Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám Cá Vàng London (Phần 31)

Phiên bản Dịch · 2240 chữ

Sherlock Holmes là thám tử cố vấn duy nhất trên thế giới, tên của cái nghề này cũng là do hắn tự nghĩ ra, trước không nhắc tới cách suy luận có thể lên trời cao kia, chỉ riêng bản thân hắn đã có rất nhiều vấn đề, có thể là do chính hắn thừa nhận, hoặc cũng có thể được mọi người đạt thành nhận thức chung, thật sự cần nghiên cứu thêm.

Ví như hắn thường tự xưng mình bị rối loạn nhân cách phản xã hội cấp độ cao, nhưng đến nay London vẫn bình yên vô sự, Scotland Yard cũng không bị một đống xác người mà Sherlock là người khởi xướng vây quanh, đương nhiên nếu xảy ra chuyện này, Scotland Yard có điều tra ra Sherlock làm hay không còn khó nói;

Lại ví như mọi người đều cho rằng sức lực của hắn quá nhiều, đầy tràn đến mức không giống người, suốt thời gian dài không ăn, không uống, không ngủ mà bộ não thiên tài của hắn vẫn làm việc với hiệu suất cao, ngay cả bản thân hắn vẫn luôn theo ‘chế độ ăn uống tự hành hạ bản thân’, hơn nữa khi làm việc nhất quyết không ăn cơm, cho rằng tiêu hóa sẽ làm hắn bị trì độn, lại còn cho rằng cơ thể sẽ không phản bội hắn, như thể hắn không cần ngủ, nhưng trên thực tế, sau một ngày không chợp mắt, dù có tự chủ siêu phàm thoát tục đến đâu, chờ đến khi cơn buồn ngủ tới, bộ não liền chỉ huy cơ thể làm phản trước ⸺

Hắn chờ không nổi <> chiếu xong tập 2 thì đã ngủ gật mất.

Sáng hôm sau, tiếng còi xe bên ngoài đánh thức hắn, hắn vô ý thức cọ cái gối một cái, cảm nhận hoa văn trên gối, Sherlock ‘cọ’ thêm cái nữa rồi ngồi dậy. Cặp mắt thay đổi thất thường dưới các tia sáng khác nhau, sáng ngời không giống người thường vừa mới tỉnh ngủ, hắn nhanh chóng thu hết cảnh vật trước mặt vào đáy mắt, đồng thời theo bản năng bắt đầu suy luận.

Irene đã ra ngoài, áo khoác và khăn quàng cổ cô treo sau cửa không thấy đâu, còn cửa có dấu hiệu bị mở ra. Chạy bộ buổi sáng, không, có khả năng là đi giao lưu tin tức, về vụ án Albert Hawke, với đám quỷ hồn hắn không nhìn thấy thì đúng hơn;

Phòng bếp có dấu vết từng dùng, à, là đầu bếp do Irene mời tới, căn cứ theo mùi thức ăn lan tỏa trong không khí, hiện tại ít nhất đã đến 7h;

Sherlock dời mắt xuống bàn trà trước mặt, laptop của hắn đã tắt, hắn vươn tay cảm thụ nhiệt độ còn dư lại trên máy, sau đó mới chính thức nhận ra... Hiện tại đồ hắn đang mặc không phải là bộ tây trang lúc xem phim tối qua, mà là bộ đồ ngủ sọc đứng màu lam, cũng không thấy bộ tây trang kia trong phòng khách.

Sherlock quăng chăn sang một bên, cũng không màng tiếp tục suy luận nội dung còn sót lại, mặc đồ ngủ chạy về phòng, vừa mới vào còn chưa được 2p, hắn liền nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa 221B, ngay sau đó là tiếng lên lầu nhẹ nhàng, Irene đã về.

Bộ não làm việc vừa nhanh chóng vừa có hiệu suất cao của Sherlock nháy mắt quá tải, chờ đến khi Irene lên lầu thì thấy Sherlock trùm chăn đến tận mặt nằm trên sofa, hình như ngủ rất ngon.

Irene lẩm bẩm: “Còn chưa tỉnh sao?” Sau đó cởi áo khoác và treo nó lên giá treo đồ, đi đến sofa, vốn chuẩn bị cất mấy quyển truyện với bản đồ hôm qua lôi ra, chợt thấy chồng truyện bị lộn xộn, cô liền cao giọng gọi: “Sherlock, nếu anh không phải đang suy nghĩ vụ án thì dậy đi, chúng ta nên ăn sáng rồi.”

Sherlock đáp lại bằng cách kéo thẳng chăn lên đầu, hoàn toàn trùm kín người. Hắn còn đang nghĩ xem sơ hở ở chỗ nào thì lại nghe thấy tiếng Irene thu dọn sách, nhớ lại vừa nãy, lúc hắn từ phòng ngủ chạy về phòng khách, không cẩn thận cọ đến chồng sách trên sàn, rất hiển nhiên cô thấy cách bày biện sách bị thay đổi, từ đó đoán ra khả năng duy nhất là hắn từng dậy một lần... Nghĩ đến đây, Sherlock lại kéo chăn lên, ý kháng cự rời giường rất rõ ràng!

“Không muốn dậy ăn sáng thật sao? Năng lượng của anh đã được dùng hết ⸺” Irene còn chưa nói xong, giọng của Sherlock ồm ồm truyền từ trong chăn ra: “Sao em không nhờ người giấy đưa tôi về giường?”

Lúc trước, khi Sherlock về phòng ngủ, đã đứng trước gương phòng tắm xem xét dấu vết trên người, từ đó suy đoán chuyện hắn thay tây trang bằng đồ ngủ là sao, hiển nhiên là do người giấy của Irene làm, nhưng vẫn còn có chỗ nói không thông. Sherlock chưa kịp nghĩ nhiều, Irene đã về, trước khi Irene gọi hắn dậy, hắn vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của cô.

⸺ Cho nên mới nói, thật sự đừng trông cậy vào ý tưởng ‘sáng sớm dậy phát hiện quần áo trên người mình thay đổi, không thèm nghĩ liền cho rằng cô thay cho, từ đó thuận lý thành chương phát ra bong bóng hồng phấn’ gì gì đó sẽ xuất hiện ở trong đầu thám tử cố vấn. Tuy nhiên, không thể phủ nhận, hiện tại hắn đang ở trong trạng thái thẹn thùng kiểu Sherlock, thế là được rồi, không thì hắn đã không hỏi ra một câu vừa hỏi xong đã hối hận.

Irene nghe xong thắc mắc của Sherlock, sau một lúc trầm mặc liền cho ra một đáp án không đáng tin: “Anh quen ngủ sofa hơn?” Còn không đợi Sherlock nghi ngờ tính logic của cái đáp án này, cô đã tiện tay đặt sách lên bàn trà, hắng giọng, như gần như xa thông báo, “Lúc nãy em ra ngoài tìm được cha con Hawke rồi, em có hỏi họ một vài câu, không phải anh nói hôm nay sẽ giải phẫu xác của Albert Hawke sao? Em cho rằng anh tốt hơn hết nên dậy ăn sáng đi, ít nhất ăn đủ lượng mà anh nghĩ đã đủ để vận chuyển cơ thể anh.”

Đồng chí Tiểu Ngải vừa khuyên nhủ vừa bước vào phòng bếp, lời cuối cùng vừa nói xong liền truyền ra tiếng mở tủ lạnh, Sherlock nghiêng tai nghe động tĩnh không cần nhìn cũng phân biệt ra được, hắn nhanh chóng ngồi dậy, bọc chăn, chân trần đạp lên sàn nhà, như một con mèo lớn nhanh nhẹn, gần như không phát ra tiếng gì đi về phòng ngủ.

10p sau, Sherlock ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong phòng bếp, à, lần này không phải cái áo sơ mi màu tím gay ơi là gay kia, nét mặt tỏa sáng đứng trước cửa phòng bếp, đáng tiếc Irene ngồi xuống bàn ăn chưa có lần nào ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Sherlock hắng giọng, còn chưa nói gì, đồng chí Tiểu Ngải cúi đầu lấy tốc độ nói có thể sánh ngang với hắn, nói một hơi không ngừng nghỉ: “Đêm qua, lúc chúng ta đang xem tập 2 của cái series kia, anh ngủ gật mất, em vốn định sai người giấy mang anh về phòng ngủ, nhưng anh nửa tỉnh nửa mê nói không chịu, một hai ồn ào đòi xem phim tiếp, không muốn về ngủ. Không chỉ như thế, anh còn trực tiếp ăn vạ trên sofa, từ chối người giấy đỡ anh về phòng, lăn lộn đến mức em cũng hết cách. Ừm, chuyện đại khái xảy ra như thế.”

Sherlock: “...”

Căn phòng bếp không lớn tự dưng tràn ngập bầu không khí hồng phấn quỷ quyệt, ừm, một vòng lớn luôn đó, cuối cùng cũng được thấy bong bóng màu hồng phấn bay tới bay lui, thật không quá dễ dàng.

Irene nghĩ đến nụ hôn ngoài ý muốn của hai người khi cô đỡ Sherlock nửa mê nửa tỉnh vào đêm qua, nét đỏ ửng mới tiêu xuống lại bắt đầu tràn từ mặt lên tận tai. Đồng chí Tiểu Ngải hít sâu một hơi, làm như không có việc gì lên tiếng đánh vỡ bầu không khí đình trệ có chút khô nóng này, “Anh có muốn uống trà không? Trà Phổ Nhĩ.”

“Hai khối đường, cảm ơn.” Sherlock theo bản năng tiếp câu, nói xong hắn mới hồi hồn lại, ánh mắt lập lòe nhìn Irene, thấy cô hình như không nhận ra yêu cầu vừa rồi của hắn có vấn đề gì, cũng không ngẩng đầu lên liền bỏ thêm hai viên đường vào ly trà của hắn.

Nhất định còn có chuyện gì đó đã xảy ra!

Thám tử cố vấn luôn ích kỷ, muốn nói gì thì nói, vào giây phút này lại chần chờ hiếm thấy, hắn cảm thấy đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết, và nó nhất định vượt qua phạm trù tiếp thu của hắn. Không đúng, còn có chỗ nào không thích hợp? Chẳng lẽ trong lúc đầu óc không tỉnh táo, hắn tỏ tình với Irene?

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Sherlock liền tạo ra một đợt sóng lớn ập vào khu trung tâm thần kinh của hắn, biểu hiện ra ngoài là gương mặt tái nhợt hơn người thường giờ lại hồng lên. Hắn cũng không quan tâm việc bỏ hai viên đường vào trà Phổ Nhĩ Trung Quốc là công thức phối hợp sai lầm cỡ nào, chỉ lo bưng lên uống một ngụm.

Lúc này, đồng chí Tiểu Ngải cuối cùng cũng thu hồi lý trí đang định sửa lại sai lầm vừa rồi, nhưng mới ngẩng đầu lên đã thấy Sherlock vô cảm uống ly trà kia, cô cắn môi, thử thăm dò hỏi: “Hương vị thế nào?”

Sherlock giơ chén trà, nhìn bên trong nước trà màu đỏ cam còn khối đường chưa tan hết, hắn chớp mắt hai cái, bình tĩnh đáp: “Ngoài dự đoán, còn tạm được.”

Irene trầm mặc một hồi mới đề nghị: “Cho nên, chúng ta ăn sáng đi.”

Sherlock đặt chén trà xuống, “À, ừ, được.”

Mặc kệ nói thế nào, bữa sáng đầy đủ hương vị màu sắc bị hai người họ ăn không ra mùi vị gì, mãi đến khi họ ra ngoài, không khí giữa hai người vẫn chưa thể khôi phục lại tự nhiên, cũng may còn có vụ án, vụ án mạng Albert Hawke.

Trước không nói Sherlock làm thế nào ép thanh tra Lestrade lao tâm lao lực và thường xuyên mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần đồng ý cho hắn nghiệm thi, dù sao thì xác của Albert Hawke đã được chuyển giao cho bộ ngành Pháp Y của bệnh viện Bartholomew, và được chỉ định cho Sherlock Holmes công tác ở bệnh viện này xử lý ⸺ hãy xem nhẹ chỗ không hợp quy củ trong chuyện này đi, đồng thời coi như không thấy cả chuyện Sherlock làm việc bay nhảy tự do không theo quy định thời gian làm việc nhưng vẫn không bị St. Bartholomew sa thải, đồng thời còn có thể có được phòng thí nghiệm độc lập của riêng mình.

Tóm lại, thi thể của Albert Hawke đã được đặt trên bàn nghiệm thi chờ Sherlock tới giải phẫu.

Sau khi đầu nhập vào vụ án, phương thức ở chung của hai người họ mới dần dần tự nhiên lên ⸺

“Trong hai lòng bàn tay của ông ta có bốn vết bầm nhỏ, chứng minh trước khi chết, à, ý tôi là trước khi ông ta bị định nghĩa nhầm là tử vong đã nắm chặt tay lại, chặt đến mức tạo ra vết bầm, hiển nhiên đây không phù hợp với tình trạng phát bệnh tim tự nhiên.” Khi nói đến ‘định nghĩa nhầm’, Sherlock ngẩng đầu nhìn thoáng qua người khởi xướng – Irene, đồng chí Tiểu Ngải nhẹ nhàng dời mắt đi.

Sherlock cũng không tiếp tục phê bình hành vi của cô nữa, hắn lại rũ mí mắt xuống chuẩn bị giải phẫu Albert Hawke chết tận hai lần, trước khi cầm con dao giải phẫu còn hờ hững suy luận, “Kiến thức về pháp y của em cũng không phải tự dưng mà có, xét thấy lúc em kiểm tra thi thể có thói quen dùng tay trái.”

Irene cũng dùng giọng tám chuyện trả lời: “Cho nên?”

Sherlock “ừm” một tiếng, mang ý khen ngợi nói tiếp: “Vậy ở thực tiễn, em rất quen tay hay việc.”

Irene còn định nói gì đó thì bị cửa phòng xác mở ra cắt ngang, người mở cửa còn chưa bước vào, giọng của cô đã truyền vào trước: “Sherlock, tôi nghe bọn họ nói hôm nay anh tới Bartho ⸺” Sau khi thấy Sherlock không phải tới một mình, cô liền ngừng lại, giọng cũng hạ thấp xuống, “⸺lomew, ừm, chào hai người.”

Bạn đang đọc (Tổng) Đúng Thật Thấy Quỷ (Dịch) của Phi Ma An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.