Tuyệt thế thiên tài thần bí - Các thế lực hợp tác
"Nãy giờ nghe qua cũng phải mấy trăm nhóm người đến từ các Lục Cấp Thế Lực khác nhau, hơn trăm là thuộc về các Ngũ Cấp Thế Lực, vài chục cái có nhóm có lẻ thuộc Tứ Cấp và Tam Cấp Thế Lực..."
"Chưa kể đến ngoài những kẻ thuộc các thế lực cấp cao ra còn có cả hàng mấy trăm tân tu khác nhau có thực lực và danh tiếng ngang hàng nữa chứ."
"Nơi này có khác nào là khu vực quần long hội tụ đâu a? Đâu đâu cũng thấy thiên kiêu thiên tài, đại nhân vật tưởng chừng hiếm có cơ hội tận mắt chứng kiến lại nhiều khó tưởng được."
Trần Vô Hạo không nhịn được thao thao một đoạn, còn phải nuốt một ngụm nước bọt là đủ thấy tinh thần hắn lúc này cũng có phần căng thẳng.
Mặc dù biết là thế giới này ngoài việc người phàm nhiều như cỏ dại mọc trong rừng rậm ra thì cường giả nhiều như mây, nhân ngoại hữu nhân, thế nhưng khi trực tiếp chứng kiến một lượng lớn đại nhân vật như vậy cùng xuất hiện tại một địa điểm cũng đủ làm cho người ta phải cảm thán không thôi.
Đứng trước một thế trận như thế này thì làm gì có ai lại có thể bình ổn tâm trạng được cơ chứ, áp lực vô hình bao trùm bầu không khí hiển hiện rõ rành rành kia kìa!
Tất nhiên đó là cảm nhân của những người như Trần Vô Hạo, tu vi thấp yếu, bối cảnh không bằng người ta, thiên phú cũng khác xa một trời một vực, có áp lực mới là điều hợp lý.
Áp lực ở đây tất nhiên không phải là kiểu kiêng dè hay lo sợ những nhân vậy như vậy mà là áp lực về sự cách biệt, nhận thấy rõ ràng được khoảng chênh lệch của đôi bên, từ đó mà tự sinh ra lòng tự ti mặc cảm về bản thân không bằng người khác.
Trần Vô Hạo hắn là ai cơ chứ? Dĩ nhiên tên này sẽ thuộc số ít khác người rồi, sao có thể tồn tại loại ý niệm bi quan kiểu đó?
Hắn căn bản cảm thấy áp lực bởi vì nhận thức đối phương rất mạnh mẽ, mạnh hơn mình cực kỳ nhiều, lại còn tu tới cảnh giới cao như vậy khi còn trẻ tuổi như thế mà làm hắn tán thán về tầng lớp mà người đời luôn bảo là được ông trời ưu ái hơn những người khác.
Điều này không thể tạo nên chút suy nghĩ tiêu cực nào cho Trần Vô Hạo, ngược lại nó còn tạo nên cho hắn sự hưng phấn, sự phấn khích, một nguồn động lực...
"Rồi một ngày nào đó, ta cũng sẽ đạt đến đẳng cấp đó... thậm chí sẽ còn vượt qua, và tiến xa hơn!"
Nhìn vào đám trai tài gái sắc đó, một ý nghĩ kiên định đã được khơi dậy một cách vô thức trong đầu của tên này.
Có thể nghĩ được điều như vậy, thật sự bất giác mà phải gật gù rằng, thật không hổ danh là hắn...
...
"Lục lão, không thể vạch mở không gian để đi xuyên qua lớp trận pháp đó à?" Trong số đám thiên kiêu, có một nam tử diện mạo cương trực tuấn tú đang định trụ trên không trung cùng đoàn người của mình, quay sang một nam tử trung niên bên cạnh hỏi.
Thật ra câu hỏi này đã và đang đồng thời có rất nhiều người đặt ra với bản thân, người đồng hành và tiền bối đi cùng mình, chỉ là nam tử này có địa vị gần như cao nhất ở đây nên nổi bật hơn thôi.
Hắn chính là Tam Hoàng Tử của Phụng Minh Hoàng Triều, một trong những Tứ Cấp Thế Lực đầy lớn mạnh có cơ hội thăng tiến thành Tam Cấp Thế Lực.
Tên này cũng là một thiên tài trong thiên tài vang danh hiển hách, chỉ mới khoảng ba ngàn tuổi đã có thành tựu Tiên Thiên Cảnh, tiềm lực kinh người.
Đương nhiên là, tu vi ấy cũng được góp phần bởi số tài nguyên phụ trợ khổng lồ của một Tứ Cấp tiệm cận Tam Cấp Thế Lực...
Mà vị nam tử trung niên kia chính là Lục Quốc Công của Phụng Minh Hoàng Triều danh giá, chính là cường giả có thực lực đứng thứ 8 của hoàng triều với tu vi Phản Hư Sơ Kỳ.
Chỉ với đẳng cấp tu vi được xem là bình cảnh gian nan đã vùi lấp con đường tu hành của vô số tu sĩ Tiên Thiên Cảnh có ham muốn đột phá như vậy người này thừa đủ khả năng để một mình quét sạch cả chục cái Ngũ Cấp Thế Lực.
"Không thể, trong lớp trận pháp đó có cả loại ngăn chặn xuyên toa không gian, không thể dùng cách đó." Lục Quốc Công nhẹ lắc đầu hướng Tam Hoàng Tử nói...
Điều này tất nhiên cũng xảy ra với tấy cả mọi người có trưởng bối là Phản Hư Cảnh ở đây.
Trận pháp phòng ngự ngăn chặn xâm phạm Bí Môn của các bậc đại năng cường giả làm sao có chuyện dễ dàng phá giải như vậy chứ, dù cho đã xuống cấp thì vẫn đừng hòng làm được chỉ với tu vi bị giới hạn ở đó!
"Minh Chân Nhân, lão già ngươi là người tinh thông trận pháp nhất ở đây, liệu có cách nào phá giải lớp trận pháp này hay không?" Lúc này ở một bên khác trên không trung, một lão thái bà nhìn qua thuộc độ tuổi giữa trung niên và lão niên, một tay khô gầy chống gậy khàn khàn mở miệng hỏi.
Lời nói tuy xuất ra rất bình thường, thế nhưng lại bằng cách nào đó mà có vẻ như tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe thấy được lời bà, tâm thần rung động nhẹ.
Lão thái bà này là một Trưởng Lão của một Tam Cấp Thế Lực, nhìn thì già nua là vậy nhưng thực lực chẳng hề thua kém gì tên Lục Quốc Công kia đâu.
Người mà lời nói ấy muốn truyền đạt đến chính là một lão nhân cũng ở cách đó không xa đang đơn độc đứng một mình, một thân tro bào tầm thường nhưng lại làm từ chất liệu quý giá khoác trên thân, đầu tóc bạc trắng.
Lão nhân này dường như là một vị tán tu mạnh mẽ rất có danh tiếng, ngay cả bà già xuất thân là Tứ Cấp Thế Lực kia hay bất kể là cường giả nào có mặt ở đây hầu hết cũng đều có nhận biết lão.
Hiển nhiên điều này cho thấy thực lực của lão ít nhất cũng phải là Phản Hư Cảnh, lại theo lời lão thái kia nói thì người này còn là một Trận Pháp Sư rất cao thâm nữa...
"Cách thì ta có biết, nhưng không có cách nào thực hiện được." Lão nhân gọi Minh Chân Nhân đánh giá trận pháp Bí Môn bên dưới một lúc, thấp giọng trả lời lão bà.
"Minh Chân Nhân hãy nói thử ra đi, biết đâu nếu các cường giả chúng ta ở đây hợp lực lại có thể giúp được?" Một người khác đứng ra chắp tay hỏi, hắn là người đứng đầu của một Ngũ Cấp Thế Lực, lần này tham gia Bí Cảnh là để tìm kiếm cơ duyên đột phá bình cảnh bấy lâu.
"Ta nói không thực hiện được đương nhiên là tính đến cả việc tất cả cùng hợp lực, ngươi nghĩ ta thiếu tư duy như vậy sao?" Minh Chân Nhân trầm giọng nói, nghe giọng có chút không mấy vui vẻ.
Bị một hậu bối nghi ngờ suy nghĩ của bản thân khiến lão như cảm thấy mình bị coi thường vậy, nhìn chẳng thấy ưa mắt chút nào.
"Tại hạ không dám thất lễ như vậy, chỉ là muốn góp một chút trí tuệ để cùng giúp đỡ lẫn nhau tìm đến cơ duyên của bản thân mỗi người mà thôi." Nam tử kia lập tức thanh minh, tâm trạng thoáng lo lắng sợ bị lão nhân này ghim.
"Là một lão tiền bối bụng dạ eo hẹp a..." Trần Vô Hạo ở dưới nhìn nhận tất thảy mấy việc xảy ra nãy giờ, phán đoán nói.
Những nhân vật tiếng tăm ở đây hầu như hắn đều đã từng "liếc mắt" qua trên ngững trang sách, chỉ biết chút tiểu sử chứ con người ra sao thì chịu, lần đầu chứng kiến này muốn quan sát đánh giá xem sao.
Trước mắt cứ ở đây vài ngày xem đám người này muốn xử lý tình hình ra sao đã, hắn dù đã quyết định sẽ không tham gia chuyến phá Bí Môn đầy cơ duyên cùng nguy hiểm này nhưng cũng không phải liền muốn rời đi ngay nha.
Ở đây vẫn còn nhiều thứ đáng quan sát lắm a!
...
"Tại hạ có cách!"
Hơn 1 tuần sau kể từ lúc các đại nhân vật, các bậc kiêu hùng thiên tài tụ hội cùng nhau tìm cách phá giải trận pháp để xông pha Bí Môn, rốt cuộc có một tiêng hô lớn vang lên khiến tất cả hàng mấy ngàn người ở đây đều đổ dồn sự chú ý vào.
Suốt hơn 1 tuần qua, các cường giả đã làm đủ mọi cách để phá được lớp trận pháp cấp bậc Bán Tiên Cấp kia...
Đủ loại chiêu thức khác nhau được tung ra, uy năng kinh động đại địa, các chiêu hợp kích của những nhóm bắt tay nhau thậm chí còn kinh khủng hơn thế mà không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho trận pháp.
Có rất nhiều Trận Pháp Sư, có cả Phù Lục Sư cao cấp cùng nhau hợp lực lại để phá giải cũng không có chút tác dụng nào cả.
Pháp bảo pháp khí với phẩm cấp khiến những tên bối cảnh hay tu vi thấp đều đỏ mắt thèm muốn và ghen tị được tung ra mà thất bại vẫn hoàn thất bại cả.
Biết bao nhiêu cách thức đã được nghĩ ra, bấy nhiêu cách đều đã thất bại toàn tập khiến cho nhiều người bắt đầu nản lòng rồi.
Kể cả là lời nói của một tên nào đó tự nhận là biết cách cũng chỉ như lời nói suông khi mà đã xuất hiện quá nhiều để rồi chẳng làm nên trò trống gì.
Bất quá hi vọng vẫn là hi vọng, chỉ cần một tia sáng vẫn còn le lói thì bóng tối vĩnh viễn không thể tuyệt phong thế gian...
"Kẻ này là ai vậy, sao chưa từng nghe qua?"
"Trông mới chỉ khoảng thanh niên, khí tức cũng không mạnh lắm..."
"Hừ, ta thấy chắc hắn cũng chí giống mấy tên bốc phét nói được không làm được mà thôi!"
"Chưa nên chắc chắn chuyện không chắc chắn, cứ chờ xem kịch đi."
"..."
"..."
"..."
Hàng ngàn thanh âm xì xào cùng lúc vang lên, mặc dù chỉ là trao đổi nhỏ giữa người với người, đáng ra sẽ rất khó nghe ra được, nhưng đây là tiếng của cả một biển người, dù vẫn không nghe rõ nhưng cũng thừa hiểu nội dung tổng quát là gì.
Đám đông dưới mặt đất thoáng bàn tán là thế rồi lại thôi, dù sao thì trường hợp mày trong thời gian qua đã thấy chục cái rồi, không muốn phải tập trung quá nhiều vào để làm gì.
Khác với đám người bên dưới, các nhóm đại nhân vật ở trên trời lại biểu thị nghiêm nghị kỳ lạ, truyền âm với nhau có phần đặc sắc hơn...
"Khí tức mặc dù đã cố thu liễm, nhưng dao động là vẫn có... Tiểu tử này là một Phản Hư Cảnh tu sĩ!"
"Không những vậy, hình như còn là một Phản Hư Hậu Kỳ!"
"Phản Hư Hậu Kỳ, lại trông trẻ đến thế, khí tức về năm tháng cũng chỉ mới trong khoảng từ sáu đến bảy ngàn tuổi a!"
"Tuyệt thế thiên tài ở đâu ra đây?!"
"Người như vậy đáng ra đã phải nhận ra từ sớm, đằng này lại chỉ phát giác ra sau khi hắn cất lời giữa đám đông..."
"Rõ ràng là hắn cố tình để bị phát giác, đối phương thực lực rất không bình thường!"
"..."
"..."
"..."
Những lời nghĩ luận này nếu như mà là bằng miệng truyền ra chắc chắn sẽ khiến toàn trường kinh hoàng khiếp vía một phen, đả kích hết sức nặng nề.
Vốn có những thiên tài tu hành được sinh ra đã trở thành một sự bất công đối với quan niệm của các tu chân giả bình phàm rồi, đã là một niềm ghen ghét đố kỵ khó nhọc vô cùng rồi...
Giờ đây thế mà còn xuất hiện thêm một tuyệt thế thiên tài chấn động đến thế, Lão Thiên thật là bất công a!
Trần Vô Hạo không biết người này là ai, cũng không biết được cuộc hội thoại bí mật của những người cao cao tại thượng ở trên kia là gì, nhưng trực giác của hắn đã mách bảo rằng kẻ này rất lớn mạnh.
Khái niệm nhân ngoại hữu nhân, chẳng khác nào một vòng lặp như vô tận cả...
"Tuyệt thế thiên tài! Mới hơn sáu ngàn sáu trăm tuổi đã có tu vi Phản Hư Hậu Kỳ! Đã vậy thực lực đủ để địch với không chủ một Phản Hư Đỉnh Phong! Trong thời đại của ta còn hiếm chứ đừng nói là bây giờ!" Hoa Vô Khuyết lúc này cũng có phần kích động thốt lên.
"Khủng bố như vậy?!" Trần Vô Hạo nghe mà cả kinh, vốn đã đoán được kẻ này rất mạnh mẽ, nhưng hắn lại khó thể ngờ lại bá đạo đến như vậy.
"Không tệ, thuật dịch dung này nếu không phải là Phạt Kiếp Cảnh thì rất khó để nhìn ra." Hoa Vô Khuyết khó lòng không khen kẻ này được, cực kỳ tán thưởng là đằng khác.
Trần Vô Hạo lần đầu tiên chứng kiến tràng cành này của nàng, trong lòng âm thần cảm khái.
Đúng là dù có ở bất cứ đâu, thiên tài vẫn luôn có sự thu hút cực kỳ lớn, đến ngay cả là đại năng đỉnh cấp thế gian như Hoa Vô Khuyết còn biểu lộ như vậy là đủ hiểu.
Bản thân hắn thì chẳng có gì ngoài cái đầu của mình và "một chút" may mắn cả, thiên phú hoàn toàn tầm thường không hơn không kém được bù trừ bằng nỗ lực...
Song đến cái may mắn này nếu đứng trước kẻ kia có lẽ hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới đi, tuyệt thế thiên tài luôn đi cùng với khí vận lớn mà.
"Tiểu tử ngươi không cần phải thấy mặc cảm, ta tin tưởng thành tựu ngày sau của ngươi sẽ chẳng kém gì so với tuyệt thế thiên tài!" Nhận thấy ý niệm vô thức xuật hiện của hắn, Hoa Vô Khuyết nhanh chóng an ủi.
Lời nàng nói này là thật tâm, có thể tốc độ của tên này sẽ không nhanh bằng các tuyệt đỉnh thiên kiêu, khí vận có khả năng đã hao hụt rồi, thiên tư tầm thường,...
Nhưng nhìn vào người này, nàng dám đặt cược rằng hắn sẽ làm nên chuyện không tưởng, tự thân nỗ lực vượt lên số phận của bản thân mình.
Tuy nàng rất tán thưởng thiên kiêu như kẻ kia, cơ mà nàng vẫn đánh giá Trần Vô Hạo cao hơn, bằng vào trực giác của nàng, cũng là bằng vào bản tâm của nàng mách bảo.
"Đa tạ Hoa tiền bối, ta cũng không phải kiểu người hạn hẹp đến thế đâu." Trân Vô Hạo âm thầm cười nói, không nghĩ nàng quan tâm mình như thế.
Không tiếp tục câu kéo thêm, hiện tại người kia đã sớm đứng ở trước Bí Môn, ngay bên ngoài lớp trận pháp dày đặc thâm ảo, ngước mặt lên không nói lớn:
"Các vị, trong tay ta đang sở hữu một tàn pháp bảo có đẳng cấp gần tương đương với trận pháp này, cần nguyên liệu để vận hành nó, chỉ có thể dùng được một lần nhưng đảm bảo thành công!"
Lời này vừa nói ra đã làm tâm linh của đám người rung động...
Vật có đẳng cấp gần tương đương với trận pháp? Đây là thứ quý giá tới chừng nào chứ? Dù là tàn pháp bảo dùng được một lần cũng đã là thứ vô giá, vật trên trời a!
Cả đám nửa tin nửa ngờ, chưa ai dám chắc liệu đối phương đang hồ ngôn loạn ngữ hay là nói sự thật, dù là tu vi và thân phận của người đó là thế cũng chưa đủ để tạo độ uy tín.
"Ta biết các vị còn khúc mắc, vậy nên ta sẽ lập tức chứng minh..." Người kia tất nhiên không phải hạng ngu dốt, hiểu rõ suy nghĩ của đám người mà vừa nói vừa lấy từ trong Nhẫn Trữ Vật ra một vật...
"Đây là...?!"
Đồ vừa xuất hiện, đám cường giả đã tức thì mở tròn con mắt già, kinh ngạc chưa thốt hết lời nổi...
Đây là một vậy trông như một cái âm dương bát quái gương bàn bằng đồng màu bạc, trông nét vẽ khắc văn trên đó đã có chút lu mờ đi, bên trên còn bám nhiều vết xước, thế nhưng khí tức của nó thật sự rất thâm trầm...
"Thật sự gần tương đương với trận pháp kia..."
Đây là suy nghĩ của hầu hết cường giả có mặt ở đây.
Thế nhưng chừng đó vẫn chưa đủ thuyết phục tất cả, có mất người trong đó đã xung phong bước thấp xuống một chút hỏi:
"Nguyên liệu cần thiết để vận hành nó là gì?"
"Vật phẩm quý giá như thế, còn chỉ dừng được một lần, ngươi lại dễ dàng mang ra sử dụng chung thế này thì có lợi gì cho ngươi?"
"Liệu sẽ không phải là muốn nuốt trọn tài nguyên của chung ta trong khi vốn chỉ cần vài phần trong đó thôi đấy chứ?"
"Hay là ngươi định lật lọng vào phút cuối, qua mặt tất cả chúng ta? Hãy nghĩ lấy hậu quả đi!"
"Ta không tin ngươi làm thế này là không có điều kiện, có gì thì thẳng thắn khai ra đi."
Tất cả đều là câu hỏi đi vào trọng tâm cần được giải đáp nhất của từng người ở đây, cả đám âm thầm gật gật đầu mình, nghiêm túc quan sát...
"Tại hạ may mắn có duyên đạt được vật này, nhưng vì phẩm cấp quá cao cùng tác dụng mạnh mà theo đó cũng đòi hỏi nguyên liệu rất lớn. Ta cũng chỉ là một tán tu, không thể lấy ra nhiều đến thế, bởi vậy mới nhân cơ hội có thể hợp tác đông đảo thế lực cấp cao như hiện tại mà mang ra. Đôi bên cùng đánh đổi để đạt được lợi ích bên kia Bí Môn cả.
"Nguyên liệu thì như hầu hết các loại pháp bảo loại nạp năng lượng khác cần đến, đó chính là linh thạch. Mà tàn pháp bảo cấp bậc này sẽ cần rất rất nhiều linh thạch! Điều này chắc các vị đều hiểu, ta làm sao mà lừa các vị đây? Ta mới không ngu ngốc đến thế..."
Những người đó nghe vậy cũng thấy có lý, đối phương đây là cũng có đánh đổi, thậm chí là nhiều hơn cả bọn họ, vật quý giá như thế so với mình chỉ cùng nhau góp nguyên liệu hiển nhiên là không bằng.
Thêm nữa là quả thật đối phương sẽ không ngu xuẩn nảy sinh ý định xấu nào, nếu dám có thì mặc kệ thực đối phương đến đâu, từng này đánh không lại còn sợ các cường giả cấp cao hơn trong thế lức mình ra tay sẽ không áp chế được sao?
"Minh Chân Nhân ta sẽ giúp!"
"Hoả Chân Môn chúng ta đồng ý tham gia!"
"Hoa Triều Giáo bọn ta cũng vậy!"
"Phụng Minh Hoàng Triều cũng góp sức!"
"Phú Linh Tông chấp thuận!"
"Tâm Gia..."
"Vũ Gia..."
"Thân ta tán tu..."
Bao nhiêu lời nói đều đồng loạt vang vọng khắp khoảng trời, từng đại diện đều hạ xuống mặt đất ôm quyền nói. Vì lợi ích to lớn trước mắt, hiện tại cứ tạm thời hợp tác với nhau đã...
Sau khi xong việc, tất cả lại quay trở về làm đối thủ cạnh tranh, đến khi ấy thì chỉ có đối địch chứ không có mối quan hệ nào khác tồn tại nữa cả.
Nghe thấy những lời nói mình cần nghe, tên nam tử kia cũng bât đầu hé lộ hàm răng trắng, mở miệng cười nói:
"Vậy chúng ta chuẩn bị thôi!"
Truyện Duy Ngã Tự Tại tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | VoTranDeTien |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |