Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trưởng phòng mới

Tiểu thuyết gốc · 2157 chữ

Ở một góc nào đó của bữa tiệc, Lục Thần không chú ý đến diễn biến của hôn lễ hay những lời phát biểu của người chủ trì mà chỉ chăm chú nhìn về hướng Bối Na đang ngồi, trên tay anh là chiếc vòng tay có mặt đá hình lá rẻ quạt.

Đúng vậy, khi nói chuyện với Bối Na bên hàng rào hoa, anh đã nói dối. Quả thực, từ khi nhặt được chiếc vòng, ngày nào anh cũng mang nó theo bên người. Hôm nay nói như vậy bởi lẽ anh đang cố tạo cho bản thân một cơ hội, chỉ có như vậy anh mới có thể có số điện thoại của cô, chỉ có như vậy anh mới gần cô thêm một chút.

Ba năm trước anh gặp cô, nhưng thật đáng tiếc, anh lại lạc mất cô.

Ba năm sau, duyên phận đã một lần nữa để anh được gặp lại người cũ năm đó, mở ra cho anh một cơ hội mới. Sống hai chín năm trên đời, anh đã trải qua vô vàn biến cố và bất ngờ, nhưng sự xuất hiện của Bối Na là điều bất ngờ tuyệt vời nhất.

Nếu đã là duyên phận trời định, vậy thì... anh sẽ nắm thật chắc không để vuột mất lần nào nữa.

Bàn tay đang cầm chiếc vòng bỗng siết chặt, đôi mắt của Lục Thần ánh lên sự kiên định đầy vững chãi.

                                                                                               *****

Trong lúc Lục Thần đang thầm hạ quyết tâm cho mình thì Bối Na ngồi bên kia lễ đường đang hướng mắt dõi theo đôi kim đồng ngọc nữ phía trên. Thỉnh thoảng cô vỗ vỗ tay theo mọi người và nở những nụ cười thật tươi trên môi...

" Mẹ, hôm nay tiểu Mỹ thật xinh đẹp, em ấy và chú rể rất xứng đôi." Bối Na quay sang nói chuyện với bà Bối đang ngồi bên cạnh.

" Đúng vậy a. Con bé tiểu Mỹ từ nhỏ đã xinh đẹp dễ thương, hôm nay lại mặc váy cưới trang điểm cô dâu, đứng trên lễ đường càng khiến con bé đẹp hơn." Vừa nói bà Bối vừa nhìn chiếc núm đồng tiền duyên trên mặt Hạ Mỹ.

" Mẹ nói chỉ có đúng."

Tuy cô không thích dì hai nhưng quan hệ của cô và Hạ Mỹ rất tốt. Tính con bé không như mẹ mình, hai chị em cô từ nhỏ đã chơi thân với nhau. Hôm nay Hạ Mỹ có được hạnh phúc của mình cô cảm thấy rất vui.

Cuối hôn lễ là tiết mục ném hoa cưới truyền thống. Các cô gái độc thân có mặt trên sân cỏ đều hướng về phía lễ đường mà chạy, chọn cho mình những vị trí thật tốt để bắt hoa, khung cảnh rất náo nhiệt. Tuy nhiên náo nhiệt đến mấy thì cũng chưa đủ kích thích để Bối Na tham gia. Hiện tại cô vẫn ung dung ngồi tại vị trí của mình mà mở to cặp mắt đen láy ra xem mọi mọi người chen lấn xô đẩy. Tiết mục bắt hoa cưới này chưa lần nào Bối Na tham gia, mà có tham gia thì cô biết với thể lực của mình cũng không thể nào cản phá lại công lực thâm hậu của các chị em. Bao năm vẫn thế, cuống của bông hoa cô còn chưa chạm được vào thì có lẽ người đã bẹp dí rồi, tốt nhất là ngồi yên bảo toàn cơ thể thì hơn.

Tuy nhiên, bướm không tìm đến hoa thì chưa chắc hoa đã không tìm đếm bướm.

Trong lúc Bối Na đang nhàn nhã xem náo nhiệt thì bỗng nhiên có một đóa hoa rơi " bụp" một cái xuống lòng cô. Bó hoa cưới sau khi được tung lên đã tạo ra một đường cong đẹp mắt, vượt qua hết những cánh tay đang cố với tới nó mà hạ cánh ngay trên đùi Bối Na.

Mọi người đều ngỡ ngàng trước những gì vừa xảy ra. Xung quanh im lặng mất mây giây thì bắt đầu bùng nổ, từng tiếng cười, lời chúc mừng được tuôn ra như thủy triều. Trong đó cũng có không ít lời tiếc nuối và tiếng thở dài của các cô gái trẻ. Dì út ngồi gần đó cũng kích động mà nói với bà Bối:

" Chị cả, có khi sắp tới chuyện vui lại từ nhà chị mà đến đấy hahaha."

Bà Bối cũng cười tười rói như nắng xuân, đôi mắt cong cong đầy vui vẻ.

Còn Bối Na, nhân vật chính trong vụ hoa rơi lại đang ngơ ngác không hiểu gì, cầm bó hoa mà chả biết làm sao, đây là lần đầu tiên cô gặp phải trường hợp này. Chẳng ngờ tới cái vụ may mắn hiếm gặp này lại rơi đúng trên người cô. Nhìn bó hoa lấp lánh kim tuyến trên tay mà cô không khỏi nghĩ đến những câu truyện xung quanh việc bắt được hoa cưới. Không lẽ năm nay hoặc năm sau cô cưới thật à? Câu hỏi này không ai có thể trả lời được, đành chờ đợi thời gian lần lượt trôi qua thôi...

Tiệc vui đến mấy rồi cũng đến lúc tiệc tàn. Sau khi hôn lễ kết thúc mọi người cũng lục tục ra về. Chả mấy chốc mà sân cỏ đã thưa thớt đi rất nhiều, chỉ còn lại một số họ hàng thân thiết của hai nhà ở lại.

Bối Na cũng chuẩn bị về thành phố C.

" Bố, mẹ con về thành phố C đây, khi nào được nghỉ con lại về thăm nhà. Bố mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, mùa đông sắp đến rồi, bố mẹ nhớ mặc ấm rồi hẵng ra đường."

" Thực sự không thể ở thêm được ngày nào sao? Con mới về nhà chưa lâu mà sao đã phải đi gấp như vậy?" Bà Bối luyến tiếc, níu kéo Bối Na ở lại.

" Mẹ, con chỉ xin công ty cho nghỉ một ngày thôi, ngày mai còn phải đi làm, thực sự không thể ở lại được."

" Nhưng..."

Bà Bối còn đang định nói tiếp thì bị ông Bối ngắt lời: " Được rồi, chả phải con nó còn có việc sao, khi nào nghỉ lại về chứ có phải đi mãi đâu." Ông Bối vừa nói vừa vỗ vỗ vai bà Bối an ủi.

Nghe lời ông Bối, bà cũng không cố níu kéo nữa, chỉ nhắc nhở Bối Na thêm vài câu rồi thôi.

" Chị họ, vậy chị đi đường cẩn thận nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe. Chúng em cảm ơn chị vì hôm nay đã đến chung vui. À! còn có ít kẹo cưới này..." Hạ Mỹ vừa nói vừa đưa cho Bối Na một bịch kẹo to: "...chị mang lên đấy ăn rồi chia cho đồng nghiệp trong công ty ăn cùng cho vui."

" Ừm, chị cảm ơn. Bố mẹ, chú dì, con đi đây, mọi người không cần tiễn nữa." Nói rồi Bối Na mang theo túi xách, vẫy tay với mọi người rồi lên một chiếc taxi, chạy đến nhà ga.

Qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy người nhà vẫn vẫy tay nhìn theo hướng xe chạy mà lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên khóe mi.

Lắm lúc cô thực sự thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn bỏ lại công việc và tất cả ở thành phố C mà chạy vè với bố mẹ. Nhưng đáng tiếc cuộc sống và xã hội này không cho phép cô làm như vậy. Những lúc như vậy cô lại nhớ đến người thân, gia đình của mình. Họ là động lực để cô bước tiếp những bước chân nhỏ bé trên con đường này.

...Sau lễ cưới Bối Na lại quay lại những chuỗi ngày làm việc vất vả với những con số trên công ty.

" Bối Na, tí nữa cô kiểm tra lại bản báo cáo này hộ tôi nhé. " Một đồng nghiệp đi ngang qua lên tiếng nhờ vả.

Bối Na nhìn phần công việc còn lại của mình, đắn đo một lúc rồi gật đầu, cầm lấy bản báo cáo đồng nghiệp đưa để lên bàn của mình.

" Đợi tôi làm xong việc của mình thì sẽ giúp cô, tôi sẽ cố gắng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất."

Thấy Bối Na nhận lời giúp đỡ, đồng nghiệp kia vui vẻ cảm ơn một tiếng rồi tung tẩy trở về chỗ của mình.

A Hinh ngồi cạnh nãy giờ không nói câu nào, đợi lúc đồng nghiệp kia đi rồi mới thò đầu sang nói nhỏ:

" Tôi bảo này Bối Bối, cô cũng tốt bụng quá đấy, đây không phải lần đầu tiên cô ta đùn đẩy việc của mình đâu, vậy mà cô còn nhận lời giúp cô ta."

Nhìn khuôn mặt cau có của A Hinh, Bối Na biết cô ấy đang rất bất bình với chuyện này. Nhưng mà đồng ý giúp thì cô cũng đã đồng ý rồi, bây giờ cũng không thể rút lại lời vừa nói ra.

" Không sao đâu, đằng nào việc của tôi cũng sắp xong rồi. Chẳng phải chỉ là một bản báo cáo thôi sao, làm thêm một tí cũng không sao."

Nhìn thái độ thế nào cũng được của Bối Na, A Hinh cũng không biết phải nói gi nữa. Cuối cùng chỉ thở hắt một cái rồi lắc lắc đầu, cảm thán một câu nửa vời:

" Cô đấy a~, đúng là có lòng tốt quá mà."

A Hinh nói vậy, Bối Na cũng chỉ cười hì hì. Có đôi lúc cô cũng cảm thấy bản thân mình quá dễ dãi trước những lời nhờ vả của mọi người, nhưng việc kiểm tra báo cáo này chỉ là một việc nhỏ, không đáng nhắc tới. Nếu bản thân giúp được thì giúp, cứ coi như đang tích lũy thêm kinh nghiệm làm việc là được. Hơn nữa, cô bây giờ còn là một nhân viên mới nhỏ bé, chưa có nền tảng vững vàng, lại không có người chống lưng, nên tránh gây phiền phức thì hơn.

Mở bản báo cáo trên bàn ra, lướt nhanh qua từng trang rồi bắt đầu chuyên chú sửa chữa, kiểm tra số liệu. Bản báo cáo này chỉ là tổng kết doanh thu của các mặt hàng đang nổi mà công ty mới đưa ra thị trường trong tháng này. Chính vì vậy mà phạm vi kiểm tra cũng không quá rộng, ước chừng có thể hoàn thành trước giờ tan làm...

Trong lúc Bối Na đang chuyên tâm làm việc thì A Hinh bên kia lạy quay sang chỗ cô gọi ý ới, máu bát quái của cô ấy lại nổi lên.

" Bối Bối, cô nghe tin gì chưa. Hình như ngày mai công ty mình có người mới đến nhận chức trưởng phòng kinh doanh của chúng ta đấy."

Ban đầu Bối Na không mấy chú ý. Nhưng thông tìn này có vẻ lôi cuốn nên nó nhanh chóng lấy được sự quan tâm của cô.

" Thật sao, nhưng mà chẳng phải trưởng phòng hiện tại đang làm rất tốt công việc của mình sao, sao tự nhiên lại nhảy ra một trưởng phòng nữa thế?"

" Tôi cũng không rõ nhưng mà chuyện này cả công ty đều biết rồi. Nghe nói trưởng phòng bây giờ được thăng chức, vì vậy công ty tuyển thẳng trưởng phòng mới."

Nghe đến đây Bối Na đã có thể hiểu đại khái sự việc là như thế nào rồi. cô chăm chú lắng nghe thêm thông tin bát quái từ A Hinh.

" Nói cho cô thêm thông tìn này. Trưởng phòng mới của chúng ta còn rất trẻ nhé, hình như mới hai sáu, hai bảy tuổi thôi. Anh ta vừa mới từ nước ngoài về, được giám đốc đánh giá rất cao. Tên anh ta là Đường... Đường..." A Hinh vừa nói vừa cố nhớ lại cái tên Đường gì đó, nhưng có vẻ như não cô ấy không nhớ ra được rồi. Cứ thế này thì đến sáng cũng chẳng nhớ ra mất.

Bối Na thấy vậy thì cười cười rồi nói:

" Thôi được rồi, mặc kệ tên anh ta là gì thì chẳng phải ngày mai sẽ biết sao. Bây giờ thì chúng ta làm việc thôi. Hôm nay làm không xong là phải ở lại tăng ca đấy."

A Hinh nghe Bối Na thúc giục cũng không buôn chuyện nữa, quay lại với công việc của mình.

Bối Na cũng có một chút tò mò với vị trưởng phòng đại nhân này, nhưng sự tò mò đó rồi cũng nhanh chóng được xếp vào một xó trong đống suy nghĩ nhiều như sao trên trời của cô.

Bạn đang đọc Hương Vị Tình Yêu sáng tác bởi nguyethasohoa

Truyện Hương Vị Tình Yêu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyethasohoa
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.