Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi là ai

Tiểu thuyết gốc · 1114 chữ

Tôi lớn lên trên một miền quê đồng bằng yên ả . Miền quê ấy thiên tai bão lũ chỉ làm những người lớn tháy lo lắng ,còn những đứa trẻ như tôi (đã từng) chỉ thấy thích thú khi thấy nước lớn sắp tràn vào nhà , được bắt những con cá ngay trong chính cái sân nhỏ , nhìn từng bụi cây lớn đổ la liệt khắp làng . Nơi mà những người chưa bao giờ gặp mặt cũng biết bạn là ai . Nơi có những người bà tóc trắng như trong truyện cổ tích .

Con người sinh ra trên thế giới này chắc đều có sứ mệnh riêng của mình , nó có thể có thật hay do tôi nghĩ thế . Tôi đã từng đọc ở đâu đó về một nghiên cứu nào đó rằng trẻ con không thể nhớ những gì đã làm trước khi chúng ba tuổi , nhưng tôi lại nhớ rõ lần đầu tôi có tri thức biết nhớ biết suy nghĩ là khi tôi mới hơn hai tuổi . Khi đó tôi như thể một chiếc đồng hồ cũ được nắp một cục bin mới bừng tỉnh . Đôi mắt tôi phóng tầm mắt nhìn xung quanh , tôi nhớ mình lúc đó đang xem chương trình tv với anh trai hơn ba tuổi mà tôi chẳng hiểu gì cả . Một dòng suy nghĩ bất chợt xoẹt qua đầu đứa bé mới chỉ hai tuổi đến giờ nó vẫn còn in hằn trong suy nghĩ của tôi :"Tôi là ai , ai đã sinh ra tôi để làm gì ". Suy nghĩ đó theo tôi đến tận bây giờ khi tôi hai mươi tuổi , nó khiến tôi vô tình hay cố ý tin rằng thế giới này tồn tại thứ mà tâm linh gọi là kiếp trước , kiếp sau . Khi nghe một đứa trẻ hai tuổi mà có cái suy nghĩ có chút mơ hồ như một lão già đã ngoài chín mươi đang đúc kết lại chính cuộc đời mình vậy , chính tôi cũng cảm thấy chỉ là một câu chuyện cổ tích nhưng nó lại xảy ra với chính mình , vậy tin hay không tin . Tôi bị bắt buộc phải tin vào nó , tin vào chính mình .

Ngay lúc đó suy nghĩ cũng chỉ thoáng qua , hai tuổi mà ,tôi lại dõi tầm mắt ra nhìn mọi thứ ngoài ngôi nhà ngói gạch ba gian .Trời đã sẩm tối nhưng vẫn đủ để nhìn rõ bên ngoài nhà là hang cây lớn phía sau là cả một vùng chân trời . Lúc đó tôi nhìn ngắm chúng , tôi nhớ chắc chắn không phải cảm giác đứa trẻ con khám phá thế giới mới ,mà như một kẻ lữ khách đường xa trở về quê cũ . Không biết còn có ai lúc nhỏ có những suy nghĩ như tôi không , tôi không biết nó được gọi là gì hồi ức của một kiếp nào đó không thể nhớ lại được hay kiếp người là một cõi luân hồi ta đã từng tồn tại lúc nào đó , nhưng đến nay ta không thể nhớ được bất cứ thứ gì , tôi chỉ có thể diễn tả cảm giác đó như một người đang mong chờ đạt được một thứ gì đó quý giá , nhưng khi đạt được nó chỉ còn nhớ đến những ngày xưa thiếu thốn mà cảm giác hào hứng , thèm muốn đã biến mất từ lúc nào . Nhưng dù có là gì thì con người vẫn phải sống cho hiện tại , quá khứ là để tự hào , tương lai là thứ đáng mong đợi .

Tôi cứ thế trưởng thành , suy nghĩ đó luôn theo tôi như một người bạn nhưng không ảnh hưởng quá nhiều đến sinh hoạt của tôi .Vẫn cứ là một đứa trẻ ở vùng quê , thích ra đê thả diều , mỗi trưa đều đợi ngóng bà đi về chợ , thích ăn đồ ngọt và đặc biệt không thích đi học , cái này thì chắc không phải mình tôi nghĩ thế nhỉ . Ngày qua ngày tôi vẫn cứ bình thường đến trường đi học , về nhà đi chơi , có lúc tôi tưởng mình đã quên những suy nghĩ khó hiểu đấy , nhưng đến nay tôi có thể nói là không , chăc không bao giờ . Tôi thấy chính mình thật khó hiểu , một đứa có trí nhớ mà chiếc kẹo cất ở túi áo trong tủ , mà tìm cỡ nào cũng không thể nhớ , suốt ngày chỉ có hỏi bà có thấy chiếc dép siêu nhân của em ở đâu , quyển sách toán em ở đâu , . .. Các bạn thấy tôi xưng em với bà của mình , chắc có người sẽ thấy lạ , nhưng tôi và bà thường xưng hô như thế tôi coi bà như một người mẹ , một người bạn vậy từ "em" không có chút nào không tôn trọng cả . Cách xưng hô đó của tôi có vài lần bị người lớn nói sửa đi , nhưng theo tôi trong lòng mình như nào mình biết .

Và cũng từ đó trong suy nghĩ , tôi đã coi tôi là một kẻ đặc biệt , một nhân vật chính trong cuộc đời , mọi thứ xấu sẽ phải né tôi ra , đôi lúc tôi còn nghĩ mình sẽ cởi bỏ được bộ mặt hiện tại của mình để xuất hiện khiến bất cứ ai cũng phải chú ý . Suy nghĩ này đến giờ làm tôi thấy chút xấu hổ , nhưng vài lần vẫn mơ ước trong giấc mơ . Tôi còn tự nghĩ mình có khả năng dự đoán, trong khoảnh khắc tôi có thể cảm nhận cái gì sẽ xảy ra với mình , thỉnh thoảng khi tôi đang suy nghĩ mông lung như con muỗi là gì thì khi bật chương trình tv đang nói về loài muỗi .

Cuộc sống thật kỳ diệu ,những điều ta biết chỉ là hạt bụi của thế giới bí ẩn . Những kẻ mang nhiều suy nghĩ sẽ khó có thể vui vẻ , chỉ khi là một đứa trẻ không lo âu mới có thể có nụ cười thoải mái nhất , tự nhiên nhất . Và kẻ sống với đam mê là kẻ hạnh phúc nhất , tôi đang cố gắng muốn sống với đam mê của mình , sống với những câu truyện huyền ảo . Tôi không đang viết truyện , tôi đang viết ra những tâm tư , hy vọng của chính mình . Tôi tự cho mình là Kẻ viết giấc mơ của tôi .

Bạn đang đọc Dưới trăng sáng trong đêm nhìn rõ lại bản thân sáng tác bởi bigheadghost
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bigheadghost
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.