sinh trên ghế nhà trường.

"Con có về cơm trưa không ?"

Dì hắn nói vọng ra từ sau bếp.

Hắn sống với dì từ năm 10 tuổi, ba mẹ Du Trí qua đời 8 năm trước trong một lần cả nhà đi du lịch. Hắn may mắn sống sót, nhưng đó là mọi người nói vậy, với hắn đó không phải may mắn mà là bất hạnh. Chẳng một ai trong dòng họ nội ngoại muốn nhận nuôi hắn, trừ người em gái của mẹ hắn. Dì hắn thường nói trước năm 10 tuổi hắn là một cậu bé năng động. Nhưng từ sau sự kiện ấy, chỉ còn lại một cậu bé trầm tính hiểu chuyện.

"Con không"

Du Trí vừa sỏ giày ở bật cửa vừa đáp.

Bầu trời xám xịt và khá nhiều mây, có lẽ hôm nay sẽ mưa, hắn thầm nghĩ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đưa hắn rời khỏi sự chú ý của bầu trời.

"Quán cũ, nhanh cái chân lên, bọn tao gần đủ rồi, thiếu mỗi mày với Mỹ Vân"

Tiếng nói choai choai phát ra từ điện thoại. Hắn nhíu mày.

"Sao lại có bọn con gái ?"

"Thì có sao ? Mày không định làm quen em nào hả ? Tao mời lắm mới được mấy đứa. Có hoa khôi Mỹ Vân nữa nhưng không biết có đến không."

"Thế tao không đi đâu"

"Cái rắm, mày phải đi. Học sinh giỏi với hoa khôi của trường cùng đi chơi, hợp biết bao. Nhanh cái chân lên"

"Biết rồi"

Hắn thở dài. Không phải hắn ngại con gái. Nhưng dì trẻ thường nói tuổi này có yêu đương cũng không bền, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến kiếm một cô bạn gái, cố học để sau này trả ơn dì nuôi nấng là được.

---

"Sao lâu thế ? Mày đi bộ đấy à ?"

Vừa mở cửa bước vào quán đã vang lên giọng choai choai trên điện thoại khi nãy. Giọng của Văn Thắng. Dáng hắn cũng gầy gầy như Du Trí nhưng cao hơn. Là một người nói nhiều năng động, ngồi cùng bàn 2 năm học với hắn. Những năm cấp 3 của hắn cũng không đến nổi tệ bởi vì có Văn Thắng. hắn luôn kéo Du Trí đến những buổi tụ họp bạn bè này đến những buổi tụ họp bạn bè khác mà hắn tự gọi là quan hệ xã giao giúp ích cho đời sống xã hội sau này. Chính bởi vì thế nên Du Trí không bị cô lập trong lớp, nếu không cứ lầm lì ít nói như hắn sẽ bị cô lập mất, dần dần hắn cũng không lầm lì ít nói nhiều nữa.

Văn Thắng rất được lòng dì hắn ở nhà, vì giúp hắn hòa nhập khi đi học.

"Vào đây ngồi, vào đây ngồi, chỗ này này."

Hắn đi tới ngồi kế bên Văn Thắng bên trái, bên trái nữa là một cô gái xã tóc đang ngồi.

Không xa lạ với mọi người, Mỹ Vân hoa khôi của trường là một cô gái tiểu thư chính hiệu, dáng người nhỏ nhắn, thường xuất hiện trong những buổi văn nghệ của trường, được bọn con trai trong trường hâm mộ. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt cô.

Buổi tụ họp của học sinh cấp 3 cũng chẳng có gì đặc biệt. Chẳng có đồ uống có cồn, toàn nước ngọt thịt nướng, cũng chỉ chơi trò chơi mà thôi. Du Trí cảm thấy chán chán, hắn thà ở nhà đọc cho xong bộ tiểu thuyết huyền huyễn trên mạng còn hơn, đó là sở thích của hắn. Cả bọn ăn xong thì kéo nhau đi công viên rồi lại đi karaoke, đến hẳn xế chiều mới tiếc nuối với nhau mang ý định về nhà.

Du Trí vào nhà vệ sinh rửa mặt sẵn tiện lấy điện thoại gọi điện cho, dì báo hắn sắp về. Vừa bấm danh bạ vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì bất ngờ va phải một cô gái khiến cả hai chao đảo. Nhưng Du Trí cao 1m8, người cũng không hẳn gầy mà hơi ốm, cũng ra dáng vững chắc. Còn cô gái bị va phải thì khá nhỏ nên té ra sau.

"Xin lỗi, cậu không sao chứ ?"

Du Trí cuối xuống đưa tay định kéo cô gái đứng dậy. Hắn bổng thấy khóe miệng cô bị bầm ứa máu thì nhiếu mày. Chẳng lẽ va mạnh đến vậy sao ?

"Không sao, cho tôi qua"

Cô gái tự đứng dậy rồi cuối gầm mặt đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Hắn cũng thấy khá áy náy, nhưng người ta không sao thì thôi vậy. Hắn gọi vào số dì báo sắp về.

"Trời đang mưa hơi to, con mua dù hay áo mưa rồi về nhé, không lại cảm lạnh đấy"

"Vâng, con chuẩn bị đây ạ, dì nhớ chừa cơm chiều nhé, cái My về chưa dì ?"

My là con gái của dì, em gái họ của hắn. Dì còn một người con trai lớn, anh họ của hắn, lớn hơn hắn 5 tuổi vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, được giao công tác ở thành phố kế bên.

"Nó chưa về, nó mà về dì đánh gãy chân nó, con gái không nên thân, suốt ngày đi tiệm internet"

"Em mới vào cấp ba mà dì, học không nặng đâu, thôi con cúp đây"

Hắn cúp máy cho điện thoại vào túi áo khoác. Bỗng đâu một tên đầu trọc to con chạy tới va mạnh vào hắn. Hôm nay bị gì vậy, ai cũng thích va chạm thế ?

Tên thô lỗ ấy chạy vào nhà vệ sinh. Du Trí đứng dậy đột nhiên nghe thấy tiếng la ó khóc lóc trong nhà vệ sinh nữ.

"Con khốn, mày trốn ? bắt mày tiếp có tí rượu cho ông chủ cũng không xong. Không làm thì tiền nợ cha mày ai trả. Hay tao bán nội tạng của mày ?"

"Xin anh tha cho tôi, xin anh tha cho tôi"

Giọng vừa nói vừa khóc vang lên. Không phải giọng của cô gái khi nãy sao ? Du Trí sửng sờ, vừa không biết làm sao.

Hắn chỉ là học sinh, nào phải người gan dạ thấy bất bình cứu trợ ? Chỉ biết vài món võ le que anh họ dạy hắn để phòng thân.

Hắn cắn răng lấy điện thoại gọi báo cảnh sát. Nhưng mà tiếng đánh đập càng lớn hơn. Không được rồi, hắn chạy vào nhà vệ sinh thì thấy tên đầu trọc mặc áo sơ mi bông đang nắm tóc cô gái trẻ mà tán lia lịa. Hắn nắm điện thoại đập mạnh sau đầu tên trọc, khiến hắn ôm đầu ngã ra than đau. Sau đó vội nắm tay cô gái chạy ra ngoài. Vừa kéo cô đứng dậy thì ngoài cửa vệ sinh có thêm một tên đầu đinh từ lúc nào đứng đó sửng sờ.

"Đại ca ? Thằng oắt, đánh chết mẹ mày"

Hỏng rồi. Du Trí tay nắm chặt cô gái chạy xông ra cửa, húc vào tên đầu đinh khiến hắn bật té. Hắn nắm tay cô gái chạy như điên xông ra khỏi tiệm karaoke.

Bên ngoài mưa xối xả nhưng mà không chạy thì xong đời. Cả hai chạy như trói chết ra ngoài mặc mưa, phía sau tiếng la ó của bọn kia vừa đuổi theo vừa kêu họ đứng lại. Du Trí chạy đến vạch kẻ qua đường ở ngã tư thì thấy đèn sắp chuyển đỏ. Hắn kéo cô chạy vội qua giữa đường. Tưởng sẽ thoát nhưng bổng hắn thấy đèn xe lóe lên, rồi sau đó cả cơ thể như bị đập mạnh. Hắn thấy cả người vừa đau như bị voi đè, hắn cũng không biết cảm giác bị voi đè nhưng hẳn cũng như thế đi. Sau đó mọi thứ như mất điện vậy, tối sầm lại. Hắn mất ý thức.

Trên bầu trời mưa xối xả, không ai thấy một viên đá đổi màu liên tục bay xuống nhập vào người Du Trí. Tiếng còi xe hỗn loạn, tai nạn xe.

Bạn đang đọc Du Trí của iWannaPanda
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi iWannaPanda
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.