Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Chuyển Huyền Công

Phiên bản Dịch · 1068 chữ

Ngọc Đỉnh lắc đầu, duỗi ra bàn tay xanh nhạt như ngọc muốn xoa đầu Viên Hồng.

Thế nhưng phát hiện: với không tới.

Viên Hồng thấy thế nhanh chóng quỳ xuống để đầu đụng tới.

Ngọc Đỉnh cười.

Xem ra sự ăn ý giữa thầy trò hắn đã dần dần hình thành rồi.

Sau đó tay của hắn đặt trên đầu Viên Hồng xoa xoa.

Được xoa đầu, Viên Hồng không biết tại sao bỗng nhiên toàn thân cũng thả lỏng.

Sau đó hắn đột nhiên phát hiện tay sư phụ...

Thật sự rất ấm áp, và thoải mái!

Hắn kìm không được, dùng đầu cọ xát trong lòng bàn tay của Ngọc Đỉnh.

"Hồng nhi, đừng căng thẳng, ta tin tưởng ngươi là vĩnh viễn sẽ không lừa gạt vi sư, có đúng không?

"Đúng, đệ tử vĩnh viễn không dám lừa gạt sư phụ."

"Ha ha, nhắc tới tu luyện, có nhiều thứ đích xác là chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời đấy.

Chỉ có thể dựa vào bản thân đi ngộ, ngộ ra hay không kì thật là ở lúc nhất niệm, rõ ràng là thiếu chút xíu nữa, nhưng có rất nhiều người mãi đến khi chết già cũng ngộ không ra."

Ngọc Đỉnh thở dài vì xúc động.

Viên Hồng nghe vậy nghĩ tới tu luyện lần này, trong lòng kinh hãi.

Sư phụ không hổ là sư phụ, nói chuyện cũng phải đẳng cấp.

Trong một câu đấy!

"Ngươi đã xung khai bước vào Phản Hư cảnh rồi nhỉ?"

"Đúng vậy, sư phụ!"

Sau đó Ngọc Đỉnh lặng lẽ không nói như suy tư về điều gì.

Viên Hồng thì an tâm hưởng thụ lấy sự vỗ về của sư phụ.

"Người tuyệt không phải dị loại thành tinh tầm thường nhỉ?"

Ngọc Đỉnh bỗng nhiên nói: "Thời gian vẻn vẹn chỉ có nửa năm mà có thể tu đến Phản Hư cảnh, như vậy tiến cảnh chớ nói dị loại rồi, ngay cả Nhân tộc Luyện khí sĩ cũng chưa chắc nhanh như vậy."

Có câu hắn chưa nói ra.

Đó chính là từ trên thân Viên Hồng hắn thấy được bóng dáng một con khỉ khác.

Viên Hồng hết sức kinh ngạc, ngẩng đầu thảng thốt nhìn Ngọc Đỉnh, vội vã như muốn giải thích cái gì: "Sư phụ ta..."

"Bạch Viên này hẳn là ngươi đang ngụy trang, nhưng có những lời không muốn nói ra, thì không cần phải nói đâu."

Ngọc Đỉnh cười xen lời hắn: "Vi sư lúc trước chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi, hiện tại có lẽ cũng đã đoán được một chút, dù sao trên đời này dị loại có thể giấu giếm được vi sư cũng không nhiều."

Nhìn Ngọc Đỉnh thông tình đạt lý, Viên Hồng bỗng dưng sửng sốt không biết làm sao.

Dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nên nói cái gì.

Chỉ thấy trong nội tâm ấm áp đấy, rất thân mật.

Đồng thời trong lòng hắn cảm thán sư phụ không hổ danh là sư phụ, ngay điều này cũng phát hiện ra, hắn cho dù tu thành Phản Hư cảnh đi nữa chỉ sợ là vẫn cách xa cảnh giới của sư phụ mười vạn tám ngàn dặm!

"Phần sau phần thần thông với luyện đạo thuật thế nào."

Ngọc Đỉnh nói tiếp: "Còn có hoang mang hay khó hiểu gì không?"

Viên Hồng trầm ngâm nói: "Đạo thuật đã luyện thành một ít, bắt đầu luyện cũng không phải khó, nhưng còn có rất nhiều phần luyện không kịp."

Ngọc Đỉnh gật gật đầu, đứng lên nói: "Phần còn lại, trước tiên ngươi đừng vội luyện, đợi sau khi thuộc toàn bộ khẩu quyết thì tới tìm ta."

Viên Hồng ngẩn người, khom người nói: "Đệ tử đã biết."

Bên trong Kim Hà động

Ngọc Đỉnh ngồi trên giường mây hơi xuất thần.

Bát Cửu Huyền Không trong Phong Thần huyền diệu và lợi hại làm cho hắn đối với Huyền Công này cực kỳ cố chấp, giữ lấy bao lâu như vậy.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Sự quả quyết đến từ Viên Hồng làm hắn nhìn tới được hy vọng, nhưng kết quả sự quả quyết đó lại càng làm hắn thêm thất vọng.

"Xuyên không bị phế, văn tự không thông thì thôi, ta nhận, sau khi không dễ dàng gì mới xóa được nạn mù chữ, công pháp vẫn y như cũ luyện mãi không thành, phim truyền hình cũng không có hành hạ vai chính như vậy..."

Ngọc Đỉnh rất đau lòng, trong ánh mắt mãnh liệt lóe lên, dường như quyết định làm điều gì đó.

Sau đó hắn lấy Trảm Tiên Kiếm đang treo trên tường.

Thanh kiếm này trong truyền thuyết chính là bảo vật trấn Ngọc Tuyền Sơn Kim Hà động, nằm trong tay hắn bỗng nhiên sự can đảm của hắn bỗng được tăng lên gấp nhiều lần.

Cho dù thanh kiếm này...Hắn không rút ra được.

Rất xấu hổ, nhưng là sự thật, nếu không lâu như vậy rồi hắn cũng sẽ không để nó treo trên tường như đồ trang trí thế đâu.

Cũng không biết nguyên nhân có phải là do hắn mất đi pháp lực hay không, dù sao đến nay thanh kiếm này vẫn từ chối chủ nhân sử dụng.

"Trảm Tiên ơi Trảm Tiên à, hôm nay nhờ hết vào ngươi đó."

Ngọc Đỉnh đặt kiếm ngang đùi, lẩm bẩm nói: "Hi vọng ngươi đừng có giống tên thôi, Trảm Tiên, gặp được ngươi yêu ma quỷ quái đều mềm nhũn."

Sau đó hắn lấy hộp ngọc bị phong ấn Tiên phù màu vàng kim đó ra, trịnh trọng đặt trước mình, sau khi nhắm mắt thở sâu, thình lình mở mắt, tay phải duỗi ra cầm mạnh lấy đạo Tiên phù màu vàng kim kia.

Kim quang trên Tiên phù sáng rực, Ngọc Đỉnh chỉ cảm thấy ngón tay đau nhức, liền nhìn thấy ngón tay bị thương chảy máu, dính màu vàng kim trên lá bùa.

Ối..iii!

Giọt máu chui vào bên trong Tiên phù, sau đó toàn bộ kim quang trên lá bùa rung lên như sóng gợn, sau khi rung 9 vòng, kim quang màu vàng kim trên lá bùa thu vào bên trong hộp rồi từ từ hạ xuống.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.