Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hủy mắt

Phiên bản Dịch · 1893 chữ

Túy lâu, nơi được mệnh danh là đệ nhất tửu lâu trong kinh thành,sắc trời cũng đã dần tối, nhưng tại đây vẫn luôn ồn ào náo nhiệt.

Đối lập với sự ồn ào dưới tầng một, tại gian sương phòng trung lập tầng hai lúc này Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly đang an tọa, Hách Liên Hiên tập chung hưởng thụ một bàn mỹ vị vừa được đem lên, còn Lãnh Ly chỉ nếm qua một vài khối điểm tâm cạnh đó. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng lướt qua Hách Liên Hiên miệng đầy dầu mỡ, không khỏi có chút buồn cười.

"Ly nhi, chúng ta sau này ngày nào cũng đến đây ăn có được không?" Hách Liên Hiên sau khi được ăn uống no đủ, mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Lát sau liền đem tầm mắt đáng thương nhìn phía nàng, điệu bộ làm nũng.

"Không được, sau này ngươi chỉ có thể dùng bữa tại Vương phủ" Nàng không chút nhượng bộ phản đối. Túy lâu, thực đơn ở đây toàn bộ là mỹ vị lại quý giá, nếu mỗi ngày đều để y đến đây, chẳng phải Vương phủ sẽ táng gia bại sản vì tên ham ăn này? Lại nói đồ ăn trong phủ làm cũng không kém, vẫn là làm y bỏ cái ý nghĩ này đi.

Hách Liên Hiên thấy nàng tỏ ý kiên định như vậy cũng không dám nói thêm, lời vừa đến bên miệng lại dằn lòng nuốt xuống. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng làm nàng buồn bực vì chuyện này hiển nhiên không đáng. Vì thế câu nói lúc nãy Hách Liên Hiên liền vất luôn ra sau đầu, dường như muốn lấy lòng Lãnh Ly mà xích lại gần hơn, miệng giương lên nụ cười ngốc nghếch.

Lãnh Ly vốn không hề tức giận, nhìn y như vậy, thấy mình hình như có chút keo kiệt, bất đắc dĩ cười một tiếng. Đang muốn nói thêm lại nghe tiếng ầm ĩ dưới lầu, giống như có người gây sự đánh nhau.

Nàng không phải là người thích quan tâm vào việc người khác, nhưng tiếng động này càng lúc càng to, quấy rầy tâm trạng đang thoải mái của nàng, lòng có chút mất kiên nhẫn. Hách Liên Hiên bên cạnh lúc này tất nhiên chú ý tới, không đợi Lãnh Ly hành động, y đã giả vờ tò mò vội vã chạy ra khỏi sương phòng nghe ngóng.

Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên chạy ra, không cách nào khác bèn đuổi theo, phòng ngừa tên này lại dây vào rắc rối, hơn nữa nàng cũng muốn biết kẻ nào lại to gan dám quấy phá ngay Túy lâu này.

Tại đại đường Túy lâu, cảnh tượng bây giờ rất đỗi kì quái, một nam tử một thân áo xanh đang đứng ở giữa, thần sắc kiêu ngạo lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, bên cạnh lại là một vị nữ tử yểu điệu thướt tha, tiểu nhị trước mặt thì không ngừng cúi gập người, vẻ mặt hoảng sợ bất an, dường như chỉ sợ không cẩn thận liền đắc tội hắn.

Nàng cùng Hách Liên Hiên đứng trên lầu hai nhìn xuống, mỗi người một vẻ mặt, Hách Liên Hiên cảm thấy vô vị, khá mất hứng khi chứng kiến cảnh này, ngược lại Lãnh Ly lại chăm chú, đôi mày nhíu lại, tia chán ghét không chút che giấu lộ ra, vốn nàng không nghĩ để bụng việc này, chỉ là không nghĩ đến, nơi này mà gặp được người quen!!!

Không ai xa lạ, nam nhân này chính là Lãnh phủ đại thiếu gia, Lãnh Phong. Mà đứng cạnh hắn cũng chính là Tam tiểu thư Lãnh Sương Linh. Chẳng phải huynh trưởng cùng tam tỷ của nàng đây sao?!

Hôm nay đại thọ Vân tướng phủ, không gặp Lãnh Thiệu mang hai người này đến. Nghĩ không ra lại đụng mặt nơi này.

Ở Lãnh phủ, hai người này luôn dùng ánh mắt cao tận trời nhìn "nàng", lăng nhục chửi rủa. Chính nàng phải gả cho Hách Liên Hiên, công hai vị này cũng thật to lớn a. Lãnh Ly nhìn vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý kia cảm thấy có chút chói mắt, nhưng không nghĩ tự mình gây sự, đang định trở lại sương phòng, thì một giọng nữ the thé đột ngột vọng lên.

"Ô, kia không phải Ngũ vương phi sao?! Thật đúng trùng hợp a!" Lời nói này của Lãnh Sương Linh, ả vô tình nhìn quanh, ngoài ý muốn thấy được thân ảnh Lãnh Ly. Đầu tiên là sửng sốt một giây, ngay sau đó đổi giọng châm biếm.

Trước khi Lãnh Ly gả vào vương phủ, ả từng chịu qua giáo huấn của nàng ta, đến giờ nhớ lại, ả vẫn căm hận vô cùng, hôm nay tự nhiên "hội ngộ" tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Lại nhìn người bên cạnh Lãnh Ly, hẳn là Ngũ Vương gia. Tướng mạo này cũng bình thường, khí chất không có gì đặc biệt, mặt liền lộ ra thần sắc khinh thường chán ghét. Không hề đem danh hiệu Vương gia để vào mắt.

Lãnh Phong một bên còn đang muốn giáo huấn tên tiểu nhị không biết trời cao đất dày, lại bị thanh âm của ả gây chú ý, nhìn theo tầm mắt của Lãnh Sương Linh lập tức thấy hai người, tròng mắt nhanh chóng hiện lên tia hận ý.

Lãnh Ly rành mạch nghe thấy, thầm nghĩ, nàng rõ là đã muốn bỏ qua, nhưng hiển nhiên có người không muốn, cứ nhằm nàng mà đâm dao, như vậy quả thật không nên trách nàng! Lạnh lùng cười một tiếng, vẫn giữ nguyên thái độ im lặng, hướng dưới lầu đi xuống. Kỳ quái, Hách Liên Hiên lúc này không có đuổi theo, không ngờ tại nơi này lại gặp phải người Lãnh phủ, nhìn dáng vẻ Lãnh Ly liền biết quan hệ không tốt, đã vậy liền mắc nàng xử lý, với năng lực của Lãnh Ly thì chuyện nhỏ này không tốn bao nhiêu sức lực. Y cũng không cần ra mặt, không tốt còn làm ảnh hưởng tới phe cánh của Lãnh Thiệu, lấy lòng không được mà mất lòng thì coi như xong!

Lãnh Sương Linh cùng Lãnh Phong thấy nàng đi xuống, nở nụ cười nham hiểm, hai người sớm có tính toán, hôm nay thế nào cũng phải để cho Lãnh Ly ăn đủ mệt.

"Mấy ngày không gặp, xem ra muội muội cuộc sống thật tốt a. Còn có nhã hứng cùng Ngũ vương gia đến Túy lâu, trước kia ngay cả đại môn còn không dám bước đâu". Lãnh Sương Linh kêu một tiếng "muội muội " ra vẻ cực kỳ thân thiết, nhưng lời này mang hàm ý, nói xong liền cười nhạo một hơi.

Lãnh Ly nghe vậy, mặt cũng không đổi sắc, chỉ coi lời nói của ả như gió thoảng bên tai, khóe miệng khẽ cong. " Ta ở Vương phủ tất nhiên vô cùng tốt, so với khi ở cùng Tam tỷ thì cành tốt vạn phần, không còn được hưởng đãi ngộ đặc biệt của Tam tỷ a. Nay là đại thọ của Vân tướng, ta ở đó không gặp được Tam tỷ cùng đại ca, tưởng rằng hai người không khỏe, nay trông thấy, sợ là phụ thân sợ mất thể diện nên mới không đi cùng."

Lãnh Sương Linh nghe đến người càng bực tức, biết hôm nay mừng thọ Vân phủ là việc tốt biết bao nhiêu, nhưng phụ thân không chịu dẫn nàng theo, trong người vốn tức giận bèn tới Túy lâu này giải sầu tâm trạng, giờ gặp phải Lãnh Ly còn nghe nàng nhắc lại, không khỏi hận ý gia tăng.

"Lãnh Ly, người đừng có kiêu ngạo, ngươi tưởng được gả đến Vương phủ thì thân phận hạ tiện của ngươi sẽ khác sao, ở Lãnh phủ ta chưa giáo huấn đủ ngươi, bây giờ nhân cơ hội này, ta phải hảo hảo dạy dỗ lại." Người nói không ai khác chính là Lãnh Phong, hắn sớm không vừa mắt, quá khứ hắn luôn tìm cách chèn ép nàng ta, gần như đẩy vào chỗ chết vậy mà đều thất bại, nay nhất định phải cho nàng biết thế nào là tôn ti.

Chưa dứt câu, hắn đã lập tức ra tay, một chưởng đánh sượt qua mặt Lãnh Ly, tay còn lại nhân cơ hội chế trụ cổ nàng, vẻ mặt đắc ý vô cùng, chỉ cần hắn thêm chút lực thì nàng ta liền tẫn mạng tại đây.

Lãnh Ly bị hắn bắt giữ cũng không hề tỏ ra hoảng loạn, vẻ mặt điềm nhiên không đổi. Phía sau nàng có người bắt đầu rục rịch, đây muốn thừa nước đục thả câu lấy mạng nàng? Lãnh Ly hơi nhíu mày, tay đưa lên, Lãnh Phong chưa hiểu chuyện gì đã cảm giác sự đau nhức không chịu nổi đến từ hai mắt của hắn. Cảm tưởng giống như bị ai đó dùng tay trực tiếp moi mắt hắn ra, bàn tay đang bắt Lãnh Ly theo bản năng buông lỏng, nàng không chậm trễ dứt khoát thoát khỏi sự khống chế. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lãnh Phong đang chịu dày vò đau đớn.

Lãnh Sương Linh thấy hắn đài đớn như vậy, tiến lên xem xét, trong lòng không tự giác hoảng loạn. Mà đứng trên lầu, Hách Liên Hiên lộ ra nụ cười tà mị, hôm trước Hách Liên Sở đang yên đang lành hất ly trà thôi mặt liền thối rữa, y đã có chút nghi ngờ, hôm nay Lãnh Phong tại đây không chút dấu vết bị hủy đi đôi mắt, y khẳng định là do nàng, không những am hiểu mà còn là cao thủ dùng độc.

Thật là kinh hỉ ngoài dự đoán a.

"Lãnh Ly… ngươi...ngươi ngay mà đại ca mà người cũng dám xuống tay! Ta sẽ bẩm báo phụ thân, để phụ thân trừng trị ngươi". Lãnh Sương Linh hiện giờ không có Lãnh Phong che chở, trong lòng hoảng loạn rối như tơ vò, lại không chịu nhận lỗi, chỉ biết đem Lãnh Thiệu làm lá chắn cuối cùng nghĩ rằng áp chế được Lãnh Ly.

Lãnh Ly một chút cũng không chùn bước, lạnh giọng " Là hắn muốn lấy mạng ta trước, ta chỉ hủy đi hai mắt của hắn đã quá nhân từ rộng lượng, nếu về sau hắn còn dám mưu đồ ý tứ không nên có, đừng nghĩ giữ lại mạng mình".

Một lời này làm toàn bộ người nơi đây hít lạnh một hơi, không nghĩ ra Tứ tiểu thư Lãnh phủ chẳng những không điên, hơn nữa còn vô cùng lợi hại, càng ngoan độc tàn nhẫn. Bị hủy đi đôi mắt cỡ nào đau đớn a, cho dù trong lòng cảm khái, nhưng không ai dám hó hé lời nào, chỉ sợ qua hôm nay không còn ai dám động vào một cọng tóc của nàng.


Đôi chút lảm nhảm

:(((( tìm người edit cùng ưng ý khó vô cùng

Thời gian thì không có

Ai thấy đây. Ai cho tôi động lực đi (@´ー`)ノ゙

Bạn đang đọc Dục Hỏa Độc Nữ của Tâm Tĩnh Như Lam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 497

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.