Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ phụ giới giải trí (Ngoại truyện 1)

Phiên bản Dịch · 1719 chữ

Đèn flash của các phóng viên từng cái từng cái một so với đèn xe còn muốn chói mắt hơn, chung quanh người người ồn ào một đám môi đóng mở giống như đang nói chuyện, An Lãng cái gì cũng nghe không rõ, ngồi dưới đất hắn ôm thân thể Minh Ca, nhìn máu ào ào chảy ra từ thân thể của cô giống như dòng suối, dần dần trên mặt đất nở rộ ra một đóa hoa đỏ thẫm.

"Xe cấp cứu đến, mau đem cô ấy đặt lên cáng!" Tạ Ngọc tiến lên kéo hắn, "Nhanh lên, người cứ như vậy, cô ấy sẽ chết."

Chết?

Trên thực tế, ngay tại thời điểm An Lãng đem Minh Ca ôm vào trong ngực kia một khắc, hắn ở cổ tay cô cùng với ngực đều không cảm giác được mạch đập nhảy lên!

Nhưng lời nói của Tạ Ngọc khiến cho hắn hy vọng, hắn đứng dậy, lập tức phối hợp nhân viên y tế đem cô nhẹ nhàng đặt ở trên cáng, cùng nhân viên y tế cùng nhau ngồi trên xe cứu thương.

Tạ Ngọc không biết khi nào ngồi ở bên cạnh hắn, thế nhưng hắn không có so đo, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm cả người đầy máu đang nằm trên cáng.

"Người bị thương không có dấu hiệu của sự sống!" Bác sĩ áp dụng các biện pháp cấp cứu, người trên cáng vẫn như cũ không có một chút phản ứng, bọn họ lại lần nữa đo lường xác nhận, vô cùng tiếc nuối tuyên bố tin tức này.

"Sao có thể?" Người lên tiếng chính là Tạ Ngọc, "Sao có thể? Còn chưa tới bệnh viện, các người sao có thể đưa ra kết luận như vậy? Các người thật không có trách nhiệm." Nhân viên ngồi trên xe cứu thương nếu như không phải là người thiếu chuyên nghiệp, sao lại có thể qua loa kết luận việc sống chết như vậy, Tạ Ngọc thật sự tức giận, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực giống như là có một ngọn lửa, đốt cháy ruột gan sắp thành tro, chưa có một giây phút nào làm hắn cảm thấy sinh mệnh lại yếu ớt đến như vậy, một lúc trước đây cô còn tốt đẹp, lúm đồng tiền như hoa, nhưng chờ hắn xoay người lại, cả người cô đều là máu thậm chí nhìn không ra tướng mạo sẵn có.

Hộ sĩ ở một bên không ngừng giúp Minh Ca cầm máu, chà lau thân thể của cô, chỉ là máu lại ngoan cố giống như muốn toàn bộ đều tràn ra, không có một lúc nào có xu hướng dừng lại.

Vị hộ sĩ này xem như là một nửa fan của Minh Ca fan, thời điểm mỗi khi cúi đầu cô đều lơ đãng dùng cánh tay chà lau nước mắt trên mặt, cô ở trên màn ảnh nhìn Minh Ca đi từng bước một trưởng thành, nhìn cô đem nhân vật Trịnh Vanh diễn đến chân thật như chính cuộc đời mà cô đã trải qua, khiến cho cô cho sau này có nhìn đến Minh Ca diễn nhân vật khác thì trong mắt đề xuất hiện nhân vật Trịnh Vanh làm người đau lòng làm người thương tiếc rồi lại làm người nghiêm nghị kính trọng, cô từng ảo tưởng một ngày nào đó có thể nhìn thấy Minh Ca, có thể cầm tấm poster Trịnh Vanh mà cô cất chứa để Minh Ca ký tên, đương nhiên cô gặp được Minh Ca thì tâm nguyện lớn nhất chính là muốn hỏi một chút: Vì cái gì Minh Ca có thể đem vai diễn Trịnh Vanh diễn đến chân thật như vậy!

Chính là cô không nghĩ tới, cô lần đầu tiên cùng thần tượng của chính mình tiếp xúc, lại là ở thời điểm sinh tử mong manh.

Đối mặt với trách cứ của Tạ Ngọc, các bác sĩ tất cả đều bảo trì trầm mặc.

Người đều đã chết, cho dù là bác sĩ không giỏi, cũng có thể nhìn ra tới.

"A Lãng, người đều đã mất, xử lý tốt hậu sự của Minh Ca mới là quan trọng, ta biết con thích cô ấy, ta kỳ thật cũng rất thưởng thức cô ấy, hiện giờ sự việc đã xảy ra như thế này, người thương tâm nhất vẫn chính là cha mẹ của Minh Ca, a Lãng, ngươi có muốn hay không trước an bài người đi đón cha mẹ của Minh Ca!" Minh Ca mất, người vui mừng nhất không ai khác ngoài mẹ của An Lãng, chỉ là do bà quá am hiểu sâu sắc việc co được dãn được mới là đạo lý, bà mới sẽ không cùng một người chết đi so đo, đem gói quà tặng được đóng gói kĩ lưỡng trên tay đưa cho An Lãng, bà lại ôn nhu nói, "Đây là người đại diện của Minh Ca để ta giao cho con, cô ấy đại khái cũng quá thương tâm, không muốn ai tiến vào, quà tặng này cũng chưa nói là đưa con hay là đưa cho Minh Ca."

Thấy An Lãng không tiếp, bà tùy tay đem hộp quà tặng hướng trên bàn ném xuống, lại bởi vì không ném ổn, hộp rơi xuống ở trên mặt đất, không có dải lụa buộc lại hộp rơi xuống đất liền văng nắp ra, đồ vật bên trong cũng rơi ra bên ngoài, trên mặt đất có một tấm card nhắn.

Vốn định để người hầu đi nhặt, mẹ của An Lãng đảo qua mắt thấy đến trên mặt đất đồ vật tương đối quen thuộc, dừng một chút, dùng khăn đắp tay đem kia đồ vật cùng tấm card cùng nhau nhặt lên.

Chỉ là khi nhìn đến dòng chữ trên tấm card, cùng với một chấm nhỏ trên tấm phim, trước mắt bà một trận choáng váng.

"Ta, cháu nội của ta.."

An gia chín đại đơn truyền, nguyên nhân là vì nam nhân An gia tinh tử sống xác suất thấp, tới đời của An Lãng lại chậm chạp không kết hôn, đến cả nữ nhân đều không chạm vào, mẹ của An Lãng đều cảm thấy sầu lo, cảm thấy liền tính là heo mẹ, chỉ cần con trai nhà mình nguyện ý rải loạn, bà đều sẽ đem heo mẹ cung phụng thật tốt.

Đây cũng là vì cái gì bà liền tính không thích Minh Ca, cũng không ngăn cản An Lãng đi tìm nữ nhân kia, dù sao chỉ cần không đem nữ nhân kia vào gia đình, mẹ An mừng rỡ An Lãng khắp nơi rải loạn, chỉ là bà không nghĩ tới An Lãng cùng nữ nhân kia đều rất cẩn thận, vẫn là do nữ nhân kia làm bà tức giận, càng thêm không thích Minh Ca.

Chỉ là không nghĩ tới, Minh Ca sẽ có thai, bà cũng không lo lắng con trai nhà mình sẽ bị đội nón xanh, bọn họ An gia là nhà nào cơ chứ, phàm là Minh Ca có ý nghĩ hay hành động nào chân dẫm hai chiếc thuyền bà liền sẽ không để nữ nhân này có thể gần An Lãng, mọi hành động của Minh Ca hầu như đều là bà khống chế, cho nên nhìn đến thứ này, bà không chút nghi ngờ thật giả.

Vì xác nhận, mẹ An một lần nữa để bác sĩ kiểm tra, báo cáo kết luận cùng ngày liền có, Minh Ca thật là mang thai, tiểu sinh mệnh hai tháng còn không có thành hình, có bác sĩ nhỏ giọng nói thầm: Trách không được người bị thương đôi tay che ở bụng, thế nhưng như thế nào bẻ đều bẻ ra ra, hóa ra là tình thương của mẹ cho phép.

An Lãng vẫn luôn ngốc ngốc ngồi ở chỗ kia, các bác sĩ cùng mẹ hắn nói một câu đều rơi không sót vào lỗ tai hắn, chính là hắn lại cảm thấy chính mình giống như cái gì đều không có nghe được, trước mắt mơ màng, dường như thấy được cảnh hắn lần đầu tiên nhìn thấy cô.

Cô mang giày cao gót lảo đảo cố gắng đứng vững, rõ ràng đáy mắt hoảng loạn bất lực, quanh thân lại tản ra phong thái ung dung ưu nhã.

Hắn khi đó thật ra là muốn nhìn một chút, nữ nhân ích kỷ ham hư vinh lại tùy hứng nắm giữ người trong lòng của em gái mình rốt cuộc là người như thế nào, vì nụ cười sáng lạn của em gái, hắn không ngại dùng thủ đoạn đem nữ nhân này hủy diệt.

Cùng cô ở bên nhau lâu như vậy, từng màn ở trước mắt giống như cỗ xe ngựa lướt qua, có chút hình ảnh đã là thấy không rõ, đặc biệt là mặt cô, thời điểm cười duyên quá ít, cuối cùng hình ảnh dừng lại là gương mặt quật cường lạnh nhạt, môi cô khẽ nhúc nhích, dường như còn có thể nghe được thanh âm của cô: An Lãng, ngươi tên khốn khiếp này!

An Lãng, ngươi tên khốn khiếp này!

Hắn đôi tay ôm lấy đầu, liền phát cuồng!

An Hữu Lam gây ra cái đại họa, hiện giờ bên ngoài ồn ào huyên náo truyền ra An gia anh em loạn luân, cô không chỉ hủy hoại An Lãng thanh danh, lại hủy hoại An gia đại tôn tử, không cần An Lãng ra tay, An mẫu đã đem cô đuổi ra khỏi An gia.

Từ trước sủng ái cô vô hạn, bất quá là cảm thấy cô có thể cho An gia mang đến niềm vui, có thể làm tốt một người đem lại niềm vui, thời điểm không có ích lợi liên lụy, mẹ An nguyện ý đem người đem đến sự vui vẻ này nâng niu ở lòng bàn tay, nhưng hôm nay người này không có một chút tự mình hiểu lấy, không chỉ có vọng tưởng câu dẫn con trai chính mình, còn làm hại cháu đích tôn chưa thành hình của chính mình, mẹ An nghĩ khiên An Hữu Lam sống không yên ổn đều có.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Dịch) của Bổn Cung Vi Bàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.