Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 30)

Phiên bản Dịch · 2745 chữ

“Gay.” Lúc tiêu sái đi ngang qua cái bàn có anh chàng gay hẹn hò với con gái cấp trên, Sherlock tùy ý phun ra một từ đơn.

Ừm, phản ứng của anh chàng kia có hơi lớn, “What?”

Irene làm bộ khó hiểu nhìn y, cũng không nói gì, chỉ đuổi kịp Sherlock ở phía trước. Trước khi rời nhà hàng, bọn họ có chào hỏi ông chủ sau quầy, Angelo còn chưa kịp thở phào một hơi thì nghe thấy một giọng nữ cao chót vót: “Anh ta nói gay là có ý gì?”

Angelo: “...” Lại nữa rồi!

Đứng ở ngoài nhà hàng, thông qua cửa kính thấy tình huống kế tiếp phát sinh, Irene quay đầu lại hỏi Sherlock: “Cho nên, chó săn Poodie?”

Sherlock cắm tay vào trong túi áo khoác, “À, em nói bà quả phụ kia. Đương nhiên là quả phụ, còn là một vị quả phụ nặng tình. Vòng cổ bà ta đeo là của nam, rõ ràng nó thuộc về người chồng quá cố của bà ta, vì nó quá lớn với một người phụ nữ. Quần áo bà ta mặc rất tinh tế, nhưng trang sức lại thuộc hàng rẻ tiền, bà ta có khả năng đeo món đồ tốt hơn, nhưng vẫn luôn giữ lại đống đồ cũ đó làm kỷ niệm, một người đa sầu đa cảm. Về phần chó săn Poodle, trên đùi bà ta có dính lông chó cao cấp, nhưng không vượt quá đầu gối, chứng minh nó còn là chó con. Còn làm thế nào chỉ thông qua lông chó mà đoán được giống loài thì em cần rèn luyện thực tế nhiều hơn. À, đừng lo bà Hudson sẽ giận chúng ta làm loạn phòng khách, bà ấy đã quen rồi.”

“Em cảm thấy chúng ta nên nhanh đi đi thì hơn.” Irene nghe xong, chợt nhớ tới dấu hãm do cô gây ra trên sàn nhà 221B, bà Hudson còn chưa biết chuyện này đâu, nhưng thấy cô gái trong nhà hàng biết người mình đang hẹn hò kia là gay, đã khí thế đứng lên muốn đi ra ngoài, để tránh sự cố không may, hai người họ vẫn nên nhanh chóng rời khỏi ‘địa điểm phát sinh’ đi.

Sherlock cũng thấy được, hai người liếc nhau, đồng thời xoay người nhanh chân rời đi, sau khi rẽ vào một con ngõ, cả hai đều bật cười.

Irene nghĩ rồi nói: “Thật ra em rất thích món cơm hải sản phô mai của ông ấy.”

“Đừng lo, nhà hàng ông ấy có cung cấp dịch vụ đưa cơm hộp.” Hiểu ý của Irene, Sherlock bĩu môi an ủi, hắn giương mắt tùy ý nhìn khắp nơi, ngay sau đó liền chú ý tới hướng ba giờ bên tay phải hắn, trên một nhà lầu có camera theo dõi và nó đang nhắm ngay vào bọn họ, còn rất kiêu căng nháy nháy. Mặt Sherlock lập tức đen lại, hắn nhìn Irene đưa lưng về phía camera, nhớ cô bị tên mập chết tiệt kia ảnh hưởng, cho dù sau này có giảm lực ảnh hưởng xuống thì đây tuyệt đối vẫn là một khởi đầu không tốt, nghĩ vậy tâm tình càng không tốt, liền cứng nhắc nói: “Về thôi.”

Ngay sau đó liền nghe thấy Irene nghi hoặc hỏi: “Không đi studio sao?”

Sherlock: “... Nó ở trên đường về nhà chúng ta.”

“Phải không?” Irene bắt đầu nhớ lại cái ngày gặp mặt lần đầu của họ, hồi tưởng các cửa hàng ở hai bên đường từ nhà hàng về 221B phố Baker, mới vừa lục tìm trí nhớ thì đã bị Sherlock lôi kéo tiếp tục chơi trò chơi trong nhà hàng của họ, thế là lực chú ý lại lập tức bị dời đi.

May là lúc ở studio, họ không có lăn lộn người ta như vậy, không thì, có lẽ sẽ bị người ta vô tình đuổi đi mất.

Đến khi họ đi bộ về 221B, đang định lên lầu thì gặp bà Hudson, bà Hudson thấy bọn họ thuê DVD về, còn mua nguyên bộ <> từ hiệu sách cạnh studio, trọng điểm vẫn là DVD, cực kỳ khiếp sợ: “Hai người tính cùng nhau xem phim? Phim gì thế? <>?” Bà đoán mấy bộ phim tình cảm thường thấy, nhưng chẳng có cái nào đúng cả, cuối cùng bà chủ nhà cũng từ bỏ, “Cho nên hai người chuẩn bị xem phim gì?”

“Một bộ, à không, tôi nói sai, là một series, kể về hành trình mạo hiểm, gay cấn, pháp thuật, ngu xuẩn... của một Chúa Cứu Thế được tạo ra để đánh bại một Chúa Tể Hắc Ám ngốc nghếch.” ‘Bang’! Sherlock đóng quyển đầu tiên của tiểu thuyết <>, trả lời với bà Hudson một câu như vậy, à, còn kèm theo một nụ cười rạng rỡ nữa.

Bà Hudson: “?”

“<>”, cuối cùng vẫn là Irene trực tiếp nói tên ra, xem sắc mặt của bà Hudson liền biết bà ấy cũng biết bộ này, à, là biết series này, thế là cô nói với Sherlock đang định lên cầu thang, “Xem ra series này thật sự rất nổi tiếng.”

“Ừ, tôi đã nhìn ra, từ vị trí họ bày cả bộ ở nơi dễ được thấy nhất trong hiệu sách, cho tới lúc họ đóng dấu biên lai thanh toán có ghi hôm nay họ đã bán được 32 bộ, cao hơn rất nhiều so với series tiểu thuyết khác, cho nên nó rất được hoan nghênh là chuyện hiển nhiên.” Sherlock và Irene vừa lên lầu vừa nói, chờ hắn nói xong lời này thì cũng đã lên mấy bậc thang rồi, hắn còn quay lại chúc ngủ ngon với bà Hudson ở phía dưới, “Ngủ ngon, bà Hudson.”

Bà Hudson đã ngơ ngẩn vô ý thức phất phất tay, “Ngủ ngon, bọn nhỏ.” Ồ, bà vẫn nên quay về chuẩn bị bữa tối đi thì hơn, có điều trên cầu thang truyền đến tiếng động khiến bà không thể không vểnh tai lên nghe ⸺

Bạn gái của Sherlock, cô bé xinh đẹp kia lên tiếng: “Em cảm thấy anh vẫn nên đi ngủ một lúc, từ đêm qua em gọi anh dậy đến giờ, anh cũng chỉ chợp mắt có chút vào sáng sớm hôm nay, anh ngủ được bao lâu? Chưa đến hai tiếng đi.”

⸺ Đây là làm suốt cả một đêm sao? Đúng thật ân ái, thảo nào cô bé này ngủ một lèo tới chiều lúc bà gọi cô.

Sherlock không cho là đúng đáp: “Vậy đã đủ rồi.”

⸺ Quả nhiên là nhóc con trẻ tuổi.

“Nhưng em cảm thấy anh sẽ cần ⸺” Bà Hudson nghe đến đó thôi, hai người kia đã lên lầu hai đóng cửa, sao còn có thể nghe nốt phần còn lại được? Bà Hudson xua xua tay trước mặt, “Ai nha” một câu, lúc xoay người về còn nghĩ, ai nói con gái châu Á đều khá bảo thủ, đúng là... Tuổi trẻ thật tốt.

Trên lầu, Irene nhìn vào cái túi trong tay: “Xét thấy chúng ta đã đoán sai số lượng, hay là chờ mai rồi cùng xem đi, không phải anh mới đọc quyển đầu đã đoán được hết toàn bộ câu chuyện rồi sao?”

“Tôi biết em cảm thấy đang làm lãng phí thời gian của tôi, tôi có dự cảm sẽ thế, nhưng làm một người Anh, tôi thấy cần phải tốn chút thời gian để tìm hiểu series mà ngay cả hồn ma thế kỷ 18 cũng cho rằng nó đại diện cho cả nước Anh.” Sherlock tìm cho mình một lý do nghe rất chi là yêu nước, nhưng lập tức đã bị đồng chí Tiểu Ngải chọc thủng: “Anh có thể nói thẳng là anh muốn xem, Sherlock.”

Sherlock: “...” Hắn hừ mạnh một tiếng, đi thẳng về phòng ngủ, trước khi đóng cửa phòng còn ném ra một câu: “Em còn nửa tiếng xử lý chuyện riêng.”

Về phòng ngủ, Irene nhờ Sherlock nhắc mới nhớ tới Edward Harris, tươi cười trên mặt nhạt đi. Lúc lên lầu, cô còn đang nghĩ về cái tên bị suy đoán là gay trong nhà hàng kia, cô vẫn cảm thấy có chỗ đáng ngờ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại quyết định không nói với Sherlock.

Sherlock nghe động tĩnh cầu thang lầu 3, nhíu chặt mày lại, tùy tay kéo khăn quàng cổ xuống ném lên giường, móc di động ra, coi bàn phím thành cái mặt béo ú của Mycroft, hung hăng ấn ấn: “Đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện của tôi, anh biết hậu quả rồi đấy! ⸺S.H.”

Tin nhắn gần như giây đáp, hình như Mycroft đã sớm đoán trước Sherlock sẽ nhắn tin cho anh, cho nên mới nhanh chóng nhắn tin lại: “Em thích cô ấy rồi, đúng không? ⸺M.H.”

“Không liên quan đến anh! ⸺ S.H.”

“Ồ, Sherlock, em có còn nhớ Redbeard không? ⸺ M.H.”

“Tôi không phải trẻ con, Mycroft! ⸺ S.H.”

“Không, có lẽ anh nên nói rõ hơn chút nữa, Irene, đối với em mà nói là một con cá vàng đặc biệt, nhưng cô ấy sẽ không vĩnh viễn ở lại cái vũ trụ mà cô ấy gọi là vũ trụ song song này, bản thân cô ấy cũng biết điều đó. Em vốn nên suy luận ra, Sherlock, hoặc nên nói là em đã suy luận ra rồi nhưng làm như không thấy? Yêu là nhân tố bất lợi nguy hiểm, chúng ta luôn biết điều đó, Sherlock, giờ dừng cương trước bờ vực vẫn chưa muộn. ⸺ M.H.”

Sherlock nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, mím chặt môi lại, sau một lúc lâu hung hăng ném điện thoại lên giường, nghiến răng nghiến lợi phun ra từ đơn: “Đồ mập chết tiệt!”

Nếu trẻ phản nghịch nghe lời người lớn thì đã không được gọi là trẻ phản nghịch rồi, nhưng cũng không thể nói Sherlock không nghe lọt lời của Mycroft, nếu một hai đòi bằng chứng thì cũng có đấy:

Nửa tiếng sau, đến giờ họ hẹn nhau, Irene đi xuống lầu, vừa nhấc đầu lên thì thấy Sherlock đã ngồi sẵn trên cái ghế sofa đơn mà hắn thường ngồi, gác chân đọc <>, hiển nhiên hắn đã tắm xong, còn thay đồ lần nữa, cho dù quần áo của hắn đều cùng loại, nhưng tất nhiên hắn đã đổi đồ, vẫn là bộ tây trang hiển thị rõ dáng đẹp của hắn, chẳng qua, “Anh lại mặc áo sơ mi màu tím nha.”

Màu tím = tím gay = bạn gái không phải đồ ăn của tôi, tất nhiên Sherlock cũng nhớ ra chuyện này, hắn còn lên mạng search từ ‘tím gay’ nữa kia, thế là tay nắm quyển truyện nắm chặt lại, một lúc sau mới tỏ vẻ hờ hững lật sang trang mới, còn ra vẻ không thèm để ý giải thích: “Quần áo của tôi đều do tên mập kia sai người chuẩn bị, tôi tưởng em đã biết vụ này, vì lúc trước em gọi tôi cũng là tộc ăn bám.”

“Ờ.” Irene đáp lại bằng một từ chẳng có sắc thái tình cảm gì, hơn nữa còn rất có lệ, trả lời như không trả lời vậy.

Sherlock nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô qua loa như thế rất bất mãn, có điều hắn cũng không thể nói trắng ra “Tôi không phải gay” với cô, lại nói hắn cảm thấy hắn ám chỉ đủ rõ ràng rồi, cô nên nghe hiểu mới đúng chứ! Rốt cuộc cái tên mập chết tiệt kia đã nói gì với cô?

Dù sao tất cả đều là lỗi của anh trai, thế là được rồi.

Trước không bàn về vấn đề gay hay không gay, hai người họ vốn hẹn nhau xem phim, hơn nữa còn dùng laptop của Sherlock. Bọn họ định đặt laptop lên bàn sách, nhưng nếu để hai người dọn ghế xếp hàng ngồi xem thì trông quá ngốc rồi, ngoài ra nếu làm vậy thì khoảng cách giữa hai bên quá... Gần.

Cuối cùng, laptop được đặt trên bàn trà trước sofa, Irene trực tiếp ngồi xuống sàn, lưng dựa vào ghế, còn Sherlock mang cái giá thám tử cố vấn, một mình một người chiếm nguyên cái sofa, trước khi tập đầu tiên bắt đầu chiếu, hắn còn ghét bỏ cái series này: “Chỉ mới xem đoạn đầu đã biết kết cục, khuyết thiếu tính khiêu chiến, nhàm chán. Tôi kiến nghị em hãy vừa xem phim vừa phân ra sức lực lật ngược nguyên tác một phen, hoặc chúng ta có thể chơi trò săn tìm kho báu, à, ý tôi là tìm kiếm các nhân vật có IQ thật sự online, đầu tiên có thể loại trừ vai ác lớn nhất trong phim, Chúa Tể Hắc Ám đời thứ hai ⸺ Vẻ mặt của em là sao?”

“Anh đã từng dẫn người khác đi xem phim bao giờ chưa? Em chỉ cảm thấy anh mang người ta đi xem mà cứ spoil như vậy, chắc chắn sẽ làm rất nhiều người tức giận đi.” Thật sự chỉ có mỗi vấn đề spoil thôi sao, đồng chí Tiểu Ngải?

“Không, ý tôi là tôi chưa từng dẫn người khác đi xem phim, tuy nhiên, tôi từng đi xem ca kịch, bồi mommy xem kịch <

>.” Sherlock vừa kể vừa lộ vẻ chán ghét, cái vẻ chán ghét quá rõ ràng, làm Irene vô cùng tò mò: “Sau đó thì sao?”

Sherlock quệt miệng: “Sau lần đó, mẹ không bao giờ muốn gọi tôi bồi bà nữa, dù sao vẫn còn cục cưng ngoan của mommy bồi bà rồi.”

Lại một cái nickname mới xuất hiện, “Mycroft?”

Sherlock không chút do dự bôi đen anh trai: “Chính là tên mập kia, anh ta chưa bao giờ dám oán giận trước mặt mommy, chỉ dám lén lút đau đớn muốn chết. Tin tôi đi, tôi cực kỳ thích nghe anh ta lén lút oán giận.”

Irene trừng lớn hai mắt, lầu bầu: “Thật khó tin.”

“Ôi, Sherlock, anh xin em, làm ơn thay anh lúc nghỉ ngơi giữa kịch, em không biết ngồi nghe cái này có bao nhiêu thống khổ với đáng sợ đâu!” Sherlock không tiếc sức lực bôi đen Mycroft, sinh động tái hiện lại cảnh Mycroft vừa xem kịch <

> vừa lén lút gọi cho hắn, rất sinh động, và cũng rất thiếu đòn.

Irene xác thật bị khiếp sợ, cô tưởng tượng hình ảnh này ở trong đầu, không biết thế nào lại dùng tiếng ríu rít ríu rít của Argyi làm BGM, cả hai kết hợp với nhau làm cô nhịn không được run lập cập. Sau một hồi trầm mặc, cô mới nhìn về máy tính lên tiếng: “Ừm, chúng ta nên xem phim đi thì hơn.”

Sherlock trong chớp nhoáng tươi cười thắng lợi, nụ cười này chỉ lướt qua trong giây lát.

Dù trước khi phim chiếu, Sherlock ghét bỏ nó đủ điều, được rồi, trong lúc chiếu, hắn vẫn ghét bỏ, thế mà đồng chí Tiểu Ngải còn ‘thông đồng làm bậy’ với hắn, cổ vũ khí thế kiêu ngạo của hắn, nhưng dù gì hai người họ vẫn tìm được chỗ thú vị.

Ví như lôi bản đồ nước Anh ra, căn cứ vào manh mối trong sách tìm ra vị trí có khả năng là Quán Ba Cây Chổi với Hogwarts;

Lại ví như Irene hứng thú Bùa Chú và Độc Dược, dù Sherlock đã dùng khoa học để nói ra nguyên liệu bào chế Độc Dược, cách bào chế rồi phê phán, nhưng nó vẫn không đả kích đến độ hứng thú của cô, cô nóng lòng muốn thử: “Có lẽ em có thể chế tạo ra một cây đũa phép, này, anh đừng giả vờ, em biết anh cũng muốn xem em thử chế Độc Dược, Sherlock.” Cô vừa nói vừa chọc chọc tay hắn.

Thuận tiện nói một câu, hiện tại Sherlock cũng ngồi xuống sàn với cô, vai sát vai, chỉ cần xoay người một cái là có thể cọ đến đối phương. Ừm, giờ họ còn chưa nhận ra khoảng cách gần gũi này.

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.