Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Đàn Bà Thắt Cổ (3)

Phiên bản Dịch · 1424 chữ

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Trân Nam, Nhan Tuấn Trạch lập tức dời mắt, không nhìn thẳng vào cô.

Hắn nhớ rõ nhắc nhở của Âm Dương Tiên Sinh Lâm Nhất Sơn, đừng nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ nàng, đặc biệt là lưỡi cô ta.

Xem ra, sau khi chết, Diệp Trân Nam rất không hài lòng với vẻ ngoài của mình, cho nên nhìn thẳng vào cô ta chính là kiêng kỵ.

Vừa rồi mặt dù chỉ liếc sơ qua, lập tức dời mắt, nhưng Nhan Tuấn Trạch vẫn thoáng thấy khuôn mặt của Diệp Trân Nam, đặc biệt là cái miệng vô cùng bắt mắt.

Từ miệng cho đến cầm cô ta là một thứ mềm nhũn chảy xuống, rõ ràng chính là đầu lưỡi.

- Móa, mình phải đi xuống kiểu gì? - Nhan Tuấn Trạch âm thầm tính toán.

Hiện tại Diệp Trân Nam ngăn ở cửa, không di động, thế đứng của cô ta cực kỳ cổ quái, bả vai một cao một thấp, lộ ra quỷ dị khó hiểu. Thời gian dần trôi qua, bầu không khí trong căn phòng đặt quan tài này ngày càng khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong tâm khảm.

Một người một quỷ, cứ như vậy đứng đối diện.

Một lát sau, rốt cuộc Nhan Tuấn Trạch cũng mở miệng:

- Cô… Nói chuyện được chứ?

Diệp Trân Nam ngẩng lên, nghiêng đầu, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ.

Nhan Tuấn Trạch sửng sốt, sau đó, hắn nghe được hình như là một câu mắng người, đại loại là… “Đồ ngáo đá”.

Mình hỏi đàng hoàng, sao cô ta lại mở miệng mắng người vậy chứ?

Bất quá, một giây sau, hắn kịp phản ứng. Đậu má, trong miệng nhét một “thứ” dài như vậy, muốn nói cũng không nói được.

Câu hỏi của hắn thành công chọc giận Diệp Trân Nam, cô ta mắng một câu, sau đó đầu lưỡi duỗi mạnh ra, trực tiếp cuốn lấy cổ Nhan Tuấn Trạch.

Trở về!

Nhan Tuấn Trạch đứng ở bậc thang lầu một.

Hắn vẫn luôn duy trì vòng lặp bốn tiếng, lúc này đây, hắn đã quay về thời điểm mới tiến vào căn nhà số 39, đứng ở đầu cầu thang lầu một.

Sớm biết nội dung trên tờ giấy trong quan tài, Nhan Tuấn Trạch đã có kế hoạch.

Hắn lập tức leo lên cầu thang, đi thẳng lên lầu ba.

Trên đường đi vô cùng cẩn thận, cũng không nhìn thấy bóng dáng Diệp Trân Nam.

Trước khi trở về, thời điểm này, hắn đã đi đến giữa tầng hầm, sắp nhìn thấy đôi giày trắng của Diệp Trân Nam cách đó không xa.

Cho nên hiện tại, hẳn cô ta không có ở lầu ba, chỉ cần hắn nhanh một chút, kích hoạt nhiệm vụ “Đầu Lưỡi”, sau đó chạy xuống tầng hầm tìm thi thể là được.

Nhanh chóng đi vào căn phòng đặt quan tài, vách quan vẫn như cũ để mở, tiến đến gần, Nhan Tuấn Trạch thò tay định lấy tờ giấy kia.

Nhưng ngay sau đó, hắn giật mình khựng lại.

Nhan Tuấn Trạch tuyệt đối không ngờ Diệp Trân Nam vậy mà lại nằm trong quan tài.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, tóc tán loạn, mắt khép hờ, nhưng đầu lưỡi vẫn như cũ duỗi ra ngoài, đọng trên khóe miệng. Tờ giấy kia bị thân thể cô chặn lại, chỉ lộ ra một góc.

Nhan Tuấn Trạch không rõ hiện tại nằm trong quan tài là thi thể hay quỷ hồn của Diệp Trân Nam, bất quá, người đã chết lâu như vậy, thi thể hẳn cũng đã thối rửa hết, không thể nào là dạng này được.

Đây cũng là nghi vấn của Nhan Tuấn Trạch suốt từ nãy đến giờ, nhiệm vụ “Đầu Lưỡi” yêu cầu hắn nhét lưỡi vào cho Diệp Trân Nam, điều đó có nghĩa là thứ kia phải… mềm, còn nếu hư thối rồi thì nhét kiểu gì?

Hơn nữa không khí trong nhà ẩm ướt, tỷ lệ hư thối rất cao.

Trước khi chính thức nhìn thấy thi thể Diệp Trân Nam, nghi vấn này sẽ một mực tồn tại trong lòng hắn.

Hiện tại xem ra nằm trong quan tài chỉ có thể là quỷ hồn của cô ta.

Nhan Tuấn Trạch hít sâu một hơi, nhìn tờ giấy chỉ lộ ra một góc dưới người Diệp Trân Nam, hẳn là nó cũng chỉ bị thân thể che lại, chứ không hoàn toàn bị ép chặt.

Nghĩ như vậy, hắn thả chậm hô hấp, từ từ thò tay vào quan tài, đồng thời, mắt nhìn chằm chằm Diệp Trân Nam đang ngủ say.

Thật ra Diệp Trân Nam không xấu, ít nhất cũng trên trung bình, chỉ có điều đầu lưỡi thò ra ngoài trực tiếp làm giảm giá trị nhan sắc của cô ta.

Theo như Lâm Nhất Sơn, đừng nhìn thẳng mặt quỷ hồn Diệp Trân Nam, càng không nên nhìn lưỡi cô ta. Đây là căn cứ dưới tình huống cô ta mở mắt, còn hiện tại, người phụ nữ này đang nhắm mắt, dường như vẫn chưa “tỉnh ngủ”.

Lúc này nhìn cũng không có gì là không ổn.

Kẹp lấy một góc tờ giấy, Nhan Tuấn Trạch nhẹ nhàng kéo nó ra. Quả nhiên tờ giấy di động, đúng thật là lỏng.

Hắn lập tức dùng sức, ngón tay mấy lần đụng phải cái váy của Diệp Trân Nam, tuy nhiên, đến cuối cùng vẫn thành công kéo tờ giấy kia ra.

Khẽ thở ra, nắm chặt tờ giấy trong tay.

Thông báo nhiệm vụ xuất hiện trong đầu, nhiệm vụ nhánh “Đầu Lưỡi” đã được kích hoạt.

Nhan Tuấn Trạch không chút do dự, lập tức ném tờ giấy, xoay người đi đến cửa.

Nhưng đúng lúc này, âm thanh “sột soạt” vang lên phía sau hắn. Chuẩn xác là phát ra từ quan tài.

Nhan Tuấn Trạch quay đầu nhìn, liền thấy một cánh tay tái nhợt vịn lên mép quan tài, một giây sau, dường như người trong quan tài muốn ngồi dậy.

Hắn nhanh chân chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng xuống cầu thang, trong suốt quá trình có vài lần giẫm phải rêu xanh, mém chút ngã sấp xuống.

Hiểm lại càng hiểm, cuối cùng cũng xuống đến lầu một.

Cẩn thận nghe ngóng, trên lầu ba vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, quỷ hồn Diệp Trân Nam cũng theo xuống.

Nhan Tuấn Trạch không dám chần chừ, mượn ánh đèn pin, nhanh chóng đi xuống tầng hầm.

Trước khi trở về, hắn đã biết rõ Diệp Trân Nam thắt cổ tự tử ở tầng hầm, giống với suy đoán của hắn.

Chỉ có điều vừa rồi hắn bị cô ta lừa gạt, chạy lên lầu. Bất quá đó cũng là may mắn, nếu không, không cách nào kích hoạt được nhiệm vụ nhánh.

Theo như nhiệm vụ “Đầu lưỡi”, quỷ hồn Diệp Trân Nam sẽ bảo hộ quỷ vực lãnh địa của mình, theo bản năng ngăn chặn hết thảy kẻ nào quấy nhiễu thi thể mình.

Cho nên có thể khẳng định, cô ta sẽ nhanh chóng chạy xuống tầng hầm.

Phải nhanh tay lên mới được.

Nhan Tuấn Trạch vịn vào vách tường, nhanh chóng đi xuống, bậc thang trơn trợt khiến hắn bị ngã sấp mấy lần, rốt cuộc cũng thành công xuống tới tầng hầm.

Không có ánh trăng phụ trợ, ở đây vô cùng tăm tối, Nhan Tuấn Trạch bất đắc dĩ mở thêm cây đèn pin thứ hai.

Hắn đặt một cái đèn pin xuống đất, xoay ánh đèn về phía bậc thang, làm như vậy, nếu quỷ hồn Diệp Trân Nam xuống tới, hắn có thể sớm phát hiện được.

Kế đó, Nhan Tuấn Trạch dùng cái đèn còn lại chiếu một lượt xung quanh. Tầng hầm rất loạn, chất đủ thứ hỗn tạp.

Bất quá, ở cái xà nhà trong cùng có một có một thứ mảnh dài đang treo ở đó. Không có gió ảnh hưởng, thứ kia đứng yên bất động.

Theo như cách nói của Âm Dương Tiên Sinh, thi thể Diệp Trân Nam có thể tự đi lại, phàm là dời cô ta xuống, không bao lâu sau cô ta sẽ lại treo mình lên, giữ nguyên tư thế lúc thắt cổ.

Cho nên mới có cảnh tượng trước mặt.

Đã nhìn thấy mục tiêu, Nhan Tuấn Trạch nhanh chóng đi tới.

Bạn đang đọc Đụng Quỷ Ta Liền Trở Về (Dịch) của Dạ Hành Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mịii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.