Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Đàn Bà Thắt Cổ (1)

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

Nhan Tuấn Trạch không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát đứng dậy rót cho mình ly nước, sau đó ngồi tựa trên ghế sofa.

Hắn không trả lời Trương Tiểu Mạt.

Sự thật chứng minh cô nàng này rất lợi hại, hơn nữa mặc kệ đụng phải chuyện gì đều giữ được bình tĩnh, có thể phát huy năng lực của một Tam tinh Trừ Linh nhân đến cực hạn.

Hơn nữa, kinh nghiệm lại còn phong phú.

Vừa rồi giấc mơ kia mang đến cho hắn cảm giác rất chân thật, tựa như Tăng Thân Bà thật sự đứng trước người hắn vậy.

Trương Tiểu Mạt không đi ra nhưng lại biết rất rõ hắn đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn không khỏi một lần nữa lau mắt mà nhìn với cô gái này.

Bất quá, lúc này đây, cảm giác có gì đó rất quan trọng mà hai ngày trước đã trải qua lại lần nữa lấp đầy suy nghĩ của Nhan Tuấn Trạch.

Hắn từng ngụm từng ngụm uống nước, cố gắng nhớ lại, không biết rốt cuộc mình đã quên chuyện quan trọng gì.

Nhưng ngồi thật lâu, hắn vẫn không nhớ ra được, chỉ mơ hồ có cảm giác không thực, khiến tâm ý hoảng loạn.

Uống nước xong, Nhan Tuấn Trạch cứ thế ngồi trên sofa, bất tri bất giác thiếp đi lúc nào không hay.

Trưa hôm sau, Trương Tiểu Mạt đã thu dọn xong hành lý, đưa Nhan Tuấn Trạch số điện thoại của mình, sau đó quay đầu rời đi.

Nhan Tuấn Trạch lấy lý do muốn ở lại ăn một bữa chia tay với hai người Lâm Lăng, cho nên dự định hôm sau mới đi.

Ở đây còn có hai nhiệm vụ đang chờ hắn, là cơ hội thắp sáng thời không đồ phổ, hắn không thể lãng phí như vậy.

Cho nên sau khi Trương Tiểu Mạt rời đi, Nhan Tuấn Trạch chạy sang chỗ Lâm Đông, thuê thêm hai ngày nữa.

Kế đó, hắn đi đến siêu thị Hưng Long mua hai cái đèn pin loại sạc điện, cùng một cái khẩu trang màu xám. Đem pin về cắm vào ổ điện, để đó sạc.

Theo như ông chủ siêu thị giới thiệu, cái đèn pin này sạc một lần có thể dùng đại khái nửa giờ. Thăm dò nhiệm “Người đàn bà thắt cổ” có lẽ không cần đến nửa giờ đâu, huống chi, hắn còn chuẩn bị cho mình cái đèn pin thứ hai.

Đương nhiên, Nhan Tuấn Trạch không định một lần hoàn thành hai nhiệm vụ. Cho nên đêm nay hắn sẽ làm nhiệm vụ “Người đàn bà thắt cổ” trước, đêm mai lại đi Lâm gia hoàn thành nhiệm vụ “Đâu thủ quyên”.

Sở dĩ lựa chọn tiến hành vào buổi tối là vì chỉ có buổi tối mới che giấu được tai mắt của người khác. Nếu là ban ngày, lỡ như bị người nào đó trông thấy, rất có thể khiến cho nhiệm vụ thất bại.

Ăn một bữa lẩu với hai người Lâm Lăng cùng Tô Mộ Dao, Nhan Tuấn Trạch cũng không nói rõ tình huống đêm đó, khiến hai người này một mực cảm ơn hắn vì cho rằng nếu như đêm đó hai người Nhan Tuấn Trạch không xuất hiện, bọn họ rất có thể đi tong.

Nhan Tuấn Trạch không tiện nói nhiều, cùng hai người này ăn một bữa tận hứng, tuy nhiên hắn không dám uống rượu, hơn nữa Lâm Lăng thấy hắn còn trẻ tuổi nên cũng không ép.

Đại khái khoảng chín giờ thì tan tiệc, sau khi cảm ơn một tiếng, Nhan Tuấn Trạch liền đi xuống lầu.

Nhìn đèn pin, hai cái đều đã sạc đầy.

Hiện tại chỉ có thể đợi đêm xuống, mọi người đều lên giường, lúc đó, bắt đầu hành động.

Khoảng mười một giờ rưỡi, đường Nham Cước đã không còn ai qua lại.

Nhan Tuấn Trạch khoác một cái áo màu đen, đeo khẩu trang, cầm lấy điện thoại cùng đèn pin ra cửa.

Hắn điều chỉnh điện thoại di động thành trạng thái yên lặng.

Đi dọc theo con đường này, trên đường đi chỉ có một ít nhà còn sáng đèn, ngay cả Lâm Lăng cùng Tô Mộ Dao ở lầu trên cũng đã chìm vào giấc ngủ.

Nhan Tuấn Trạch nhanh chóng đi đến số 39 phố cổ.

Ngẩng đầu nhìn lên, vẫn là bộ dạng như lúc ban ngày, cửa rách nát, bất quá, sơn tường vẫn còn tốt, ngay cửa ra vào có một cái mạng nhện lớn, thoạt nhìn có vẻ đã rất lâu rồi không ai đi vào.

Nhan Tuấn Trạch đứng ở góc đường, nhìn quanh một lượt, xác định không có ai, liền nhấc chân đi vào nhà số 39 phố cổ.

Bậc thang được xây bằng đá, giẫm lên vô cùng chắc chắn.

Đi vài bước đến trước cửa, không cần mở khóa, cứ trực tiếp chui vào lỗ hổng là được.

Sau khi đứng thẳng, Nhan Tuấn Trạch lại nhìn xuyên qua lỗ hổng nhìn ra được, không có ai đi qua, rất yên tĩnh.

Hắn xoay người, mở đèn pin, ánh sáng đèn được điều chỉnh xuống cực thấp.

Nhan Tuấn Trạch từ từ tiến vào nhà.

Ngôi nhà được xây theo kiểu cũ thường thấy ở các vùng nông thôn, gian ngoài là một căn phòng để trống dùng làm mặt tiền, chỉ để mấy cái ghế đẩu, ngoài ra không có đồ dùng gì khác.

Nhan Tuấn Trạch nhanh chóng đi xuyên qua căn phòng trống kia, trong không khí tràn ngập thứ mùi mốc meo.

May mà hắn có đeo khẩu trang.

Hắn đã dự liệu trước chuyện này, ở đây suốt ngày không thấy mặt trời, không khí đương nhiên không được tốt.

Ban ngày, Nhan Tuấn Trạch từng dò xét qua tòa nhà này. Đây là một căn nhà ba tầng tự xây, đã nhiều năm không tu sửa, sơn tường có nhiều chỗ đã tróc ra.

Cầu thang được xây khá là hẹp, Nhan Tuấn Trạch bước đến đầu cầu thang, dùng đèn pin chiếu lên trên, phát hiện bậc thang dính đầy rêu xanh.

Hiển nhiên căn nhà này rất ẩm ướt.

Bất quá nhìn kỹ lại, ngay khúc cua của cầu thang có một đoạn kéo dài xuống dưới.

Nói cách khác, tòa nhà này có tầng hầm.

Đứng nhìn một lúc, Nhan Tuấn Trạch tự hỏi nên đi lên hay là đi xuống.

Chi tiết nhiệm vụ có nói Diệp Trân Nam thắt cổ, cho đến nay vẫn đang lắc lư dưới xà nhà. Nhưng lại không nói cụ thể là ở tầng mấy, cái này khiến Nhan Tuấn Trạch cảm thấy rất khó xử.

Dùng đèn pin chiếu xuống tầng hầm, tối đen, không sáng sủa như trên lầu. Ít nhất lầu hai còn có thể mượn nhờ một chút ánh trăng bên ngoài, tầng hầm thì không thể.

- Một người treo cổ thường chọn chỗ nào nhỉ?

Nhan Tuấn Trạch đứng ở đầu cầu thang, đắn đo suy nghĩ, lúc này, bốn phía tĩnh lặng, không có bất kỳ âm thành nào.

Hắn muốn đứng ở vị trí người phụ nữ kia, cân nhắc xem nếu bản thân nhất định muốn chết, không để người khác phát hiện kịp thời cứu chữa thì nên chọn chỗ nào để thắt cổ? Hẳn là một nơi rất ít người qua lại.

Như vậy xem ra chỉ có tầng hầm là lựa chọn thích hợp nhất.

Giơ đèn pin lên, chiếu sáng lầu hai một lượt, Nhan Tuấn Trạch từ bỏ suy nghĩ lên lầu, lựa chọn trực tiếp đi xuống tầng hầm.

Hiển nhiên, bậc thang đi xuống tầng hầm càng trơn trợt, rêu xanh phủ kín, hơn nữa, khi xây nhà vì để tiết kiệm, cầu thang xuống tầng hầm cũng không có lan can bảo hộ.

Nhan Tuấn Trạch dùng một tay chống tường, cẩn thận di chuyển từng chút một.

Chỉ cần mông không chạm đất, trực tiếp trượt xuống, thì tốn chút thời gian đổi lại an toàn cũng chẳng sao.

Cho nên lúc đi xuống cầu thang, hắn gần như không gây ra bất kỳ âm thanh nào.

Đèn pin chiếu rọi bậc thang trơn trượt, từng bước từng bước một đi xuống.

Nhan Tuấn Trạch đi được nửa đoạn đường, chợt, một âm thanh cổ quái từ trên lầu vọng xuống.

Âm thanh này có chút giống với tiếng dây thừng bị siết chặt, phát ra âm thanh kéo căng đến cực hạn. Giữ đêm khuya tĩnh mịch đặc biệt rõ ràng.

Nhan Tuấn Trạch sững người:

- Chẳng lẽ đoán sai? Cô ta không thắt cổ ở tầng hầm mà là trên lầu?

Bắt quá, đứng ở vị trí của hắn, chỉ có thể lờ mờ đoán được âm thanh kia phát ra từ trên lầu, còn là lầu hai hay lầu ba thì không biết được.

Lên xem thử không?

Nhan Tuấn Trạch chần chừ một chút, cuối cùng phủ định.

Đã đi xuống một nửa rồi, xem tầng hầm trước rồi đi lên cũng không muộn.

Đang định đi tiếp, Nhan Tuấn Trạch đột nhiên khựng lại.

Bởi vì vừa rồi nghe thấy tiếng động từ trên lầu vọng xuống, cho nên hắn vô thức dùng đèn pin chiếu lên trên thử.

Mà lúc này đây, đèn pin trên tay hắn vừa thu lại.

Nhưng ngay một khắc thu đèn pin, hắn phát hiện ở góc rẽ có một đôi chân mang giày nữ màu trắng. Bên cạnh còn có một sợi dây từng to bằng ngón tay.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.