Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1159 chữ

✢ Anh thích những lúc em ngoan ngoãn  ∽∽∽

"Khoan đã" , thân hình to lớn của Duy Nhất chặn hết lối ra của Nhã Nghiên,mặc cho cô dùng sức dãy dụa cũng bất thành , hiện tại Duy Nhất đang chiếm thế chủ động.

" Tên điên này , tên thần kinh buông tôi ra " , cô đang hết sức ngượng ngùng vì tình trạng hiện tại của mình , chiếc khăn không thể trụ thêm được nữa nếu như anh còn dùng sức để ép cô vào tường, mà trên người cô lại không mặc một manh áo...

" Anh sẽ không cho em giao lưu với những thằng con trai không đàng hoàng đó đâu " , anh nghiêm túc nói .

Dù đang ở thế bị động nhưng cô vẫn không muốn mình phải thua thiệt,

" Tôi quen với ai là chuyện của tôi , bạn của tôi so với loại người như anh tốt hơn cả trăm lần " .

Câu nói của cô khiến anh nghẹn lại trong giây lát, ánh mắt của anh chan chứa nỗi mất mát,cô luôn như vậy với anh . Từ nhỏ đến lớn anh luôn là người phải nhường nhịn và hứng chịu mọi sự sỉ nhục từ cô , cho dù là quá sức chịu đựng của mình .

Anh chẳng những không ghét cô mà còn đem lòng yêu cô,tình yêu của anh dành cho cô không chỉ đơn thuần là anh trai dành cho em gái mà nó đã vượt qua giới hạn của tình thân , đó là tình yêu .Dẫu biết đây là loại tình cảm cấm kỵ nhưng anh không thể nào thoát ra khỏi lưới tình mà cô đã vô tình giăng ra . Cô khiến anh yêu cô say đắm nhưng cô lại không hề hay biết .

" Nếu như em cứ khăn khăn đòi đi với những tên đó thì anh sẽ mách cha mẹ " , anh đáp.

" Anh đang hâm dọa tôi đấy à ? vậy thì cứ việc mách cha đi , tôi không cản đâu " , cô nói với vẻ mặt cực kì thách thức . Sau đó cô liền kề vào tai anh thổi hơi ấm vào , nghe một tiếng phù .

Đôi tai anh vốn dĩ mẫn cảm nên lập tức đỏ lại , nhân lúc anh để lộ sơ hở cô đã nhanh chân đá vào cậu nhỏ của anh khiến anh đau đớn phải buông hai tay ra ôm vào chỗ đau . Nhược điểm của anh là ở tai , cô là người duy nhất biết được trong một lần tình cờ khi cô hét vào tai anh .

" Nhã Nghiên, em dám ...." anh đau đớn ôm lấy cậu nhỏ của mình , mặt đỏ chót vì ngại . Cô nhanh chân chạy lên lầu , không quên việc cảnh cáo anh .

" Biết kết cục của những người hâm dọa tôi chưa , lần sau anh còn dám hâm dọa tôi thì đừng có trách , đáng đời tên ngốc chết bầm " .

Bỗng cô bị trượt chân té từ trên bậc thang té xuống , anh không màng đau đớn ở chỗ cậu nhỏ , nhanh chóng đỡ cô dậy .

" Nhã Nghiên, em không sao chứ ?" .

Cái eo của cô bị trẹo sang một bên còn gót chân thì thâm tím , đây là tự cô hại mình rồi , cô nhíu mày đau đớn .

" Đau chết tôi rồi !" , cô ngước lên nhìn anh thì thấy anh vội xoay qua chỗ khác , cô khều tay anh .

" Cái tên chết tiệt này , còn không biết đỡ tôi đứng lên , xoay qua đó làm gì ?" , trong đầu cô đã nổi lên vài ba mươi câu để chửi anh . Anh đành xoay qua , nhưng lấy một tay che mắt.

" Em khẳng định là muốn anh đỡ em đứng lên , trong tình trạng này chứ ?" .

Cô vẫn khó hiểu với hành động của anh , đỡ mình lên thì có gì khó cơ chứ ? anh ta lại lên cơn điên gì nữa đây ? cái tên ngu ngốc chết tiệt này .

" Còn không mau đỡ tôi lên , lúc này là lúc nào rồi còn hỏi tôi những câu vớ vẩn ấy ? anh có bị điên không ?" .

Anh đành chỉ chỉ tay vào cô , " Em , em , em ....tự xem mình đi " .

Cái tên này muốn ám chỉ gì đây ?

Cô nhìn lại cơ thể mình như lời của anh nhắc nhở thì mới tá hỏa , cô ở đây chiếc khăn văng ra một phía , hiện tại cô đang khỏa thân và anh đã thấy sạch hết toàn bộ cơ thể của cô rồi . Cô đành phải thét lên .

" Áaaaaaaaa sao anh không nói cho tôi biết sớm " , cô lấy tay che lấy hai bầu ngực của mình , khuôn mặt của cô bây giờ không thể đỏ hơn nữa .

" Anh có ý nhắc nhở cho em rồi , nhưng em không nghe , anh...anh thề là anh không thấy gì đâu " .

Duy Nhất ơi là Duy Nhất , anh đúng là nói dối không chớp mắt mà , nếu như anh không thấy gì thì làm sao biết tôi đang thỏa thân hả ?.

" Nhắm mắt, nhắm mắt lại cho tôi ! anh mà mở mắt ra tôi móc mắt anh rồi đem đi nấu cho chó ăn " , anh không dám mở mắt đợi cho đến khi cô tự bò lại lấy cái khăn quấn chặt lên người rồi anh mới mở mắt ra , anh thấy cô đang ngồi với hai chân thâm tím và khuôn mặt đỏ bừng .

Thì ra cô cũng biết ngại cơ đấy , cả hai cùng ngại ngùng không biết phải nói thế nào, anh lên tiếng trước .

" Để anh bế em lên phòng thoa thuốc , với lại bây giờ em cũng không thể đi đâu được với tình trạng này " .

Dù muốn hay không cô cũng phải ngoan ngoãn để anh bế mình vào phòng , với tình trạng hiện giờ của cô giống như anh đã nói , cô không thể đi đâu  .

" Được , vậy phiền anh rồi " , gương mặt cô cau có.

" Vậy mới ngoan chứ , Tiểu Nhã Nghiên của anh " , anh cười . Khuôn mặt đẹp trai, ánh mắt dịu dàng và thêm nụ cười ấm áp như tia nắng của anh khiến tim cô đập loạn xạ lên .

Anh rất thích những lúc cô ngoan ngoãn như thế này , lúc này cô trông cứ như một con mèo nhỏ vậy . Bình thường , anh lại ví cô như một con nhím , dễ thương đáng yêu nhưng khi tức giận thì xù lông lên.

Hết chương 3 .

Bạn đang đọc Em Là Báu Vật Đời Anh sáng tác bởi duongmocthienthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duongmocthienthu
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.