Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Gia Nhờ Ngươi Một Chuyện

Phiên bản Dịch · 1969 chữ

Tâm tình Ngọc Đỉnh bỗng nhiên trở nên không còn mĩ lệ nữa.

Cho dù nói, hắn rất sớm đã nghĩ thông tới tình tiết này, biết hắn và sư đồ Viên Hồng duyên phận không hề dài lâu, trong lòng đã phải chuẩn bị tâm lý một phen.

Nhưng khi ngày biệt ly hôm nay đã đến, việc hắn chuẩn bị tốt tâm lí dường như không có chút tác dụng.

"Lão gia ngươi sao vậy?"

"Vi sư muốn yên tĩnh một chút, ngươi đừng qua đây."

Ngọc Đỉnh bước xuống khỏi giường mây bước ra ngoài động.

Bên ngoài Kim Hà động, Viên Hồng giờ này đang ngộ đạo trước vách núi tu luyện.

"Sư tôn?"

Ngọc Đỉnh bước chân vô cùng nhẹ, nhưng Viên Hồng vẫn nghe, sau khi quay đầu lại nhìn thấy Ngọc Đỉnh liền nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

"Hồng nhi, ngươi tới Ngọc Tuyền sơn bao lâu rồi?"

Ngọc Đỉnh nhẹ gật đầu, tới gần Viên Hồng, nhìn núi xa xa trập trùng hỏi.

Viên Hồng tính tính một chút: "Chắc khoảng 6 năm rồi ạ."

"Có nhớ nhà không?" Ngọc Đỉnh nhoẻn một nụ cười.

Vẻ mặt Viên Hồng thay đổi như đã nhận ra điều gì, cười gượng nói: "Nơi này...nơi này chính là nhà của ta!"

Ngọc Đỉnh thở dài: "Hồng nhi, thầy trò ta ngươi hôm nay duyên phận đã hết, ngươi, nên trở về rồi."

"Sư phụ kêu đệ tử đi đâu?"

"Từ đâu tới đây thì đi tới đó."

Viên Hồng vội vàng quỳ xuống dập đầu như giã tỏi, nói: "Có phải là do đệ tử hỏi quá nhiều? Hay là đệ tử quá kém cỏi làm cho sư phụ thất vọng?

Sư phụ người dù sao cũng đừng tức giận, đệ tử cam đoan sau này sẽ không quấy rầy sư phụ nữa, sư phụ đừng đuổi ta đi."

"Không, ngươi rất tốt, ngươi thật sự rất tốt, tư chất, căn cốt, ngộ tính vi sư thấy tốt nhất, tâm tính tính khí cũng hợp với tính cách vi sư."

Ngọc Đỉnh cười xoay người nâng hắn dậy: "Ngươi trước giờ chưa từng làm cho sư phụ thất vọng, ta rất hài lòng, ta có một đồ đệ như con cảm thấy rất tự hào, thật đó.

Vi sư kiếp này cũng là lần đầu tiên làm sư phụ, vì vậy hi vọng vi sư cũng không làm con thất vọng."

"Đệ tử không thất vọng, đệ tử không thất vọng."

Viên Hồng vội vàng khoát tay cầu khẩn nói: "Chỉ xin sư phụ đừng đuổi đệ tử đi."

Trước kia trên đường hắn đi tìm sư, tâm hồn và thể xác đã gặp bao nhiêu khổ ải, bao nhiêu khổ nạn đếm không hết.

Như sau khi gặp được sư phụ về sau những thống khổ đó tựa như đều đã không còn nhắc tới nữa.

Thần tiên vốn nên không ăn khói lửa nhân gian, cao không thể chạm, làm cho người khó có thể tiếp cận, nhưng từ khi hắn gặp Người mới thông tình đạt lí như vậy, bình dị gần gũi.

Truyền cho hắn vô thượng Huyền Công, lúc hắn tu luyện thay hắn hộ pháp...

Chính là cái cọc này từ từ san bằng chuyện nhỏ, chữa lành những vết thương trong hắn, nghĩ lại thời gian đã cạnh bên nhau, Viên Hồng kìm không nổi rơi nước mắt.

Ngọc Đỉnh đối với hắn mà nói ơn lớn như núi.

Có những lúc hắn đã nghĩ, trên đời này sao lại có một sư phụ tốt đến vậy?

Hết lần này cho tới lần khác vẫn cho hắn gặp được sư phụ như vậy.

Nếu như có thể hắn thật muốn cả đời đều được ở đây, nán lại bên cạnh sư phụ, không rời xa.

Ngọc Đỉnh xoa đầu hắn cười nói: "Những thần thông khẩu quyết sư phụ kêu ngươi thuộc, ngươi đã thuộc hết rồi phải không?"

Hắn để nó học thuộc trước, mới tu luyện, chính là vì biết rõ sớm muộn sẽ có ngày hôm nay.

Viên Hồng nước mắt chảy nhẹ nhẹ gật đầu.

"Vậy thì, những gì mà vi sư có thể dạy đều dạy cho ngươi hết rồi, không còn gì có thể dạy cho ngươi nữa rồi."

Ngọc Đỉnh nhìn ra phương xa mỉm cười nói: "Chim diều hâu nhỏ khi lớn, cha mẹ nó sẽ để nó rời tổ học một mình bay lượn. Trời cao mặc chim bay, bây giờ là lúc con bay cao bằng đôi cánh của mình rồi."

Viên Hồng nức nở nói: "Lời sư phụ không sai, nhưng sư phụ truyền đạo, thụ nghiệp, giải hoặc ân trọng như núi, đại ân không báo, đồ đệ làm sao rời đi?"

"Vi sư nhận vi đồ ngươi không phải là để được ngươi báo đáp, chớ để trong tâm mình quá nhiều gánh nặng, vi sư ở đây nhàn hạ tự tại đâu cần ngươi báo đáp gì?"

Ngọc Đỉnh cười nói: "Nhưng nếu đi lần này nếu có thể hãy đáp ứng với ta một chuyện, chính là đừng uổng công sư phụ dạy ngươi thời gian qua."

"Mời sư phụ nói!" Viên Hồng nói.

"Tu Bát Cửu Huyền Công hay, bất luận ngươi tung hoành trên thế gian."

Ngọc Đỉnh nói: "Ngươi tu thành Bát Cửu Huyền Công, tất nhiên sẽ xông ra một phen lừng lẫy ở Tam giới.

Nhưng sau này tên tuổi ngươi có vang đến đâu, nhớ lấy lúc có ai hỏi ngươi sư thừa của ngươi, thì cũng đừng nói là đồ đệ của ta, sau này cũng đừng tới đây gặp ta, đã đến ta cũng không gặp ngươi."

Cảnh này với cảnh Bồ Đề Tổ Sư đuổi con khỉ đi cũng tương tự, chỉ là hắn lại mang nhiều nỗi khổ trong lòng.

Ngọc Đỉnh thật sự rất bất đắc dĩ!

Nghe đồn Sư phụ Nguyên Thủy không thích dị loài, hắn truyền thụ cho Viên Hồng Huyền Môn Hộ Pháp Thần Công thuộc về sư phụ đã là giới hạn cuối cùng, phải điên cuồng nhiều lần vượt qua, cho Viên Hồng một danh phận Tam đại đệ tử Xiển Giáo là tuyệt đối không thể.

"Vì sao ạ?"

Viên Hồng khẽ giật mình: "Đệ tử may mắn đạt được điều gì đó trong tương lai, chẳng phải sẽ giúp danh tiếng của Sư phụ trong Tam giới sao?"

"Danh tiếng của vi sư vẫn còn phải dựa vào các ngươi giúp ư?"

Ngọc Đỉnh cười, lập tức vẻ mặt liền nghiêm túc lên: "Việc này nếu ngươi nói cho người khác một chữ vi sư sẽ biết liền, tới lúc đó sẽ lấy thần hồn của ngươi giáng xuống Cửu U, vĩnh viên không được thoát thân."

Nói lời này ra, ừm, sao lại không có sức mạnh như Bồ Đề Tổ Sư nhỉ.

Cũng không biết có dọa nổi tên nhóc này không.

Vẻ mặt Viên Hồng rùng mình nói nhanh: "Đệ tử sau này tuyệt đối không nhắc tên sư phụ một chữ, bổn sự chỉ nói là từ trong núi gặp được một cuốn Thiên thư mà vô sư tự thông (không thầy cũng thông tỏ).

Ngọc Đỉnh cười nói: "Được, đúng rồi, trước lúc ly biệt, ta tặng ngươi một lời!

Viên Hồng nhanh chóng nói: "Xin sư phụ nói!"

"Nhớ lấy, không được biến thành kiểu người mà người đã từng thống hận."

"Không được biến thành..."

"Đúng vậy, lúc ngươi nhỏ yếu đã bị những kẻ mạnh ức hiếp thì càng hiểu được cảm nhận của những sinh linh nhỏ yếu, đối với sức mạnh cũng càng biết kính nể." Ngọc Đỉnh nói.

Viên Hồng nói: "Lời của sư phụ, đồ đệ khắc ghi ngũ tạng, mãi mãi không quên."

"Đúng rồi vi sư lại tặng ngươi một lời." Ngọc Đỉnh bỗng nhiên lại nhớ tới một câu.

Viên Hồng khẽ giật mình: "Mời sư phụ nói!"

"Nhớ kỹ, người không phạm ta, ta không phạm người."

"Nếu người phạm là ta?"

"Trảm thảo trừ căn?"(diệt cỏ tận gốc)

"Đệ tử nhớ kỹ."

"Đúng rồi, vi sư còn có một lời!"

"...Mời sư phụ nói!"

"Gặp chuyện ráng nhịn, phải chịu đựng nhất thời thì gió êm sóng lặng, lùi một bước, thì biển rộng trời cao."

Viên Hồng sững sờ một chút.

Ngọc Đỉnh quay đầu lại nhoẻn miệng cười cười: "Lúc mà không nhịn được nữa thì phải nhớ không cần phải nhịn nữa, nhưng đã không làm thì thôi, làm thì phải sạch sẽ một chút, kết thúc nhân quả."

"Ví dụ như..."

"Tùy tiện điểm, nhổ cỏ tận gốc là được rồi, học một thân bản lĩnh thì cũng đừng để người ta khi dễ, đúng không?"

Viên Hồng hai mắt sáng lên: Đệ tử nhớ kỹ."

"Đúng rồi, vi sư còn có một câu cảnh báo..."

Ngọc Đỉnh trọn vẹn dạy hơn nửa ngày, hận không thể nói tất cả những câu danh ngôn về năng lượng tích cực của Tam Quan Chính cho Viên Hồng nghe.

Lại nhìn Viên Hồng, cũng là vẻ mặt chưa thỏa mãn, ánh mắt càng nghe càng sáng.

Sư phụ trí tuệ thật lợi hại, những lời chỉ bảo hắn sinh thụ không bao giờ hết, hận không thể nghe tiếp ba ngày ba đêm.

"Tốt rồi, thời gian không còn sớm nữa, ngươi đi đi!"

Nhìn thấy trời sắp tối, Ngọc Đỉnh mới dừng lại sau khi truyền bá cho hắn những châm ngôn năng lượng tích cực.

Lời này vừa dứt, bầu không khí bỗng trở nên thương cảm.

Viên Hồng biết rõ sự tình không thể làm trái, chỉ biết cúi người quỳ xuống đất: "Sư phụ đối với con ân trọng như núi, đệ tử không sao báo đáp, chỉ có thể tam bái thay cho lời trong lòng.

Hôm nay rời đi, từ nay về sau trời nam đất bắc, không thể bên cạnh sư phụ hầu hạ, vạn lần mong sư phụ bảo trọng!"

Ngọc Đỉnh xoay người nhìn về phía xa xa, khua tay nói: "Đi đi, đi đi!"

Viên Hồng sau khi dập đầu lạy ba cái, quay đầu lại lưu luyến nhìn Ngọc Tuyền Sơn, sau đó lắc mình thành Kim Điêu, phóng lên trời, lượn trên không trung ba vòng kêu lên thảm thiết rồi vỗ cánh bay đi.

Ngọc Đỉnh cũng không quay đầu lại, đứng thẳng trên bờ núi, buồn vô cớ nhìn phong cảnh trong núi.

Sau đó không lâu Thanh Vân qua tìm, gọi vài tiếng, thấy Ngọc Đỉnh không trả lời, quay đầu lại.

"Lão gia là người khóc sao?"

"Nhìn thấy vầng tà dương kia không?"

"Dạ thấy."

"Nhìn chăm vào nó một lúc, nhớ là, không được chớp mắt."

Một lát sau, Thanh Vân nước mắt chảy đầy mặt, mắt đỏ hết nhìn Ngọc Đỉnh: "Lão gia mắt ta nhìn không nổi nữa."

"Nhìn không nổi nữa là đúng rồi, bây giờ về đi!"

Ngọc Đỉnh dắt tay đồng nhi đi vào động phủ.

"Lão gia, sư huynh đâu?"

"Đi rồi!"

"Huynh ấy đi đâu, huynh ấy không cần ta nữa sao?"

"Đúng vậy!"

"Huhu huhu..."

"Ngỗng ngỗng ngỗng..."

"Lão gia người lại cười ta."

"Lão gia không có cười, nói rồi lão gia là từng được huấn luyện chuyên môn đấy, ngỗng ngỗng ngỗng!"

Dưới trời chiều.

Hai chiếc bóng một lớn một nhỏ kéo dài kéo dài.

Trong Kim Hà động

Ngọc Đỉnh vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn ở trên giường mây.

"Thanh Vân, ngươi quỳ xuống, lão gia cầu ngươi một chuyện."

Thanh Vân: "@@"

"Không được phép nói với bất kỳ ai về chuyện Viên Hồng sư huynh, thậm chí nửa lời, coi như hắn...trước giờ chưa từng tới Ngọc Tuyền Sơn."

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết

Truyện Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.