Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta tên Lạc Tiến

Tiểu thuyết gốc · 3626 chữ

Ngoài trời đang có cơn mưa tầm tã, sự ẩm ướt và tiếng sấm liên tục vang lên. Tại một nơi nào đó có một phiên tòa đang diễn ra, những chỉ có số người tham dự “đếm trên đầu ngón tay”

-Lạc Tiến, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Lạc Tiến đang đứng trước “vành móng ngựa”, trước một phiên tòa ngước mặt lên nhìn chủ tọa. Vị thẩm trước mặt Lạc Tiến là một người… có thể nói là người quen. Với lịch sự hãi hùng của mình Lạc Tiến không ít lần gặp hắn ta. Nhưng sắc mặt của hắn xem ra không thích Lạc Tiến lắm thì phải. Lạc Tiến vẫn im lặng.

Gần 2 giờ trôi qua Lạc Tiến vẫn đứng đó và im lặng khi nghe các tội trạng của mình, vừa đọc vừa đưa ra mức án. Nó kéo dài đến kinh khủng.

-Để xem, tuy ông đã tự thú và phối hợp điều tra, nhưng những tội lỗi trong quá khứ là không thể thay đổi được.

-Điều đó chúng tôi rất lấy làm tiếc.

Vẻ mặt của vị thẩm phán không có chút sắc thái biểu cảm nào. Còn Lạc TIến đang trầm mặc hồi lâu, như thể Lạc Tiến đang hồi tưởng về quá khứ của mình vậy.

-Còn điều kiện của chúng ta thì sao?

-Ông yên tâm, vì phối hợp và triệt phá tập đoàn tội phạm liên quốc gia Thần Long, nên điều kiện đó chúng tôi chấp nhận.

Gần nửa tháng trôi qua kể từ khi Lạc Tiến nhận bản án đó, ngày đó cũng đã đến, ngày Lạc Tiến tiến ra pháp trường

.Khi vừa cảm nhận được sự hiện diện của tử vọng thì Lạc Tiến đã được đưa đến một vùng hư không chỉ có màu trắng, chỉ có một ông già và Lạc Tiến nơi hư không đó.

-Lạc Tiến, ngươi nên tự hào vì đã gần hai ngàn năm chưa ai phải đến đây.

Trước mắt Lạc Tiến là một người đàn ông chỉ tầm sáu mươi tuổi, tuy đã có tuổi nhưng ông ta cũng khá là điển trai. Thân hình ông lão có chút gầy gò, và suy nhược nhưng da dẻ lại hồng hào, không có dấu hiệu gì là bị bệnh cả.

Chắc đây là nơi người ta thường nói, nơi phán xét xem được lên thiên đàng hay xuống địa ngục nhỉ?Đó là điều mà Lạc Tiến đang suy nghĩ trong đầu, hắn ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, với một tử tội như hắn lên thiên đường là điều không thể.

Trái lại điều làm Lạc tiến ngạc nhiên là ông ta ngồi tựa lưng vào hư không là không có thứ gì chống đỡ. Dù là kẻ ngu cũng biết đó là điều không bình thường. Như thể là có một chiếc ghế vô hình vậy.

-Khá là bình tĩnh đấy,điều đó làm ta ngạc nhiên. Đa số người đưa đến đây đều khá là hoảng sợ, vì vài giây trước họ đã đối diện với cái chết.

-Thế ông là gì? Thần chết hay Thần thánh ?

-Không cái nào cả, ta chỉ là người ngoài cuộc.

Ông ta đứng lên và đi về phía của Lạc Tiến, từ trong linh hồn Lạc Tiến cảm nhận được áp lực vô hình, cảm thấy sợ hãi vô cớ. Và muốn quỳ lạy ông ta.

-Ta là người tạo ra các thế giới để giải trí. Người biết đó ngồi không một chỗ không làm gì cũng chán lắm, mà gọi ta là Thần cũng đúng.

-Ta đã theo dõi người từ nó đến khi người mười bốn tuổi.

Hắn vỗ lên vai Lạc Tiến, những kí ức bắt đầu quay về. Nó trước mắt Lạc Tiến, nhưng lần này là khác. Lạc Tiến đang đứng xem những thứ này như một con người ở góc nhìn thứ ba vậy.

Lạc Tiến nhìn thấy hắn ta lúc nhỏ, đang dùng gậy đập vào đầu người cha dượng của Lạc Tiến. Đó là lần đầu Lạc Tiến giết người. Sau đó được miễn tội vì hắn là trẻ vị thành niên và còn có chứng cứ cha dượng Lạc Tiến đã bạo hành nên được xem là tự vệ chính đáng.

-Biết vì sao tao lại theo dõi người không ? Thay vì sợ hãi và cảm thấy tội lỗi, ngươi đã cảm thấy thích thú và …thỏa mãn

Lão già tự nhận là thần đang đứng kế bên Lạc Tiến và làm cái vẻ mặt thích thú. Không hiểu thằng kiểu gì mà lại thích xem những thứ như vậy. Điều đã Lạc Tiến muốn nói ra nhưng một áp lực vô hình đó, làm hắn chỉ có thể quỳ gần đó mà không làm gì khác được.

-Từ năm hai mươi tuổi ngươi đã là ông trùm, thật khó tin đấy. Hồ sơ phạm tội của ngươi còn dài hơn cả từ điển đấy.

Những hình ảnh quá khứ lần lượt xuất hiện trước mắt Lạc Tiến rơi vào trầm tư,những quá khứ tội lỗi. Xem ra Lạc Tiến khó có thể lên thiên đường rồi.Từ đầu hắn đã không nghĩ mình được lên thiên đường rồi. Rồi thở dài trong vô vọng.

-Nhưng ngươi đã thay đổi, năm người bốn mươi tuổi đã yêu môt cô gái. Nó đã thay đổi con người của ngươi hoàn toàn, ngươi đã giả chết và lui về ở ẩn với gia đình nhỏ.

-Cô vợ trẻ của người qua đời vì sinh khó, ngươi đã dồn hết tình cảm cho cô con gái bé nhỏ của ngươi. Hai mươi năm đó đúng là thời gian nhàm chán nhất, ta chỉ thấy nó quá nhiều rồi.

Thay vì vẻ mặt tươi cười trước kia, tên thần tự xưng giờ làm ra vẻ mặt khó chịu và hụt hẫng.Đúng thế,tuy hắn đang nói liên thiên về những năm tháng rất bình thường đó.Nó ở khắp nơi trên thế giới.

Nhưng đối với Lạc Tiến, đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất, được sống vui vẻ bên con gái,không cần lo lắng về vấn sống nay chết mai. Những ngày bình thường đã trôi qua.

-Tiếc thay, ông trùm biết nhiều bí mật như thế, muốn sống ẩn cũng khó nhỉ.

-Để con gái bình an sống qua ngày, ngươi đã tự thú và giúp cảnh sát điều tra,. Và có một cái kết… theo người là êm đẹp đúng không ?

Thay vì quan tâm đến các thứ vô bổ đó, điều duy nhất Lạc Tiến quan tâm hiện giờ là …

-Con gái tôi thế nào rồi. Ngươi yên tâm, bọn chúng đã thực hiện lời hứa, không ai biết về quá khứ của người cả, tất cả đều được bảo mật.

-Bọn chúng chỉ nói là người bị tai nạn khi làm việc, xác ngươi được con gái ngươi an táng rồi, số tiền của người chắc dư nó sống cả đời rồi.

Ông ta, nhíu mày rồi chuyển đến những hình ảnh về con gái Lạc Tiến.Tuy nó đang vui đùa với các bạn của nó nhưng nỗi buồn vẫn còn trên mặt con bé nhưng ít ra, nó vẫn con bình an. Hy vọng nó vẫn như thế cho đến mãi mãi về sau. Trong ánh mắt của Lạc Tiến hiện lên điều đó. Rồi hắn nở nụ cười ấm áp đến lạ thường.

-Thật tốt quá.

-Đúng là người cha tốt.

Vừa giây trước hắn đang kế bên Lạc Tiến, và giờ hắn đã quay lại vị trí cũ.Hắn ta gấp cuốn sách lại là nhìn về phía Lạc Tiến đang quỳ ở đó, đôi mắt như lóa tinh quang chiếu rọi đến nơi đen tối nhất của Lạc Tiến, không tự chủ được mình Lạc Tiến rùng mình trong vô thức.

-Ngươi là kẻ thú vị, một ác nhân nhưng lại rất lương thiện, những thứ như thể mà về hư vô thì tiếc quá.

-Ý ông là sao ?

Trong khi ông ta đang chống cằm như đang suy ngẫm gì đó, bất chợt ông ấy đứng lên và lần nữa đi đến chỗ của Lạc Tiến. Ngón tay trỏ chạm vào trán Lạc Tiến. Một cơn đau chạy dọc theo đỉnh đầu rồi chuyển xuống toàn cơ thể và Lạc Tiến ngất đi.

-Đúng là một lý do nhảm nhí. Đùa giỡn với số mệnh người khác không phải hay ho gì đâu. Chỉ vì xem con cờ mua vui mà ông đã bày ra cả đóng lý do vô bổ và tốn đi không ít sức lực.

Từ trong hư không máu trắng lại xuất hiện một con người khác. Một thanh niên chỉ có màu trắng xuất hiện khó có thể nhận diện tên đó khi trong căn phòng cũng mày trắng này.

-Người nên học lại cách ăn nói đi, dù sao ta cũng là người tạo ra các thế giới kể cả người nữa.

-Thế sao.Mang tiếng Sáng tạo đại thần, lại bị một tên mình tạo ra đánh cho căn nguyên đại thương, làm con rùa ở đây đi thao túng số mệnh người khác.

. Người thanh niên màu trắng đáp lại với vẻ mặt khinh thường. Đáp lại vẻ mặt đó Sáng thế đại thần hùng hồn phán một câu

-Chắc căn nguyên của người vẫn còn xài được ấy.

Như đá vào chỗ đau của nhau cả hai rơi vào im lặng. Rồi cả hai rơi vào trầm tư. Đôi mắt không hẹn mà gặp nhau, rồi cũng đồng loạt thở dài.

-Với căn nguyên ta và người đều bị hư tổn, chả làm gì được, chỉ có thể đứng quan sát thôi. Miễn cưỡng thì chỉ có thể tác động gián tiếp thôi. Nếu tên đó sớm luân hồi chuyển sinh thì có thể giúp chúng ta, mau chóng hồi phục căn nguyên.

Trong ánh mắt của thanh niên màu trắng ẩn hiện một tia giận vô hình rồi nhìn xuống. Như để tránh ánh mắt đó Sáng thế đại thần lại hình về phía hư không.

-Tên đó chỉ vì một thứ vô bổ giống như người mà tự bạo làm chúng ta căn nguyên đại thương.

Sau khi kìm được cơn giận đó, thanh niên màu trắng lại nói tiếp.

-Mà chắc tên đó cũng sắp hồi sinh rồi, căn phòng này thiếu đi hắn thật sự rất trống trãi.

Sau khi nghe câu đó của thanh niên màu trắng, Sáng thế đại thần cũng thở dài. Rồi ông già từ từ biến mất trong hư vô để lại thanh niên màu trắng vẫn trầm mặc trong căn phòng. Người thanh niên nói với giọng thích thú.

-Mà sao cũng được, sáng tạo chi căn của ngươi và thời gian chi căn của ta đều bị tên đó làm bị thương, cần ít cũng hai mươi vạn năm mới bình phục được, xem đám phàm nhân đó mua vui cũng thú vị.

Rồi một giọng nói của Sáng thế đại thần vọng lại trong căn phòng như để trả lời.

-Hắn là kẻ có số mệnh phi thường, dù vài lần ta gián tiếp bóp chết hắn, nhưng tên đó vẫn bình an vô sự. Đến khi hắn tự muốn chết mới có thể giết được hắn. Dù hắn phạm nhiều tội ác những vẫn không bị luân hồi ảnh hưởng và bình an vô sự đấy.

Thanh niên màu trắng nhắm đôi mắt lại, như đang suy nghĩ về thứ gì đó. Rồi lần lượt các hình ảnh về Lạc Tiến xuất hiện trong đầu hắn ta.Một nụ cười tà dị xuất hiện trên gương mặt gả.

-Tên đó có số mệnh cũng ấn tượng đó. Đến cả luân hồi cũng không bị ảnh hưởng, hắn ta là người thứ bảy không bị ảnh hưởng.

-Ngươi nói xem, nếu để hắn trong thế giới gốc nơi ta từng sinh sống và là nơi ngươi với tên đó sinh ra thì hắn sẽ ra sao.

-Hắn sẽ phải sinh tồn với các hậu nhân của ta và của ngươi và có thể là cả tên đó nữa. Những con người có số mệnh mạnh mẽ.

-Cũng gần một vạn năm rồi, nguyên căn của tên đó chắc cũng thành hình rồi, nếu trong luân hồi không có việc gì thì căn nguyên của hắn sắp hồi sinh rồi.

Người thanh niên lần đầu tiên hướng ánh mắt thú lên không trung nơi vọng nói vọng ra, miệng nở ra một nụ cười.

-Thú vị rồi đó. Được đó, hai ngàn năm trước cũng có một kẻ như vậy. Nhưng hắn chưa làm được gì đã bị hậu nhân của ta chém giết rồi, mất thêm ngàn năm để người chọn thêm một người nữa. Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng.

Rồi người thanh niên cũng từ từ tan biến vào hư vô để lại chỉ căn phòng trắng, và sự im lặng đến lạnh người như thể chưa từng có gì ở đó vậy.

Tại một hang động sau hàng cây số nhưng lại lộ thiên, với bốn bên là vách đá thẳng tắp, như muốn xuống dưới đây chỉ có cách nhảy xuống, chứ không có đường nào trèo xuống

Hướng đông là vách đá có Thanh Long là rồng màu xanh làm uy vũ như đang ẩn mình trong vách đá, gương mặt của nó thể hiện lên sự uy nghiêm của bậc đế tôn.

Đối diện với phía đông là hướng tây, một con Bạch Hổ bằng đá như đang gầm gừ, thân hình to lớn, gương mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt xuống tất cả, như khẳng định vị thế độc tôn của mình.

Phía nam lại là một con Chu Tước khổng lồ như đang sà xuống bắt lấy con mồi xấu số, đôi mắt hiện lên sư quyền quý mẫu nghi thiên hạ của nó. Đứng trên vạn vật, dưới chân của nó chỉ là thứ rơm rạ không hơn không kém.

Còn bên còn lại là bức tường phía bắc là một con Huyền Vũ,trái với ba bức tượng đá kia nó hiện lên là sự hiền từ đang nằm ngủ nhưng như thể bảo vệ thứ gì đó dưới mai của nó vậy.

-Còn thằng nhóc nào con thở không vậy ?

Trước một hơi thở hắn đang ở căn phòng trắng giờ, khi mở mắt ra hắn lại ở một nơi khác, hắn con tưởng ông trời đang đùa hắn nữa chư. Rồi một cơn đau lần nữa truyền khắp người Lạc Tiến.

-Đúng là lũ nhóc vô dụng.

Khi mở mắt ra, Lạc Tiến đang dựa vào thứ gì đó, khắp người Lạc Tiến chỉ có màu đỏ của máu, một bên mắt quá đau nên không thể mở ra được. Những sợi tơ máu hiện lên trên mắt của hắn. Máu lại từ trong miệng không tự chủ trào ra.

Toàn thân vô lực, thân thể thì đau im ổi. Miệng, mũi không ngừng chảy máu..Chắc đây là địa ngục rồi, Lạc Tiến đã nghĩ như thế vì tưởng đây là các hình phạt cho tội lỗi của hắn.

-Kìa, Mạnh Chương còn thằng nhóc con thở này.

Tên có được gọi là Mạnh Chương đến gần cầm cổ áo Lạc Tiến. Trước mắt là một tên đại hán có cơ thể gấp hai gấp ba người bình thường. Hắn có mái tóc màu bạch kim cắt ngắn bù xù.để mình trần, thân thể cơ bắp nổi thành từng khối, làn da màu cổ đồng.Không khác gì một tên thổ dân.Trên khuôn mặt nghiêm nghi, với chân mày rậm, đôi mắt màu hạt dẻ hiện lên nụ cười. Một nụ cười khó coi.Nó không thể nào hợp với khuôn mặt đầy uy nghiêm đó.

-Tao muốn thằng nhóc này sống. Mày tên là gì ?

Bằng tất cả sức lực còn lại trong cơ thể Lạc Tiến nói, nhưng nơi khủy miệng hai hàng máu đang chảy ra nhưng Lạc Tiến vẫn dõng dạc nói, bằng giọng đầy uy lực.

-Ta tên Lạc Tiến

Bất ngờ trước biểu hiện đó của Lạc Tiến, Mạnh Chương cười khoái trí rồi ném cơ thể nhỏ bé của Lạc Tiến về phía Chấp Minh, trong khi bị ném đi trên không trung, thời gian như bỗng nhiên như ngừng lại, một giọng nói xuất hiện trong đầu Lạc Tiến.

“Chủ cơ thể này vừa chết vài giây trước, là ta cho người cơ thể này. Hi vọng người làm gì đó cho thấy thú vị hơn”

Giọng nói từ không gian trắng đó lại đột nhiên xuất hiện trong đầu Lạc Tiến và biến mất cùng với một điệu cười khó hiểu. “Chết là sao?Thế là sao? Ông già trả lời tôi đi ch…ứ.” Lạc Tiến la thất thanh trong não hải, nhưng không ai trả lời lại cả. Rồi do quá đau đớn Lạc Tiến lại ngất đi.

Cánh tay đầy cơ bắp của hắn dễ dàng ném có thể nhỏ bé của Lạc Tiến như một trái bong. Hắn lại lặp lại câu nói như muốn khẳng định điều đó.

-Chấp Minh, tao muốn thằng nhóc này sống.

Trái với vẻ ngoài thô kệch, cục súc của Mạnh Chương. Chàng thanh niên có dáng người thư sinh tuổi tầm mười tám mười chín tên Chấp Minh này,lại là một chàng trai đẹp mã, với bộ bạch y với cái quạt phe phẩy đã che đi gương mặt ngũ quan tinh tế, làn da trắng buốc nhưng vẫn không thể giấu đi được độ “soái ca” của gả. Đôi mắt trong như nước hồ mùa thu đang nheo lại.

Hắn chỉ khẻ giơ tay trắng như búp hoa sen, nếu như không ở đây đánh chết cũng không ai tin hắn lại là một nam nhân đỉnh thiên lập địa. Trước đó hắn con dựng lên một màn chắn để ngăn các tia máu dính vào bộ bạch y của hắn.

Cánh tay vừa đưa lên Lạc Tiến đã dựng mình trên không trung. Từng động tác của hắn như một tiên cô đang múa.Hắn ta lại bấm quyết trên bàn tay, một vòng phép kì dị chạy từ đầu xuống chận của Lạc Tiến đang ngất xỉu trên không trung. Trái với vẻ mặt tươi cười của tên Mạnh Chương, Chấp Minh làm vẻ trầm có pha chút ngạc nhiên.

-Chấp Minh, thằng nhóc sao thế.

-Không sao, nó chỉ ngất đi thôi. Không thể tin được, nó đã gãy gần như toàn bộ xương ở lòng ngực, mất máu nhiều, các cơ quan bên trong bị chấn động nhưng không hư tổn quá nặng. Nếu là người thường thì đã chết lâu rồi

-Không thể tin được là nó đã không chết đó.Mày ra tay quá năng đó.

-Mới chỉ là phép thuật sơ cấp thôi mà.

Nét mặt khó chịu hiện rõ trên mặt, trong căn phòng này có gần một chục thi thể đủ các độ tuổi từ ba đến mười tuổi. Máu gần nhuộm đỏ gần nữa căn phòng mà Chấp Minh và Mạnh Chương đang ở.

Cho dù là bọn chúng là ác nhân đi nữa nhưng ra tay với đám trẻ như thế này, làm cho Chấp Minh không khỏi khó chịu, con trên mặt Mạnh Chương lại có vẻ tận hưởng và thích thú.

-Nhưng nó là quá mạnh với một đám nhóc. Lo dọn đóng thi thể đó đi.

-Không sao, rác rưởi thổi mà. Thằng nhóc này bao lâu thì khỏi.

-Chương, mày cảm nhận được gì từ thằng nhóc này không.

Mạnh Chương khi đang đi về phía Chấp Minh với một nụ cười,thì nụ cười đó thu lại, ánh mắt nghiêm túc hình thằng về đứa bé. Tâm thần từ từ cảm nhận. Vẻ mặt Mạnh Chương thể hiện sự cổ quái.

-Sát khí.

Mạnh Chương hiện lên vẻ ngạc nhiên,sau đó hắn lại bình tĩnh lại nhưng chưa gì xảy ra. Do Lạc Tiến đã ngất đi nên và mới trọng sinh lại, sát khí đã vơi đi không ít nên Mạnh Chương mới không cảm nhận được, đến khi dùng tinh thần mới cảm nhận được.

Ngược lại Chấp Minh trời sinh đã mẫn cảm với sát khí, nên chỉ cần một tia thôi là quá đủ để hắn cảm nhận được.

,-Chỉ là đứa nhóc ba bốn tuổi lại sát khí đậm như thế?

Chấp Minh người mẫn cảm với sát khí thì thào gì đó, rồi cả hai hướng ánh mắt cổ quái về phía Lạc Tiến. Rồi Mạnh Chương lại nở nụ cười tà dị.

-Thằng nhóc này tao thích, Minh khi nào nó hồi phục lại.

-Chắc tầm nửa năm nếu bình thường, còn nếu có tao giúp chắc ba bốn tháng hoặc sớm hơn.

-Tao rất mong đợi vào ngày đầu khi huấn luyện nó đó.

-Trước đó mày nên dọn đóng thi thể đó đi, tao không muốn chỗ mình sống một đống thi thể thổi rửa đâu.

-Được rồi, tao làm liên.

-Bí pháp, thôn phệ huyết tinh.

Ôn thanh vừa ra, Mạnh Chương đứng tấn, chắp tay trước ngực miệng há to. Huyết nhục trên có thể và máu thịt đang vương vãi khắp nơi hóa thành các đớn sáng rồi bay vào miệng Mạnh Chương, còn xương cốt thì hóa thành cát bụi theo làn gió bay khỏi căn phòng này.

Chấp Mình chắp tay ra sau gật đầu hài lòng, kéo theo Lạc Tiến trên hư không rời khỏi căn phòng đi vào bức tượng Huyền Vũ, còn Mạnh Chương men vách đá, nhảy khỏi hang động phóng về phía xa. Như con thú đang tìm mồi.

Bạn đang đọc Đứng Đầu Đại Lục sáng tác bởi anhlachum751
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhlachum751
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.