Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Gia Thật Biết Đùa

Phiên bản Dịch · 1601 chữ

Giờ khắc này có lẽ chỉ có một câu nói có thể biểu đạt được tâm tình Ngọc Đỉnh.

Cuối cùng cũng tìm được ngươi, thật tốt khi ta không bỏ cuộc.

Ngọc Đỉnh luôn luôn là thực can phái (phái làm thật) mà.

Sau khi suy xét Cửu Chuyển Nguyên Công một phen, Ngọc Đỉnh liền ngồi xuống xếp bằng triển khai tư thế, thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt lại, điểu chỉnh hơi thở, từng chữ từng chữ trong Cửu Chuyển Huyền Công hiện lên trong đầu hắn.

Điều chỉnh hơi thở liên tục, một âm một dương trên cái vạc.

Tính muốn ngộ, mệnh muốn chuyển, đừng đem hỏa hầu tùy tiện.

Huyền trong diệu, diệu trong huyền, tạo hóa vô tận ở trong đó...

"Ta đã luyện thành?"

Một nén nhang sau, Ngọc Đỉnh mở mắt với vẻ kinh ngạc.

Cẩn thận cảm nhận một lúc càng phát hiện dưới phía trong đan điền (vùng dưới rốn) thật sự có luồng khí nóng phẳng lặng.

Mà đây chính là dấu hiệu pháp lực tu ra đạo thứ nhất.

"Là Cửu Chuyển Huyền Công khớp với ta hay là..."

Ngọc Đỉnh thần tình có chút cổ quái: "Nếu không, thử tiếp xem?"

Suy nghĩ một chút, hắn nhắm mắt lại, tâm niệm khẽ động vận chuyển nguyên công dẫn dắt pháp lực từ đan điền xuất phát, dọc trên cơ thể, vài đạo huyệt vị chạy đứng lên...

Cũng không lâu lắm Ngọc Đỉnh vẻ mặt kinh ngạc mở mắt lên: "Tình huống gì đây?"

Vừa mới tu luyện kinh mạch trong người rất yếu ớt.

Lúc dẫn dắt pháp lực trong kinh mạch chạy, kinh mạch sẽ sản sinh trướng ra một cảm nhận sâu sắc, rất đau, cần không ngừng thích ứng nỗ lực nhiều lần mới có thể thành công vận chuyển một tiểu chu thiên.

Liên tục vận chuyển ba lượt tiểu chu thiên tức có nghĩa là thành công tu thành Luyện tinh cảnh, mà hắn vận chuyển nguyên công pháp môn điều động pháp lực, không ngừng du tẩu (chạy) tiểu chu thiên năm lần, nhưng mà thân thể không hề không khớp.

Nói một cách khác,

hắn, bây giờ là một Luyện tinh cảnh tu sĩ.

"Sao có thể nhanh như vậy?"

Ngọc Đỉnh trầm mặc, thường thấy nam chính tu luyện gian nan khó khăn, còn tu luyện của hắn giờ này giống như vô cùng dễ dàng.

"Là thân thể Kim tiên này..."

Ngọc Đỉnh cúi đầu tự nhìn mình, cau mày, chỉ là...Thái Ất nói hắn bị đóng Thiên môn rồi, thân thể thần thể biến thành phàm nhân rồi mà!

Nhưng mà nhớ kỹ là Ngọc Đỉnh chân nhân trong Phong Thần xuất thân từ đúng y tư chất của môn hạ Ngọc Hư Xiển Giáo, vả lại một trong quý vi Thập nhị Kim tiên.

Như thế xem ra biến thành phàm thể, thân thể này cũng không phải là người bình thường có thể so sánh...

"Nếu như mà không luyện sai...kệ đi, tiếp tục luyện..."

Sau nửa canh giờ.

"Dẫn linh nhập vào cơ thể, luyện làm pháp lực, vận chuyển ba lượt đại chu thiên thành công, ta thành Luyện Khí Sĩ rồi hả?"

Ngay cả là đã có chuẩn bị tâm lý Ngọc Đỉnh vẫn hơi hơi có chút thất thần.

Hy vọng bộ pháp môn này sẽ không giống với Long Tượng Ba Nhược Công, giai đoạn trước tu luyện đặc biệt nhanh, nhưng hậu có thể chậm như người dục sinh dục tử.

Cũng may bất kể như thế nào, hắn tu thành Luyện khí cảnh cũng có thể gọi là Luyện khí sĩ rồi.

Giai đoạn Luyện khí này chính là không ngừng tu luyện tích góp từng tí một pháp lực nhồi vào đan điền.

Đối với những tán tu kia mà nói, Luyện khí cảnh là một quá trình tích lũy rất dài rất thống khổ.

Nhưng đối với hắn mà nói, không nói tới Linh khí nồng đậm này đến Ngọc Tuyền sơn làm cho người ta phát chỉ, chỉ là cây đào tiên kia còn có linh đan...

Chậc Chậc!

"Thanh Vân!"

"Lão gia con đây, người có gì phân phó ạ?"

"Đem khí tím xanh nơi cây tiên đào cho ta."

"Dạ, mấy cái ạ?"

"Toàn bộ!"

Trong buổi đêm ba ngày sau

Lãnh nguyệt treo cao, bỗng nhiên, Linh khí trên Kim Hà động như là thủy triều rung chuyển.

"Thế này là thế nào?"

Viên Hồng, Thanh Vân vội vã chạy đến, phát hiện động lớn Kim Hà cửa đóng chặt, hai người kinh nghi bất định.

Bỗng nhiên một đạo màu tím ánh sáng mang điềm lành từ phía trong động phủ phóng lên trời, thủy triều linh khí lập tức tiêu tan.

Sau một tiếng vang thật lớn, cửa Kim Hà động mở ra, Ngọc Đỉnh mỉm cười, thân mang thanh quang, chậm rãi đi ra.

"Ơ, hai người các ngươi sao lại ở đây?" Ngọc Đỉnh hỏi.

"Sư tôn, người không sao chứ ạ?" Viên Hồng vội hỏi.

Ngọc Đỉnh cười mỉm nói: "Vi sư có thể có chuyện gì, đúng rồi, đồ nhi, ngươi nhìn vi sư có gì khác không?"

Viên Hồng dò xét từ trên xuống dưới một lượt: "Không có gì thay đổi ạ!"

"Không có gì thay đổi?" Ngọc Đỉnh giật mình.

Vi sư ba ngày luyện khí viên mãn, thành tựu như vậy cũng khiến người ta kinh ngạc, ngươi nhìn không ra sao?

Hắn hồ nghi nói: "Vậy ngươi xem vi sư tới cảnh giới nào rồi?"

Viên Hồng sau một lượt cảm nhận, vẻ mặt sùng kính nói: "Sư phụ cảnh giới cao khó có thể đánh giá, đạo hạnh sâu không lường được, đệ tử tu vi cảnh giới quá mức thấp kém, nhìn không ra."

"Ngươi nhìn không ra cảnh giới của ta?"

Ngọc Đỉnh sững sờ, nói như vậy, cảnh giới kẻ cao mới có thể nhìn cái là xem thấu cảnh giới tu vi.

Muốn biết rằng bây giờ sau khi hắn bị phế, tu vi cũng chính là chuyện mà hắn luôn lo lắng nhất, sợ bị người khác xem thấu.

Thanh Vân không xem thấu, được rồi, hắn chỉ lấy đạo hạnh Thanh Vân quá thấp rồi.

Bọn Huyền Thiên Kiếm Tông không xem thấu, tốt, hắn tạm thời lấy tên tuổi của Ngọc Đỉnh chân nhân quá vang, những người kia căn bản không dám nhìn trộm.

Thế nhưng giờ phút này, Phản Hư cảnh Viên Hồng cũng nhìn không ra, cái này không có vấn đề thì đánh chết Ngọc Đỉnh hắn cũng không tin.

Ngọc Đỉnh rơi vào trầm tư.

Chỉ chốc lát, trong mắt Ngọc Đỉnh bỗng lóe lên tinh quang, nghĩ tới một sự kiện.

"Chẳng lẽ nguyên nhân là vật kia?"

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Thanh Vân và Viên Hồng, đưa tay lên trên đầu gỡ xuống miếng ngọc trâm thử thăm dò.

Theo trâm hắn rút xuống, Viên Hồng và Thanh Vân sững sờ.

Bọn hắn chỉ cảm thấy tiên phong đạo cốt trên thân Ngọc Đỉnh trước mắt nhanh chóng tiêu tán.

Cả người tuy rằng vẫn phong thần tuấn tú như cũ, hoàn mĩ không tì vết, nhưng tầng thần thánh đã trút bỏ trên cơ thể, quang huy cao không thể chạm.

Điều này giống như trước một khắc còn là thần tiên thần thánh không thể xâm phạm, nhưng sau một khắc liền biến thành người giống như bọn họ,

Ngọc Đỉnh hỏi Viên Hồng: "Bây giờ ngươi nhìn vi sư là cảnh giới gì?"

Hai người vẻ mặt phản ứng xác nhận một chút phỏng đoán.

"Luyện khí tầng mười hai? Sư tôn người đem đạo hạnh áp chế thấp như thế làm gì ạ?"

"Viên Hồng cười khổ nói: "Đệ tử là Phản Hư cảnh, người muốn áp chế cũng nên đến Phản Hư cảnh mới phải."

Quả nhiên như vậy...Trong lòng Ngọc Đỉnh đã có đáp án, lặng lẽ mang theo ngọc trâm..

Nhưng mà "mọe nó" ai mà áp chế tu vi chứ, ta có kim tiên đạo sớm đã cao hứng hư hoại rồi.

Đồng thời, ba ngày nguyên công lưỡng chuyển, luyện khí viên mãn các kiểu, đắc chí vừa lòng, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Ngọc Đỉnh bỗng nhiên tỉnh ngộ, đó là một thần tiên yêu quái đi khắp nơi nguy hại thế giới.

Hắn chính là luyện khí tầng mười hai thì tính cái gì?

Cái gì cũng không tính, vì vậy, còn thật thà núp trong nhà tu luyện nữa.

Sau khi mang ngọc trâm lên, Thanh Vân và Viên Hồng liếc nhau.

Trong nháy mắt, quang huy trên thân lão gia luyện khí tầng mười hai khó có thể che giấu kia lại hiện ra, lại biến thành Thượng tiên thần thánh không thể xâm phạm.

Lão gia thật biết đùa!

Thanh Vân một bên tức thì nhịn không nổi nghĩ tới, Luyện khí cảnh khí tức lúc nãy trên người lão sư, quả thực so với luyện khí tầng mười hai của hắn càng giống luyện khí tầng mười hai.

Thế nhưng, chỉ có hắn và Viên Hồng sư huynh bên cạnh mới biết được,

Lão gia thân phận là Xiển Giáo Kim tiên, đạo hạnh sâu không lường được, cảnh giới cao đến mức khó đoán.

Còn là cảnh giới cao đỉnh luôn, muốn thấp có thể thấp, nhưng cảnh giới chưa đủ, thì ngươi muốn thấp cũng không tài nào mà thấp được đâu.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.