Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất an và hiểu lầm (1)

Phiên bản Dịch · 1038 chữ

Trước tiếng kêu rực lửa ấy, Max vội vàng ngẩng đầu lên. Người đàn ông ở cửa tỏ vẻ bối rối trước thái độ hống hách của Riftan và cảnh tượng ngượng ngùng trước mắt. Anh ta vội vàng nhìn sang chỗ khác, cau mày và nói :

"Làm sao tôi biết là có người lại đang làm thế này trong phòng vẽ cơ chứ ! Tôi cảm thấy không cần phải gõ cửa bởi ngài chỉ huy sẽ ngay lập tức nhận ra có người đến."

"Biến khỏi đây ngay !"

Max tái mặt trước giọng nói giận dữ của Riftan. 'Nếu anh ta ra ngoài thì... chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo...?' Cô nhìn qua phía cánh cửa, một người đàn ông tóc vàng với vẻ ngoài hấp dẫn. Anh ta đang nghiến răng và lẩm bẩm một điều gì đó cay nghiệt.

"Xe ngựa đang chờ bên ngoài. Ngài bảo rằng không muốn mất thời gian ở đây mà."

"Bảo mọi người đợi một chút đi."

Người đàn ông kia thở dài thườn thượt như thể anh ta không còn lựa chọn nào khác. "Đừng kéo dài thời gian. Chúng ta phải đi ngay."

Anh ta liếc nhìn Max một cái với thái độ không tán thành, rồi đóng cửa lại và quay người bỏ đi. Max nhìn sang Riftan. Anh xoa đầu mình một cách thô bào, ngay khi nhận thấy Max đang nhìn mình, anh quay sang nhìn cô bằng ánh mắt mãnh liệt. Ánh mắt ấy khiến Max rùng mình run rẩy.

"Đừng lo lắng, lần này ta sẽ không đụng vào nàng." Anh xoa bóp thái dương.

"Ch*t tiệt, ngay từ đầu ta không có ý định tấn công nàng ở đây."

Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, mà chỉ nhìn vào những ngón tay đan vào nhau. Anh đứng dậy chỉnh lại bộ quân phục xộc xệch của mình.

"Nàng nghe thấy cậu ta nói rồi đấy. Có một chiếc xe ngựa đang đợi bên ngoài. Chúng ta phải rời đi ngay lập tức."

Cô cảm thấy da mình mát lạnh, mặt thì đỏ bừng. Anh rời khỏi cô nhanh như cắt, cô chưa kịp nói một lời thuyết phục hay một câu nói mạch lạc nào.

"Ah, nhưng..."

Max hoảng sợ, không thể nghĩ được gì, chỉ biết nắm lấy mép váy của mình một cách tuyệt vọng.

"Đ-đợi một chút, ch-chúng ta còn chưa n-nói chuyện r-rõ r-ràng..." Cô muốn nói về cuộc hôn nhân của họ, và bằng cách nào đó cô sẽ cầu xin anh đừng ly hôn với cô.

Riftan đột ngột ngắt lời cô. "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức. Hãy để người hầu chuẩn bị hành lí cho nàng trước. Chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng khi ở trên xe ngựa.

Max, người đang run lên vì sợ hãi, dừng lại và hỏi với vẻ bối rối, khó hiểu:

"H-hành, h-hành lí của em á ? T-tại sao ?"

"Đúng. Hành lí của nàng. Hãy đem theo những thứ cần thiết." Anh nói với giọng nhẹ nhàng, khác hẳn tiếng quát tháo lúc trước.

Tuy nhiên, cô cảm thấy lời nói của anh thật khó hiểu. Cô ngây ngốc chớp mắt liên tục khiến Riftan thở dài thườn thượt. Với đôi tay nhanh nhẹn của mình, anh nhanh chóng chỉnh lại chiếc váy xộc xệch của cô và đỡ cô đứng dậy. Sau đó, anh gọi người đứng ở cửa và ra lệnh thu dọn đồ đạc cho cô. Sau khi nghe điều đó, cô không thể tin được rằng anh muốn đưa cô đi cùng trong cuộc hành trình của mình.

"Chỉ mang những gì nàng cần. Chúng ta không thể chậm trễ hơn nữa."

"Đừng đóng gói bất cứ thứ gì khác." Max vội vàng hướng dẫn người hầu. "Chỉ cần đồ dùng cá nhân của tôi thôi..."

"Tốt thôi. Ta sẽ mua những thứ nàng cần khi đến lãnh thổ của ta."

Khi đồ đạc của cô đã được thu dọn xong, Riftan dẫn cô ra khỏi phòng khách. Những bước chân dài và vội vã của anh khiến cô gần như phải chạy để theo kịp. Trong khi đó, Max vẫn còn đang bối rối trước những lời nói của anh.

"U-uhm... Của ngài... lãnh thổ của ngài...?"

"Tại sao?" Anh quay qua nhìn cô và nói một cách mỉa mai. "Thật kì lạ khi một hiệp sĩ cấp thấp như ta lại có lãnh thổ của riêng mình nhỉ ?

Anh nói thêm, "Ta đã được phong tước hiệu hiệp sĩ và được mời đến lâu đài của vua Ruben. Sau cuộc hôn nhân của chúng ta, lãnh thổ của ta cũng chính là của nàng, nàng đáng lẽ phải sống ở đó."

Cô ngày càng khó hiểu hơn trước những lời nói của anh. 'Nơi mà đáng lẽ mình phải ở ?' Cô muốn hỏi thêm nhưng anh đã bước nhanh chóng xuống cầu thang và đi ra khu vườn rộng mà không nói gì thêm. Bên cạnh đài phun nước khổng lồ là một cỗ xe trang trọng dẫn đầu bởi bốn con ngựa nơi 6 hiệp sĩ tụ tập, những người đang kiên nhẫn chờ đợi sự trở lại của Riftan.

Ngay khi đến gần họ, những người đàn ông đang nói chuyện đồng loạt trở nên im lặng. Một số hiệp sĩ tò mò liếc nhìn Max, người đang rụt rè đứng sau lưng Riftan.

"Nàng sao vậy? Mau lên xe đi." (Riftan)

"Ah... nhưng... bố em, em nên đợi... Uhn, em... tr-trước tiên hãy..."(Max)

Đột nhiên, khuôn mặt của Riftan cứng lại. Anh nắm lấy tay cô và kéo cô đến trước xe ngựa.

"Nàng là vợ của ta. Thế quái nào ta lại cần xin phép đưa vợ ta đi ? Ngay cả cha nàng cũng không có quyền can thiệp."

Sau đó, anh bế cô lên trong vòng tay của mình và đặt cô lên chiếc ghế xe ngựa một cách dễ dàng. Max nhìn anh với vẻ khó hiểu. "Vợ của ta ?" 'Vậy là anh ấy sẽ không ly hôn với mình !' Mọi thứ vẫn còn ngổn ngang trong đầu cô.

Bạn đang đọc Dưới Bóng Cây Sồi của Kim Soo Ji

Truyện Dưới Bóng Cây Sồi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jocelyn-06
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.