Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hâm Mộ Cực Kỳ

Phiên bản Dịch · 1916 chữ

Sau khi tự luyện khí viên mãn, Ngọc Đỉnh đã có vốn liếng bắt đầu nghiên cứu đạo thuật.

Viên Hồng vẫn còn bị pháp quyết của những đạo thuật kia, Thanh Vân mỗi ngày đều luyện kiếm, cho Ngọc Đỉnh nhanh chân chạy.

Một ngày của mỗi người rất dư dật.

Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua nửa tháng.

"Lão gia, sư huynh cầu kiến!" Hôm nay Thanh Vân tới thông bẩm.

Ngọc Đỉnh gật gật đầu.

Không lâu, Viên Hồng cùng Thanh Vân tiến vào Kim Hà động.

"Sư tôn, đệ tử đã ghi nhớ toàn bộ pháp quyết."

Viên Hồng hai tay dâng lên Bát Cửu Huyền Công Thiên thư nói: "Hôm nay đặc biệt trả Thiên thư quy thuận."

"Ừm!" Ngọc Đỉnh gật đầu, phất trần trong tay quét qua, một đạo pháp lực nâng Thiên thư lên đặt trong tay.

Sau khi hoàn trả Thiên thư, Viên Hồng lại lề mà lề mề không chịu rời đi.

"Còn có việc gì à?" Ngọc Đỉnh liếc hắn một cái.

Viên Hồng sau một phen tiến hành đấu tranh tư tưởng nói: "Sư tôn, đệ tử có vấn đề thỉnh giáo."

"Vấn đề gì?" Ngọc Đỉnh nói.

"Sư tôn, đạo, là gì?"

"Đạo...là gì?" Ngọc Đỉnh sững sờ.

Vấn đề này có chút siêu cương (vượt tầm), ta cũng chưa gặp sao trả lời?

Việc này xem ra phải cho hắn suy nghĩ thật kĩ sao qua loa được, không phải, làm sao thay đồ đệ nghiêm túc giảng giải một chút.

Tuy rằng không có bản lĩnh gì thực sự, nhưng hắn cũng không được dạy hư học sinh đúng không.

"Đúng vậy, sau khi đệ tử xung khai Thiên môn, tu đến Phản Hư cảnh giới ngoại trừ tích góp từng tí một pháp lực còn nên tìm đạo, có thể đệ tử liền nói là không hiểu gì cả, chỉ có thể đến thỉnh giáo sư tôn."

Viên Hồng vẻ mặt xấu hổ, như để hỏi ra vấn đề này đã dùng dũng khí rất lớn.

"Không sao, đây là con đường mỗi Luyện khí sĩ phải đi qua.

Ngọc Đỉnh trầm ngâm một lát, nói: "Đạo là gì, vi sư cũng đã từng nghi hoặc như vậy."

"Vậy còn sau đó?"

"Nghe cho kỹ, đoạn sau đây có thể sẽ cho ngươi tìm được đáp án."

Viên Hồng nhanh chóng vểnh tai cẩn thận nghe giảng.

"Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, vô thường danh. Vô, danh thiên địa chi thủy, hữu, danh vạn vật chi mẫu." (đạo có thể gọi là đạo, thì không là đạo vĩnh cửu; tên có thể gọi là tên, thì không là tên vĩnh cửu; không tên là khởi thủy của đất trời, có tên là mẹ của vạn vật - Lão Tử)

Ngọc Đỉnh nhẹ giọng thuật : "Cố, thường vô dục dĩ quan kỳ diệu; thường vô dục dĩ quan kì hiếu. Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh. Đồng vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền. Chúng diệu chi môn."(Cho nên, thường không có dục để thấy chỗ vi diệu của mình, thường có dục, để nhìn thấy chỗ giới hạn của mình; Hai cái đó cùng một nguồn gốc mà khác tên, đều gọi là Huyền nhiệm, Huyền nhiệm ấy chính là cái phát sinh ra mọi điệu huyền diệu).

Nói xong hắn cúi đầu nhìn về phía Viên Hồng.

Đây là Đạo Đức Kinh, nhưng cũng không phải là Ngọc Đỉnh nhớ kỹ từ kiếp trước, mà là hắn tìm được từ tàng thư của Ngọc Đỉnh chân nhân.

Cái này là phần thứ nhất mở đầu, cũng là sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới trả lời cho Viên Hồng.

Này giống như học sinh hỏi thầy giáo câu hỏi vậy, thầy giáo cho hắn một trang đáp án tham khảo, nói cho hắn rằng đáp án ngươi muốn là ở bên trong.

"Đạo, đạo, đạo..."

Viên Hồng chau mày rơi vào trong suy nghĩ sâu xa.

Sau một hồi, Viên Hồng bỗng nhiên lông mày giãn ra, sự hoang mang trong mắt quét sạch, một mạch thanh minh: "Sư tôn, đệ tử đã hiểu."

Ngọc Đỉnh kinh ngạc liếc hắn một cái, tên Viên nhi này ngộ tính cao vậy sao?

"Chỉ là..."

Viên Hồng bất hảo sinh ý nói: "Sư tôn, vậy đạo này ở đâu?"

Đạo ở đâu ta làm sao biết được, ta ngay cả đạo là gì thì vẫn chưa ngộ ra.

Ngọc Đỉnh lãnh đạm lườm Viên Hồng ánh mắt không vui nói: "Đồ nhi, quên lời vi sư lúc trước nói với ngươi rồi sao?"

"Đệ tử đương nhiên không dám quên sư tôn chỉ bảo, biết rõ sư tôn hy vọng ta ngộ ra con đường của mình."

Viên Hồng cười khổ nói: "Chỉ là đệ tử lần này trăm mối vẫn không có cách giải, căn bản là không biết cái gọi là đạo đó ở nơi nào...Sư tôn, ta sai rồi!"

Lời của hắn còn chưa dứt liền nhìn thấy Ngọc Đỉnh thở dài, trên mặt sắp lộ ra vẻ thất vọng quen thuộc.

"Không, ngươi không sai."

Ngọc Đỉnh lắc đầu thở dài nói: "Là vi sư đối với ngươi ôm kỳ vọng quá cao, mà thôi, vi sư chỉ nhắc nhở chỉ điểm ngươi một chút thôi.

Viên Hồng vẻ mặt bối rối.

Trong lòng hắn rất muốn nói với sư phụ không cần nữa, con có thể tự mình ngộ ra được.

Nhưng mà, nhưng mà miệng của hắn lựa chọn rất thành thật là khép lại.

Sau đó Viên Hồng liền thấy Ngọc Đỉnh hướng lên trên chỉ chỉ, lại hướng xuống chỉ chỉ, cuối cùng lại chỉ vào hắn.

"Đồ nhi, hiện tại đã ngộ ra chưa?"

Ngọc Đỉnh nhìn hắn hòa nhã nhẹ nhàng hỏi.

Ngộ không ra phải không, vậy thì ngoan, xuống dưới từ từ ngộ!

Lông mày Viên Hồng lần nữa lại khóa.

Sư tôn chỉ phía trên, chỉ phía dưới, còn chỉ mình nữa...Là có ý gì?

Viên Hồng ngẩng đầu lên trên rồi lại nhìn xuống dưới chân, suy nghĩ loạn xạ, suy xét dụng ý này của sư phụ.

Bỗng nhiên, thân thể Viên Hồng chấn động, ánh mắt hừng hực nói: "Sư tôn ta ngộ rồi, ngộ rồi."

Nói xong quỳ xuống 'bái bái bái' ba cái khấu đầu.

"Cái gì, ngươi lại ngộ rồi?"

Thanh Vân một bên Ngọc Đỉnh kêu trước luôn cả Ngọc Đỉnh một bước: "Huynh ngộ được cái gì rồi?"

Cũng nghe cùng một lời của Ngọc Đỉnh, nhưng hắn không hiểu cái gì hết trơn!

Ngọc Đỉnh có chút kinh ngạc trong lòng cũng không hề ít so với Thanh Vân, nhưng lần này vẫn y như cũ vẻ mặt điềm nhiên của cao nhân: "Ngươi ngộ được gì rồi?"

"Sư phụ chỉ trên dưới ý là thiên địa, chỉ vào ta ý là tâm của ta."

Viên Hồng vui vẻ nói: "Ý của sư tôn hóa ra là đạo đã ở giữa thiên địa, lại là trong tâm của ta, đa tạ sư tôn thay đồ đệ giải thích nghi hoặc."

Nói xong lời này, khí chất trên toàn thân hắn đột nhiên thay đổi, nhiều hơn cả một đống ý vị siêu nhiên.

"Tâm với đạo hợp...đắc đạo?"

Ngọc Đỉnh thẫn thờ nhìn đồ đệ trước mắt, vậy cũng được à?

Viên Hồng lúc này có thể nói, một chân đã bước lên lĩnh vực tiên đạo, rời cái gọi là thành tiên, có lẽ chỉ kém độ kiếp một cửa thôi.

Ngọc Đỉnh cảm giác trong miệng như bị nhét một quả chanh, chua quá!

Trong lòng Ngọc Đỉnh hâm mộ cực kỳ.

Vìuuuu!

Cũng chính thời điểm này, bỗng nhiên, bỗng nhiên một đạo Linh quang từ phía chân thời bay tới, chui vào Kim Hà động, bay về hướng Ngọc Đỉnh.

"Sư tôn cẩn thận!"

Viên Hồng kinh hãi, tung người nhảy lên, vút lên chộp lấy đạo Linh quang.

Đáng tiếc hắn còn chậm một nhịp, xuyên qua ngọc giản trước mắt, bay thẳng về phía Ngọc Đỉnh.

"Sư tôn!" Viên Hồng cả kinh kêu lên.

Sau đó, hắn chỉ có thể nhìn Linh quang bay về hướng sư phụ, cuối cùng...dừng ở trước mặt sư phụ?

Viên Hồng vẻ mặt kinh ngạc.

Đúng vậy, đạo kim quang kia lẳng lặng lơ lửng trước người Ngọc Đỉnh, vầng sáng gom lại bên trong, biến thành một quả ngọc giản.

Nói hết thảy rất dài dòng, nhưng chỉ xảy ra ngắn ngủi trong nháy mắt.

"Hử?" Ngọc Đỉnh trừng mắt nhìn thứ đang dừng trước mắt mình.

Nói như vậy, tu vi càng cao, phản ứng càng nhanh.

Ngọc giản này thật sự quá nhanh, làm cho hắn trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.

Trong ba người bọn hắn chỉ có Viên Hồng là tu vi cao nhất kịp phản ứng lại, nhưng vẫn bị chậm hai phách.

Về phần hắn với Thanh Vân, đoán chừng cũng phải bảy tám phách.

Thanh Vân cười nói: "Không cần lo lắng, đây là ngọc giản truyền âm, dùng để chuyển lời, hẳn là có người truyền lời cho lão gia."

À, cái này là ngọc giản truyền âm?

Trong lòng Ngọc Đỉnh và Viên Hồng không hẹn mà cũng nghĩ đến.

Vật này Ngọc Đỉnh đã từng thấy trong sách, nhưng vật thực thế này thì là lần đầu tiên nhìn thấy.

Bỗng nhiên, Viên Hồng điềm nhiên như không, ôm quyền nói: "Vậy thì, sư phụ, đệ tử còn có việc cần đi làm, xin cáo lui trước."

Ngọc Đỉnh kinh ngạc nói: "Không phải ngươi có vấn đề cần thỉnh giáo sao?"

Viên Hồng nói: "Đệ tử bỗng nhiên cảm thấy có manh mối rồi."

Nói xong xoay người, cũng không quay đầu lại hướng Kim Hà động đi ra ngoài.

Thật sự là mất mặt quá đi.

Ngay cả ngọc giản truyền âm cũng không biết, thế cho nên trước mặt sư tôn náo loạn như vậy thành trò cười rồi.

Đoán chừng chuyện này cũng bị tên nhóc con Thanh Vân kia tóm lại cười nhạo rất lâu rồi.

Nhưng mà...Sư phụ, chính là sư phụ, định lực cao thật!

Cái vật kia cũng đã tới trước mắt rồi mà khí phách không mảy may thay đổi.

Ngọc Đỉnh đưa tay lên nhận lấy ngọc giản, trong ngọc giản truyền tới một âm thanh ôn hòa có từ tính:

"Sư đệ, vi huynh luyện hai lư tiên đan, hai ngày nữa mang tới thăm ngươi, ngươi còn muốn thêm gì nữa không?"

Là âm thanh của Thái Ất chân nhân!

Ngọc Đỉnh trong lòng vui vẻ, đúng lúc để Thái Ất giúp hắn xem nguyên công tu luyện có vấn đề gì không.

Thanh Vân cười nói: "Thái Ất lão gia gần tới rồi!"

Ngọc Đỉnh cũng cười, chỉ là cười cười, nụ cười của hắn dần dần tắt hẳn.

Hắn nhớ tới một chuyện.

Bởi vì Thông Thiên giáo chủ Tiệt Giáo ngư long hỗn tạp, chướng khí mù mịt, thế cho nên cả Xiển Giáo môn đều ghét ốc và quạ, đối với dị loại rất không thích.

Ở trong Xiển Giáo, thảo mộc chim thú dị loại như vậy, đệ tử tu hành rất ít rất ít.

Nếu Thái Ất chân nhân sau khi đến thấy đề đệ của hắn Viên Hồng...

Ngày này rốt cục cũng phải tới rồi sao?

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.