Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy Hiểm

Tiểu thuyết gốc · 2236 chữ

“Ngay cả khi ký ức trái tim đã quên thì đôi khi ký ức cơ thể vẫn nhớ.” – trích từ Yuuko Ichihara trong XXXHolic.

---

“Thật ra tao vốn định quyến rũ cha mày rồi tự mình lai tạo cơ. Đáng tiếc, cha mẹ mày là người có năng lực đặc biệt, họ không bị tà ma dụ dỗ.” Sean và Lily kinh tởm nhìn Camelia. “Tụi mày tưởng cái thân xác này từ đâu mà ra?” Con quỷ giang hai tay ra như muốn hai anh em chiêm ngưỡng thể xác hiện tại của nó. “Tao đã lai tạo ra cả Camelia và anh trai nó khi tao nhập vào mẹ chúng. Tiền bán thằng anh trai dùng để cho tao ăn và mặc trong khi tao tìm kiếm cha mẹ tụi mày.” Bà ta liếc nhìn hai anh em. “Sau khi hết tiền, tao quyết định vào làm chút việc cho lũ ngu Giáo Hội. Dùng chút thủ thuật và giờ tao đã lên đến chức Giám Mục.” ‘Camelia’ nhún vai và hai anh em Sean đều nghe thấy tiếng kêu cót két phát ra từ vai bà ta. “Cho nên, Camelia chưa bao giờ thực sự là bác của tụi mày. Thậm chí nó còn chả có máu mủ gì với cha tụi mày kia. Nó chưa bao giờ gặp cha mẹ mày. Chưa bao giờ bế hai anh em mày. Cũng chưa từng thay tã hay hâm nóng bình sữa cho tụi mày. Tất cả đều là tao làm.” Con quỷ nắm chặt lấy áo. “Camelia chỉ là một vật chủ, một con bé vừa tròn 18 tuổi vào cái ngày tao chiếm hữu nó. Ngày tao rời khỏi cơ thể đang hấp hối của mẹ nó để chiếm lấy một thiếu nữ khỏe mạnh. Nó cho rằng nó ghét mẹ nó, giống như mày nghĩ mày ghét tao.” Bà ta cười khẩy với Sean. “Nhưng nó chưa bao giờ có được câu trả lời như bây giờ.”

“Sao bà có thể bán cả con ruột của mình?” Lily chỉ trích, cô đặt một tay lên bụng như một cách bảo vệ kho báu trong bụng cô.

“Tụi tao bán tất cả những gì tụi tao có.” Con quỷ có vẻ thích thú nhìn Sean kinh hãi. “Chúng ta cũng đâu khác gì nhau đâu. Cả hai chúng ta đều bán những gì chúng ta có. Và mày đâu có nhiều, phải không? Sean, mày đã bán gì nào?”

“Câm mồm.” Có phải con quỷ đang nghiêm túc hỏi về chuẩn mực đạo đức của anh hay không?”

“Mày đã bán gì nào, Sean?” Bà ta lặp lại, Lily nhìn Sean với đôi mắt to tròn buồn bã.

“Tôi đã cho hai anh em tôi ăn.” Sean rít lên, một lần nữa lùi ra xa con quỷ khoác da người kia. “Tôi đã làm tất cả những gì tôi có thể để chúng tôi không bị chết đói...”

“Tao sẽ không để hai đứa mày chết đói.” Bà ta cắt ngang, nhấn mạnh nhưng đó là lời nói dối. Sean nhìn ra được điều đó. Chẳng biết lý do là gì, có lẽ vì bà ta bị ốm – rõ ràng bà ta đang ốm – dẫn tới bà ta đã dần dần đánh mất mục tiêu. Bà ta đang bỏ rơi hai anh em như từ bỏ những khoản đầu tư, giống như bà ta đã làm sau khi anh làm bài kiểm tra thể chất. “Tao biết mình đang làm gì. Nó,” bà ta nhìn thoáng qua Lily, “đủ giá trị để tao không phải lai tạo thêm bất kỳ con nhóc hay thằng nhóc nào trong một hoặc hai thế hệ nữa. Mày đã bỏ lỡ cơ hội đấy, không phải sao?”

Sean không trả lời. Anh không có câu trả lời.

“Ngồi xuống.” Bà ta lấy điện thoại ở nhà bếp. “Tao cần gọi điện thoại.”

Sean và Lily đều không ngồi. Lily siết chặt lấy tay Sean, cả hai bắt đầu lùi lại từ từ về phía cửa chính, vì cả hai đều biết chuyện mà người bác không phải của hai anh em sắp phát hiện ra.

“Nó hư rồi!” Bà ta gầm lên, ném bay cái điện thoại. Lily giật bắn người khi thấy điện thoại đập vỡ cái cửa sổ cạnh bồn rửa bát.

“Dịch vụ đã bị cắt từ sáu tuần trước.” Sean cưỡng lại mong muốn quay đầu lại xem xem hai anh em đã đến gần cửa chính – lối thoát có khả năng nhất – chưa. “Chúng tôi đã dừng thanh toán từ lâu rồi.” Hai người họ phải ưu tiên. Điện thoại hoặc điện nước.

Dù sao cả Sean và Lily đều không có bạn bè hay còn người thân nào để gọi cả.

“Ngồi xuống!” Bà ta lại gầm. Lần này con quỷ thực sự đã rống lên, và Sean đột nhiên bắt đầu cảm thấy có một luồng hơi ấm râm ran kỳ lạ múa may trên đầu ngón tay, giống như cái bật lửa. Thấy cả hai không nghe lời, bà ta lao ra khỏi phòng bếp, chạy đến phòng khách. Mặc dù Sean đã thấy hình dạng thế này trước đó – ngay sáng hôm nay – nhưng anh vẫn giật mình vì khả năng thoái hóa mà một con quỷ có thể gây ra trên cơ thể con người. Nhưng hiện tượng mà con người không nên làm về mặt sinh lý.

Ngay lúc này, ‘bác’ của hai anh em đã hoàn toàn từ bỏ vỏ bọc con người của mình. Bà ta di chuyển khập khểnh như cơ thể mới tăng thêm một đống khớp xương quá mức cho phép. Như thể xương của bà ta trở nên dài đến vô lý. Có lẽ chúng đã như thế từ lâu rồi chứ không phải đến hiện tại. Bà ta vẫn chưa bị biến dạng và trở nên thú tính như người thoái hóa, nhưng cơ thể của bà ta cũng không còn là của con người nữa. Hiện tượng này đã xảy ra từ lúc nào? Đó có phải là lý do bà ta ít khi ra ngoài và luôn bọc mình trong đống đồ dài đến mắt cá chân? Để không một ai nhận ra sự khác lạ?

Vừa thấy con quỷ lao về phía Sean, Lily hét lên và đẩy anh sang một bên, cứu anh trong gang tấc. Đầu Sean đập vào sàn nhà, cả căn phòng như quay chung quanh anh. Tự dưng có một nỗi sợ hãi và đau đớn tỏa ra từ sâu trong lồng ngực làm toàn thân anh chao đảo, anh phải bám chặt vào cái ghế bên cạnh mới giữ được thăng bằng. Cơn hoảng sợ kỳ quái quen thuộc lại ập tới. Và khi anh ngước mắt lên nhìn, con quỷ đã leo lên người Lily, đặt đôi môi của mình lên môi con bé, như thể bà ta đang hút cái gì đó khỏi người cô trong khi Lily cựa quậy chống trả quyết liệt. Sean gượng dậy, vớ nhanh lấy cái ghế bên cạnh, dùng hết sức đập mạnh vào người con quỷ, làm nó văng ra khỏi người Lily.

Nhưng cơn hoảng sợ vẫn không chấm dứt, Lily vẫn giãy giụa đau đớn dù con quỷ đã văng ra khỏi người cô. Sean đột nhiên cảm nhận được một đợt sóng sợ hãi mới đang ập đến bao trùm lấy anh. Nỗi hoảng sợ và đau đớn gào thét trong anh, bóp chặt lấy tim anh. Cổ họng anh bỏng rát như thể sẵn sàng khạc ra lửa bất kỳ lúc nào. Tự dưng anh có cảm giác mãnh liệt rằng mình sắp đánh mất em gái. Giống như thấy mình đặt tay lên thớt và con dao đang chuẩn bị bổ xuống, anh biết mình sẽ vĩnh viễn mất đi bàn tay ấy. Và rồi Lily bất động.

Vào giây phút Lily ngừng giãy giụa, tiếng thét sục sôi trong cổ họng của Sean, làm anh xém chút nữa tắt thở trong lúc tìm cách kìm nén nó lại, theo thói quen. Anh vô thố, quỳ xuống bên người Lily, nhận ra cô đã tắt thở. Sean đau khổ hoang mang không biết phải làm gì, thậm chí anh còn chẳng biết sao tình huống lại thành ra thế này. Hai tay anh run rẩy, cổ họng bỏng rát vì kìm nén tiếng thét, đầu óc không thể nào bình tĩnh suy nghĩ được. Sean đã mất em gái mà chẳng biết vì sao. Anh không biết con quỷ đã làm gì em gái anh... Con quỷ... Và rồi một đoạn ký ức thuở xa xưa hiện lên trong đầu anh. Đoạn ký ức khởi nguồn cho đủ bi kịch và đau đớn trong đời Sean. Đoạn ký ức mà Sean cố gắng quên đi không bao giờ muốn nhớ lại...

---

*12 năm trước.

“Sean!!! Đến bắt em đi nè!!!”

“Đợi đó. Đừng đắc ý vội!!! Anh nhất định sẽ bắt được em!!!”

Trên một khu đất trống gần khu dân cư, có một cậu bé và một cô bé đang chơi trò đuổi bắt. Cậu bé khoảng 12 tuổi, còn bé gái chừng 6 tuổi. Cả hai đang chơi vui vẻ cho đến khi có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện.

Ngày đó, Sean không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ngay khi ông ta đi tới, trực giác của anh kêu gào mau dẫn em gái chạy đi. Cảm giác rờn rợn cứ chạy dọc sống lưng. Anh thấy người đàn ông đó mỉm cười, liếm môi một cách quỷ. Ông ta đến gần Lily, kéo đầu con bé lại gần, đặt môi lên miệng cô rồi há miệng ra. Đó cũng là lúc cơn hoảng loạn kia lần đầu xuất hiện. Sau lần đó, cơn hoảng loạn xuất hiện lần nữa vào năm anh 19 tuổi, vào cái ngày cha mẹ anh mất.

Lần đầu tiên Sean gặp tình huống này, anh đã không thể kiểm soát tiếng hét của mình. Anh không biết tại sao lại có tiếng hét quỷ dị đó, nhưng anh biết nó là từ bản năng chứ không phải vì sợ hãi. Tiếng thét đó giống như... Mẹ anh đã từng. Khi tiếng thét đinh tai nhức óc bay ra khỏi cổ họng của Sean, anh tự dưng thấy cả không gian trở nên xám xịt và có vô số bóng đen xuất hiện, thứ duy nhất có màu sắc là làn khói màu hồng nhạt lờ mờ đang bay ra khỏi cơ thể Lily, chạy vào miệng người đàn ông kia. Sean không biết đó là gì, nhưng bản năng kêu gào thứ đó rất quan trọng, anh có dự cảm nếu để gã đó hút hết làn khói hồng kia, sẽ có chuyện cực xấu xảy ra...

Cha mẹ Sean nghe thấy tiếng thét chạy đến. Trông sắc mặt của họ rất hốt hoảng, cha anh cầm theo cây gậy hất bay gã lạ mặt kia, sau đó mẹ anh lập tức chạy đến ôm lấy em gái bất động của anh. Cha tiếp tục ẩu đả với gã kia, vừa gào lên với Sean. “Cứ tiếp tục hét đi con. Hãy cứu lấy Lily.”

‘Là sao? Con không hiểu.’ Sean muốn hỏi nhưng mở miệng ra chỉ toàn tiếng thét thất thanh.

Mẹ Sean nhìn chằm chằm vào làn khói màu hồng như diều bay lơ lửng trên người Lily. Bà đứng im, đặt Lily nằm xuống đất, nắm chặt hai tay lại và gồng mình lên. Mặt bà đỏ bừng, căng thẳng và nhễ nhãi mồ hôi. Đến khi làn khói màu hồng kia chạy về người Lily, bà ngã xuống đất, trông như đã mất gần hết sức lực của mình. Lily cũng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn mọi người. Gã đàn ông đáng sợ kia trông rất tức giận và cha anh lập tức ra lệnh. “Kay, đưa các con về ngay.”

Mẹ anh lập tức một tay bế Lily lên, một tay nắm lấy tay anh, chạy một mạch về nhà, mặc cho hai đứa con không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một lúc sau, cha anh cũng về, trông ông như vừa vật lộn với ai đó. Ông không nói gì về chuyện vừa rồi, chỉ đặt hai tay lên vai Sean, nhìn anh bằng ánh mắt áy náy rồi nói chuyện, dù không biết ông đang nói với mẹ hay với chính anh nữa: “Anh e là Giáo Hội đang đến. Tiếng ‘hát’ lớn như vậy, không lý gì hàng xóm không nghe thấy.” Ông mím chặt môi, do dự nhìn Sean một lúc rồi nhắm mắt lại, thở dài nhận mệnh. “Sean, nghe kỹ lời dặn của cha đây: lát nữa Giáo Hội tới hỏi chuyện, đừng kể gì về chuyện vừa nãy, để cha mẹ xử lý.” Sau đó, ông lại mở mắt ra, tràn ngập áy náy nhìn Sean. “Cha biết yêu cầu này quá đáng nhưng vì an toàn của cả nhà mình, cha cần con làm theo lời cha. Lát nữa, rất có thể Giáo Hội sẽ đưa con đi. Con cứ ngoan ngoãn theo họ, đợi cha một tuần, sau một tuần, cha nhất định sẽ đến đón con về.” Sau đó, Sean bị Giáo Hội đưa vào viện thần kinh...*

Bạn đang đọc (Fanfic Bác Quân Nhất Tiêu) Những Vì Sao Le Lói sáng tác bởi GaHapSotOt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.