Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Huynh Đệ Ngọc Hư Cung(1)

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

Một đám tường vân bồng bềnh lướt qua trên trời.

“Không cần thừa lúc kị binh cùng chèo thuyền, năm sông bốn biển mặc ngao du.

Thế giới vô biên chốc lát đến, thạch nát tùng khô nên mùa thu."

Đứng trên đám mây có một bóng người mặc áo choàng trắng, cao giọng ngâm nga.

Hắn mặc trên người một bộ vân mây bát quái bào.

Cả người thoạt nhìn phiêu dật thoát tục, tiên phong đạo cốt, với một khí chất phóng khoáng phàm tục.

"Vân Trung Tử sư đệ, chờ ta một chút!"

Bỗng nhiên có một giọng nói phía sau lưng hắn.

Vị đạo nhân áo trắng quay đầu lại liền thấy một vầng sáng rất nhanh tiếp cận về phía hắn. Cho tới khi hào quang trước mắt hắn sau khi lóe lên biến thành một dáng người cao ráo, vị đạo sĩ trung niên này mặc một bộ màu vàng đất bát quái đạo bào, trên khóe miệng hắn còn vài cọng cỏ dại.

"Thì ra là Hoàng Long sư huynh".

Đạo nhân áo trắng sau khi nhận ra liền chắp tay cúi đầu.

Hắn là Xiển Giáo môn hạ Vân Trung Tử, mà người đến thì là Hoàng Long chân nhân xếp thứ ba trong Ngọc Hư Cung mười hai chân truyền.

Luận lai lịch thì người đó là sư huynh trên hắn.

Hoàng Long chân nhân nhẹ nhàng gật đầu nói: "Sư đệ ngày thường bế quan làm người ta khó gặp được, hôm nay định đi đâu vậy?"

"Hôm nay đúng lúc xuất quan vì vậy đệ tùy ý đi lại một chút."

Vân Trung Tử cười nói: "Còn Hoàng Long đạo huynh vội vội vàng vàng đi đâu thế này?"

"Đi núi Ngọc Tuyền thăm Ngọc Đỉnh."

"Ngọc Đỉnh sư huynh? Huynh ấy sao vậy?"

Vân Trung Tử vừa nói bỗng ánh mắt khẽ đảo, đưa mắt nhìn xuống mặt đất sau đó cười nói: "Sư huynh đợi ta một lát".

Theo sau bóng dáng tay áo khẽ nhẹ bay về hướng mặt đất.

Hoàng Long kinh ngạc nhẹ cúi đầu, mắt nhìn theo Vân Trung Tử cho tới khi đáp đất, bỗng có chút ngơ ngác.

Biểu cảm trên gương mặt tiếp theo giống hệt như quả chanh.

Chỉ thấy Vân Trung Tử vào một ngọn núi, dùng pháp lực đào ra một cái cây nhỏ tỏa ra vầng sáng, giấu trong tay áo, luận giai phẩm, tuyệt đối là một cây Linh căn.

Lúc sau Vân Trung Tử quay trở lại.

Hoàng Long chua chát nói: "Sư đệ thật là may mắn quá."

"Đâu có đâu có, chỉ là một chút vận khí mà thôi."

Vận Trung Tử chuyển chủ đề: "Đúng rồi, lúc nãy đang nói tới Ngọc Đỉnh sư huynh, huynh ấy sao rồi?"

"Việc này nói rất dài dòng, ta nói sơ qua thôi, nửa năm trước trong lúc rảnh rỗi ta mời Ngọc Đỉnh cùng đi ra ngoài du ngoạn xem thử liệu có gặp được chút cơ duyên hay là bảo vật gì hay không."

Hoàng Long chân nhân thở dài: "Chưa từng nghĩ bọn ta sẽ gặp Thông Thiên sư thúc, bên người còn có thất tiên tùy tùng, sau khi kiến lễ mọi người lẽ ra đã rời đi, ai ngờ Cầu Thủ Tiên đột nhiên nói năng lỗ mãn, đối với sư tôn có hơi bất kính. Với tư cách là người của Ngọc Hư Cung, ta với sư đệ không thể hiển nhiên mà mặc cho bọn chúng xắc xược, cứ như vậy mọi người nhất ngôn bất hợp, thế là quyết định luận bàn động thủ một trận."

"Sau đó thì sao?"

"Ngọc Đỉnh ra tay liên tiếp đánh bại Kim quang Linh Nha Tiên (con rồng có sừng 3 đầu trong truyền thuyết), cuối cùng Trường Nhĩ Định Quang Tiên xông lên, thật không nghĩ đến Ô Vân Tiên lại lén đưa Tiên Thiên Linh Bảo Hỗn Nguyên Chùy của mình cho thằng nhãi này. Lúc đối chiến, Định Quang Tiên đánh bất ngờ, dùng Hỗn Nguyên Chùy làm Ngọc Đỉnh bị thương..."

"Thương nặng không?"

"Hộc vài ngụm máu, nhưng mà lúc đó không có gì đáng ngại, sau đó ...có lẽ hắn cũng không sao đâu!"

"Sau đó? Có lẽ?"

"Bọn ta đã chia nhau rút lui... Sư đệ ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy chứ, ta vì đỡ cho Ngọc Đỉnh mà cũng bị trúng một phát Hỗn Nguyên Chùy phía sau lưng, vẫn còn chút âm ỉ đây này, bên kia người đông thế mạnh, bọn ta chỉ có hai nên chỉ có thể rút lui trước."

"Thôi được rồi, vừa hay ta cũng muốn đi!"

...

...

* Núi Ngọc Tuyền, bên ngoài động Kim Hà *

"Thái Ất sư huynh đang trị thương cho Ngọc Đỉnh?"

Vân Trung Tử, Hoàng Long chân nhân nhìn qua một tiểu đạo đồng áo xanh đang canh giữ trước cửa hang động. Đạo đồng rẽ búi tóc làm hai, môi hồng răng trắng, thanh tú như nữ hài tử. Lúc này trên gương mặt nhỏ của hắn hết sức lo lắng.

"Đúng vậy, thưa hai vị lão sư."

Đạo đồng nói: "Thái Ất lão gia đã căn dặn, người chưa ra thì không cho phép bất cứ kẻ nào vào, vì vậy chỉ có thể mời hai vị lão gia đợi ở đây thôi."

"Không sao!"

Vân Trung Tử nói: "Lão gia nhà ngươi vết thương thế nào rồi?"

Nghe vậy, tên tiểu đạo đồng kia không kìm được, bỗng òa lên khóc:

"Thương rất rất nặng ạ, ngày hôm đó trở về toàn thân bị thương, máu chảy xối xả, dặn ta tìm Thái Ất lão sư sau đó thì thiếp đi, Thái Ất lão sư cũng đã vào đó nửa năm rồi."

Khắp người là máu...Nửa năm...

Vân Trung Tử và Hoàng Long nhìn nhau, hai người bắt bớ được hai từ chốt, thần sắc trở nên nặng trĩu.

Vân Trung Tử cau mày nhìn Hoàng Long: "Sư huynh không phải nói Ngọc Đỉnh huynh không sao mà?"

Hoàng Long chân nhân vẻ mặt vô tội: "Đúng, lúc bọn ta chia nhau chạy, có ba tên truy đuổi ta, ta không bị thương gì nên nghĩ có lẽ Ngọc Đỉnh cũng không bị gì."

"Thật là..."

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.