Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại.

Tiểu thuyết gốc · 1850 chữ

" Con gái lớn được gả vào gia đình tốt, cũng nhờ công chị hai dạy dỗ được cô con gái vừa xinh xắn vừa giỏi giang lại hiểu lòng người." Dì út nhanh chóng lên tiếng hóa giải bầu không khí gượng gạo, đồng thời cũng tạo ra chủ đề nói chuyện mới cho mọi người.

Dì hai nghe vậy mặt mày lập tức tươi tỉnh hẳn, điệu bộ rất đắc ý nhưng cố kìm nén lại: " Do kiếp trước tiểu Mỹ tích đức nên mới được như hôm nay, chị cũng có làm được gì đâu. " Nói đoạn dì hai dừng lại nhìn về phía bà Bối đang ngồi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng giả tạo.

" Haizzzz, con bé tiểu Na nhà chị cả kể ra cũng bằng tuổi tiểu Mỹ, vậy mà vẫn chưa ngó ngàng gì đến chuyện tình cảm. Chị, chị không thấy sốt ruột sao?"

Bà Bối nghe thấy câu hỏi cũng thoáng buồn lòng, nhưng chuyện tình cảm đâu thể ép buộc được.

" Chị cũng lo lắng chứ, con bé cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng, yên bề gia thất rồi, nếu nói chị không lo lắng thì là nói dối, nhưng chuyện tình cảm không thể ép buộc được, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên thôi."

" Gì mà không thể ép buộc chứ chị, như tiểu Mỹ nhà em này, lấy được chồng tốt, gia đình chồng lại giàu, biệt thự chỗ nào cũng có, nhà cao cửa rộng, cuộc sống sau này không phải lo lắng gì nữa. Chị, là chị em trong nhà nên em mới nói vậy, năm nay tiểu Na cũng hai sáu tuổi đầu rồi chứ có ít gì đâu, đợi thêm nữa là không kiếm được chồng tốt đâu..."

Bối Na đứng bên cạnh nghe rõ cuộc hội thoại, bàn tay đưa lên ấn nhẹ huyệt thái dương. Quả thật vấn đề tình cảm này khiến cô hơi đau đầu, đặc biệt nó lại được đề cập đến từ người xưa nay vốn không thích cô.

" Dì hai, con thực sự rất cảm ơn sự quan tâm của dì, nhưng chuyện tình cảm còn phụ thuộc vào cái duyên, duyên tới thì tự khắc sẽ có thôi dì." Không nhịn được nữa, Bối Na đành lên tiếng chen ngang cuộc nói chuyện, nói xong cô cũng không đứng lại lâu, xin phép mọi người rồi rời đi chỗ khác.

Thoát khỏi cuộc nói chuyện mệt mỏi kia rồi, Bối Na vẩn vơ nghĩ ngợi, nhìn mọi người tấp nập đi lại trên thảm cỏ cô không biết làm gì. Ánh mắt dừng lại bên bờ rào hoa tường vi phía cổng, những cánh hoa tươi thắm khiến cô cảm thấy thích thú, đôi chân nhẹ bước về phía những bông hoa xinh đẹp.

Những bông tường vi cánh mỏng sắc tím như được tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời. Cánh tường vi mỏng manh trong gió, Bối Na đưa tay chạm nhẹ lên chúng. Xúc cảm mềm mại truyền đến, nó khiến cho cô cảm nhận được sự sáng khoái và tinh khôi của một buổi sáng trong lành.

Xa xa có tiếng trẻ con cười đùa, những đứa trẻ tầm năm sáu tuổi đang rượt đuổi nhau. Đôi môi nhỏ xinh toe toét cười, những đôi mắt tinh nghịch và lấp lánh của chúng khiến cô có chút hồi tưởng về thời thơ ấu của mình. Hồi nhỏ cô cũng hay lang thang, tụ tập với lũ trẻ trong tiểu khu, hôm nào cũng ríu rít rủ nhau bày ra đủ trò để chơi và quậy phá, khiến cho tiểu khu huyên náo, ồn ào hơn hẳn.

Chỉ tiếc là quãng thời gian ngây thơ vô lo vô nghĩ ấy đã sớm qua đi. Đám trẻ con ngày nào giờ đây cũng đã trưởng thành cùng với năm tháng rồi. Còn nhớ mấy tháng trước lúc cô về thăm nhà có gặp A Cường đang dắt con đi dạo. Hơn mười năm trước cậu ta còn là cậu nhóc tinh nghịch hay có mặt trong đám trẻ con tiểu khu, chuyên đi nhấn chuông cửa quậy phá làm cho phụ huynh phải đau đầu. Vậy mà bây giờ đã trở thành một người đàn ông đĩnh đạc, trụ cột của gia đình rồi.

Mải miết hồi tưởng về quá khứ đã qua, Bối Na không để ý có một đứa trẻ vô tình chạy ngang qua va mạnh vào cô. Đôi giày bảy phân trên chân bắt đầu mất thăng bằng.

Lúc tưởng chừng như cả người cô sắp ngã ra đằng sau thì bỗng nhiên có một cách tay rắn chắc vươn ra, ôm trọn lấy eo cô, mùi hương bạc hà xông thẳng vào mũi. Cánh tay cùng cơ thể vững trãi của người ấy giúp cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng trên đôi chân.

Mọi việc chỉ xảy ra trong vẻn vẹn mấy giây, lúc Bối Na định thần lại thì cánh tay kia cũng sớm rời khỏi eo cô... May quá, nếu không có cánh tay kia thì cô đã phải mất mặt trước nhiều người rồi. Mới nghĩ đến cảnh bản thân ngã trước mặt bao nhiêu người như thế cô đã thấy nổi hết da gà.

Vừa cúi đầu chỉnh sửa lại bộ váy đang mạc trên người, Bối Na vừa cảm ơn người đã đỡ mình ban nãy.

" Cảm ơn! Cảm ơn a...nh..."

Chữ anh không được thốt ra nguyên vẹn vì khi Bối Na ngẩng đầu lên, một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đập vào mắt cô.

Trời ơi... Đây không phải là người mà cô đã va vào ở Lâm Viên sao, sao anh ta lại ở đây? Trong đầu Bối Na xuất hiện đầy thắc mắc, nghĩ sao nói vậy, cô bật thốt ra câu hỏi trong đầu:

" Sao anh lại ở đây? "

" Thật là có duyên, nhà chú rể là người quen cũ của tôi, tôi được mời đến đây dự hôn lễ." Nói rồi Lục Thần rút thiệp mời từ trong túi áo ra.

Bối Na nhìn thấy thiệp mời khẽ ồ một tiếng. Cô cũng không hiểu mình muốn biết lý do anh ta ở đây để làm gì...

" Sao cô lại đứng ngây ngốc ở đây, người khác va vào còn không biết tránh." Thấy Bối Na lại rơi vào trạng thái ngẩn ngơ Lục Thần lên tiếng hỏi.

" Không có gì, tôi ra đây đi dạo một lát thôi.... Cảm ơn anh vì chuyện vừa nãy."

Lúc nói chuyện tay Bối Na lại vô thức xoắn vặn vào nhau, nhìn thấy hành động này của cô Lục Thần khẽ mỉm cười. Bối Na đứng đối diện thấy đôi môi mỏng kia dãn ra mà chả hiểu vì sao anh ta lại cười. Nhưng mà...nụ cười ấy rất đẹp.

" Đúng rồi, hôm nọ tôi mới nhặt được một chiếc vòng tay, bên trên có đính mặt đá hình lá rẻ quạt. Không biết chiếc vòng đó có phải của cô làm rơi không." Lục Thần giả vờ như nhớ lại việc gì đó, đôi mắt lơ đãng như mang một tầng hơi nước, sâu và đen láy.

Nghe Lục Thần nói, mắt Bối Na lập tức sáng rực lên, khuôn mặt cũng rạng rỡ hơn mấy phần.

" Đúng, là chiếc vòng đó, chiếc vòng đó là của tôi, anh là người nhặt được nó sao?" Chẳng trách khi cô gọi điện hỏi, nhân viên ở đấy lại báo là không có, hóa ra là đã có người nhặt được. Ngốc quá, tại sao lúc đấy cô lại không nghĩ ra chứ.

" Vậy... bây giờ chiếc vòng đó đang ở đâu? Anh có mang theo nó không?" Bối Na nghiêng đầu khẽ hỏi, đôi mắt chứa đựng đầy sự chờ mong.

Lục Thần làm sao có thể không thấy cảm xúc gì trong mắt cô chứ, nhưng mà...

" Xin lỗi, thật ngại quá, không nghĩ sẽ gặp lại cô ở đây nên tôi không mang chiếc vòng theo rồi."

Bối Na nhận được câu trả lời, tâm trạng có chút tiếc nuối.

Thấy biểu hiện của cô như vậy, Lục Thần trầm ngâm một lúc.

"Hay thế này đi, cô cho tôi số điện thoại, mấy ngày sau tôi sẽ gọi điện hẹn cô đến lấy vòng, còn mấy hôm nữa tôi có chút việc bận, sợ không gặp cô được."

Bối Na đắn đo một lúc, cuối cùng quả quyết gật đầu. Cô đọc số điện thoại của mình cho Lục Thần. Đợi cô đọc xong, anh còn cẩn thận gọi vào số máy đó, sau khi nhận thấy tiếng chuông phát ra từ máy Bối Na mới yên tâm lưu số lại.

" Tên của cô."

" Hả?" Bối Na ngơ ngác hỏi lại, nhưng sau khi thấy ánh mắt chờ đợi của người đối diện và điện thoại trên tay anh mới hiểu ra: " Tên... tên tôi là Bối Na."

" Tên của cô rất hay." Vừa nói ngón cái của Lục Thần vừa làm thao tác lưu tên Bối Na vào trong điện thoại của mình.

" Cảm ơn." Tiếng Bối Na nhỏ nhẹ.

" Vậy nhé, khi nào lấy vòng tôi sẽ gọi cho cô, còn bây giờ xin phép được vào trong kia trước." Anh uyển chuyển ngỏ ý muốn rời đi.

" Được, cảm ơn anh."

Lục Thần xoay người đi nhưng khi mới đi được mấy bước lại nghe thấy tiếng gọi sau lưng.

" Này, đợi chút."

Xoay người lại thì thấy Bối Na với khuôn mặt đỏ bừng đang ngại ngùng hỏi tiếp câu sau:

" Tên anh là gì?"

Nghe thấy câu hỏi, Lục Thần mỉm cười, đôi môi mỏng bật ra hai chữ " Lục Thần" rồi tiếp tục tiến vào khu vực của buổi tiệc.

Người đi rồi nhưng Bối Na vẫn đứng yên bên hàng rào hoa. Lục Thần sao? Xem ra anh ta cũng không phải người lạnh lùng khó gần như mình nghĩ. Cúi đầu nhìn số điện thoại vừa mới gọi tới, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút dễ chịu trong lòng.

Lúc này khách khứa đã bắt đầu ổn định chỗ ngồi, chuẩn bị nhập tiệc, Bối Na cũng khôi phục lại trạng thái của bản thân, đi về phía bố mẹ mình. Hôn lễ được tổ chức theo đúng giờ lành, tiếng nhạc vang vọng, vui tươi phát ra, cô dâu và chú rể cũng đang hạnh phúc sánh bước trên lễ đường lộng lẫy.

( Vậy là đã đến chương 9 rồi. Đây là lần đầu tiên mình viết truyện nên mong mọi người sẽ ủng hộ mình ^.^ . Nếu có thắc mắc hay vấn đề gì trong quá trình đọc truyện mọi người có thể để lại comment. Mình sẽ cố gắng khắc phục trong những chương sau để truyện có thể hay hơn và hoàn thiện hơn nữa nhé. THANK YOU SO MUCH!!!! )

Bạn đang đọc Hương Vị Tình Yêu sáng tác bởi nguyethasohoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyethasohoa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.