Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 36

Phiên bản Dịch · 2153 chữ

-Dương tổng công ty các anh quả thực làm việc rất tốt. Hơn nữa toàn là nhân tài. Về mặt âm nhạc thì có Hoàng Oanh, văn học thì có Thúy An, cả công trình kiến trúc này chắc hẳn là do một kiến trúc sư rất tài giỏi. Tốt lắm. Tôi cảm thấy rất hài lòng. – Nó mỉm cười vui vẻ như thể đối diện với nó là một đối tác “bình thường”

-Cảm ơn tuy nhiên S.T vẫn thua Williams rất nhiều. – Hoài Thiên đáp trả.

-Oh, chúng tôi không dám nhận lời khen ấy đâu.

-Ai cũng biết Williams là công ty lớn nhất, quy mô nhất và phát triển nhất thế giới.

-Cái danh xưng “Nhất” đó quả thật không dám nhận. Được rồi tiến trình rất tốt. Khi hoàn thành tôi sẽ mời anh một bữa cơm coi như cảm ơn vậy. Hôm nay tôi có việc bận xin lỗi anh. Ely chúng ta về thôi. – Nó đứng dậy và khi định bước đi thì một bàn tay lôi nó lại, mất thăng bằng nó ngồi lại trên ghế.

-Ely cảm phiền bạn cho tôi một chút thời gian với Di được không? Thư kí Hạ cũng đi ra đi. – Thiên lên tiếng. Ely chỉ gật đầu mỉm cười, thư kí Hạ kia cũng hiểu ý đi ra tuy nhiên hôm nay cô ta lại có chuyện buôn dưa lê rồi hình như cái tay lúc nãy bị thế cô ta đã quên sạch.

Căn phòng lớn tĩnh mịch…

-Dương tổng không biết có việc gì. – Nó tươi cười.

-Làm ơn hãy dùng biểu cảm trước kia của em để nói chuyện với tôi có được không Di? – Giọng nói cậu thập phần ấm áp. – 5 năm rồi tôi chờ em 5 năm rồi tôi vẫn không biết em đang làm gì? Em đang ở đâu? Lúc trước em nói xa tôi, chia tay tôi em có biệt lòng tôi tan nát không? Em giết chết tôi một con người vui vẻ, vô tư, em biến tôi thành lãnh đạm. Thật ra vì sao em rời xa tôi? – Lúc này giọng cậu đã có một ít chua xót.

-…

-Làm ơn em hãy nói tôi biết, từ khi gặp lại em tôi đã có muôn vàn câu hỏi muốn hỏi em, làm ơn em hãy nói cho tôi biết. – Thiên khẩn khoản van nài nó, chỉ cần nó nói ra lí do, chỉ cần nó nói thôi cũng làm cậu hạnh phúc dù sau đó đáp án sẽ giết chết cậu một lần nữa.

-Tôi rời xa cậu bởi vì…bởi vì tôi không thích cậu nữa. – Giọng nói nó lạnh lùng y như trứơc kia nhưng có phần ngập ngừng.

-Em nói dối. – Thiên mỉm cười, cậu biết rằng nó đang nói dối mà.

-Tôi không….

-Em nghĩ là lúc này tôi không có tỉnh táo à, tôi đang ở công ty nên không uống rượu không có chuyện không tỉnh táo em hiểu chứ?

-…

-Tôi biết lí do em rời xa tôi, là vì em viêm giác mạt đúng không? Em sợ tôi thấy em bị mù sẽ trở thành gánh nặng đúng không? – Cậu lay lay bờ vai của nó.

-… - Nó cắn chặt môi để cảm xúc không ào ạt chảy ra ngoài, nó im lặng, nó kiềm nén.

-Em tưởng tôi không biết gì, em có hay chăng Thúy An đã cho tôi biết… - Đôi tay cậu buông thõng, cậu quỳ xuống chân nó, nắm chặt tay nó. – Em biết chăng tôi vì em cố gắng làm việc, cố gắng học hành, cố gắng hoàn thiện mình, chỉ mong một ngày tôi lại được gặp em. Em biết chăng vì em 5 năm tôi sống không bằng chết. Em biết không vì em mà tôi bỏ luôn niềm yêu thích tự do chạy đến đây leo lên ngôi vị Tổng giám này để chỉ vì mong một ngày chúng ta lại gặp nhau.

-Tôi…

-Nói cho tôi biết em còn yêu tôi không? Hãy cho tôi một câu trả lời.

Nó sững người nó muốn gào thét rằng “em còn yêu anh nhiều lắm” nhưng không thể được. Nó nhớ đến N.Quang – 5 năm anh luôn ở bên nó, luôn chở che nó, luôn chờ đợi nó. Hôm qua nó còn muốn cùng anh thăm cha mẹ anh nữa. Nó không thể phản bội anh, anh vì nó đã làm quá nhiều rồi.

-Tôi không còn yêu anh. – Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc của nó lại vang lên.

Thiên đờ người.

-Ngừoi em yêu lúc này là N.Quang?

-Không chỉ là lúc này mà sau này chúng tôi sẽ kết hôn sống bên nhau trọn đời.

-Uhm, tiện lắm em một lời chém đứt cả tình cảm. Uhm tốt lắm em càng ngày càng lãnh đạm rồi. Uhm. Chúc mừng em, tôi chúc mừng em…. – Thiên đứng dậy nụ cười của cậu lại có trên khóe miệng nhưng nụ cười ấy chua chát làm sao. – Xin lỗi Lâm tổng đã làm phiền cô rồi.

Nó mỉm cười lắc đầu như thể không có gì, rồi đứng dậy tìm hướng cửa ra vào. Ely như cảm nhận được bèn đi vào và dìu nó đi ra. Khi gần đến cửa nó quay đầu lại.

-Dương tổng khi tôi kết hôn anh phải đến đó.

Xong rồi lại quay đi. Thiên chỉ cười nhạt, thật là anh không còn biết phải nói gì. Di cũng bước đi, khi ra khỏi công ty, khi đã ngồi trên chiếc xe sang trọng…

-Tiểu thư… - Ely an ủi. – Cô khóc đi…

Nghe đến từ “khóc” nước mắt nó chợt trào ra. Nó đã vô tình như vậy, 5 năm trước đã thẳng tay cắt đứng sao Thiên còn chờ nó, đợi nó như vậy. Hôm nay nó lại một lần nữa tàn nhẫn giết chết cậu như vậy, sao nó lại ác như vậy…. Từng giọt, từng giọt lệ tuôn rơi, đôi mắt đẹp phủ một lớp sương mờ nhưng lại mù lòa kia đã tối tăm nay lại càng không thấy phương hương. Chết rồi, tình yêu thứ hai của nó lại chết rồi…

--------------1 tháng sau--------------

S.T và Williams rốt cuộc đã hoàn thành xong bản hợp đồng. Di – Thiên cũng vẫn liên lạc hoặc là hợp tác hoặc là bạn bè. DI cảm thấy rất vui vì hình như Thiên đã không còn yêu nó nữa. Sau đó cả hai lại vui vui vẻ vẻ đi trên đường dù thân phận lúc này đã khác. Cả hai vui vẻ thân mật làm cho Quang mất hết nhẫn nhịn, anh sợ một lần nữa Thiên sẽ giành lấy Di từ tay anh.

-Võ quản gia ông mời Lâm tiểu thư về biệt thư ngọai thành cho tôi. – Quang bật điện thoại rồi nói chuyện.

-Vâng.

--------------2 giờ sau, biệt thự Trần gia, ngoại thành------------

-Anh sao lại gọi em đến đây gấp như vậy? – Di bước vào nhà, khuôn mặt luôn có một nụ cười. Ely thì đứng ngoài nói là có chuyện bận phải về ngay nên giao nó cho Quang.

Quang dìu nó ngồi xuống sofa.

-Ngốc à, hôm nay sinh nhật em đó, quên rồi hả? – Quang cốc đầu nó.

-Sinh nhật em, ủa đến rồi hả?

-Trời có ai đãng trí như em hôm nay sinh nhật mình mà không biết.

-Hơ thì có em. Hì hì có anh nhớ cho em là được rồi. – Nó vừa nói vừa nũng nịu rút vào lòng N.Quang. Nó đã quen rồi quen rút vào lòng anh như thế. 5 năm qua anh là chỗ dựa vững chắc cho nó. Anh yêu thương nó, ân cần chăm sóc nó. Nhớ 5 năm trước anh đi tìm nó, lúc đó nó chưa bị mù….

-------------5 năm trước. Anh quốc-----------

Cơn mưa lớn trút xuống một cách bất ngờ. Thái Di đang đi trên đường liền được tắm mưa bất ngờ, nó nhìn trời lắc đầu cười cười. 2 tuần rồi nó xa cậu hai tuần rồi, cớ sao vẫn chưa quên được hình bóng đó. Nó từ từ khác hẳn mọi người đang chạy tìm chỗ trú. Nó đến một quán café nhỏ, ấm cúng. Vừa định bước vào thì bỗng….

-Thái Di.

Nó xoay người lại tìm người vừa gọi tên nó. Nó nhìn đông nhìn tây với lại lúc này thị lực hơi yếu nên không nhìn rõ thêm trời mưa nên một lúc sau nó mới thấy. Một chàng trai cao ráo, tuấn mỹ, mái tóc đen ướt át. Anh đang nhìn về phía nó. Nó giật mình: “Trời ạ, là N.Quang”.

Anh chạy đến bên nó anh vui mừng nới với nó:

-Thái Di, Thái Di em có biết anh đã tìm em, tìm em rất lâu, em nói đi Anh quốc nhưng em không ở nơi cũ, anh chờ em, chờ em rất lâu ở nơi xưa. Cuối cùng anh đã tìm được em, tìm được em rồi.

Nó bàng hoàng, thật sự nó muốn rời xa cả anh chứ không riêng gì các bạn và Hoài Thiên. Nó từ lâu đã biết anh mến nó mà,cả anh nó cũng muốn nhìn thấy anh đau buồn. Nó chạy đi…vùng khỏi anh…

Anh chạy theo nó, luôn miệng gọi:

-Thái Di…Thái Di…

Nó chạy mãi, chạy mãi không để ý rằng có một chết xe đang lao đến…khi định thần lại thì nó đang ngồi bệt dưới đất, bên cạnh nó còn có một chàng trai máu chảy rất nhiều. Nó hoảng hốt ôm lấy người con trai đó :

-Nhật Quang, Nhật Quang anh sao rồi? Máu, làm ơn, làm ơn gọi xe cứu thương. – Nó gào lên bằng tiếng Anh, lí trí cho nó biết nó đang ở Anh quốc chứ không phải quê hương nó. Rút cuộc lí trí của nó vẫn hơn tình cảm.

Mấy ngày sau nó luôn túc trực bên anh. Hai bác Trần không la mắng nó ngược lại còn an ủi nó, thật ra hai người họ rất quí nó, lúc trước họ có gặp qua nó vài lần.

-Thái…D….i…Di… - Anh yếu ớt gọi tên nó.

-Quang anh tỉnh rồi sao. Quang anh tỉnh rồi. – Nó vui mừng reo lên.

-Em…e…m không…sa…sao chứ?

-Em không sao em không sao, anh bị thương rồi nghĩ ngơi đi em luôn ở bên anh.

-E..m…không…x…a..anh..nữa?

-Đúng đúng em không xa anh nữa, ở bên cạnh anh, luôn ở bên cạnh anh.

Anh nhắm mắt lại, trên môi luôn có một nụ cười. Anh thiếp đi rồi nó mới yên tâm. Sau khi anh xuất viện thì đôi mắt nó trở nên không thấy gì nữa….

-------------Hiện tại----------------

-Tuần sau chúng ta kết hôn rồi. – Nó thủ thỉ.

-Uhm, cũng tại em bỏ qua luôn việc đính hôn, thật sự muốn lấy anh đến thế à? – Nhật Quang vuốt vuốt tóc nó.

-Vì em không chịu được…

-???

-Em muốn cho anh thấy em rất yêu anh, em muốn cho Hoài Thiên thấy cậu ấy nên từ bỏ em từ lâu.

Đôi mày anh chau lại khi nhắc đến Hoài Thiên. Nhưng ngay lập tức nó giãn ra khi Di nhìn anh mỉm cười.

-Ha, vợ tương lai được nhiều người ngưỡng mộ làm anh ganh tị nha.

-Hơ hơ, em là Di mà anh phải giữ cho chắc í. Hơn nữa chồng tương lai của em cũng đâu ít cô theo đúng không?

-Không nha không có nha. Chỉ mỗi em anh đã mệt rồi, thêm mấy cô nữa chắc anh chết luôn.

-Hủh? Không phải một mà là mấy cô lận à? Em xem thường anh quá?

Anh giật thót mình khi thấy nó có khuôn mặt hình sự hơi bình thản như vật. Anh lập tức ôm nó, ôm thật chặt.

-Trần thiếu phu nhân, xin cho phu nhân viết. Phu quân của phu nhân không dám lăng nhăng.

-Anh nói cái gì thế, em có bảo là anh lăng nhăng đâu, anh phản ứng thái quá. Phì….

Nó nghe anh nói vậy dù lòng rất muốn cười nhưng gắng nhịn, đôi vai nó run lên. N.Quang lạnh lùng năm nào đỏ mặt rất may là nó không nhìn thấy, anh lắc lắc đầu rồi thở dài:

-Được rồi, cười thì cười đi anh nhịn.

Nó nghe được lời nó đó liền cười lớn lên, khuôn mặt ửng hồng lên vì cười. Anh thiếu điều chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Cái cảm giác sợ hãi Hoài Thiên sẽ cướp nó bỗng tan biến tất cả.

Còn ở một nơi nào đó, chàng trai với mái tóc café sữa tay xoay xoay ly rượu vang đỏ:

-1 tuần nữa em sẽ về bên anh

Bạn đang đọc Em Nợ Anh của Icy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.