Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cận Kề Cái Chết

Tiểu thuyết gốc · 3098 chữ

“Lòng can đảm không phải là có sức lực để đi tiếp – đó là đi tiếp khi bạn không còn sức lực.” – trích từ Napoleon Bonaparte.

---

Sean nhìn cái xác bất động của Lily, nếu đúng như lời cha nói, bằng cách nào đó, ngày ấy anh đã cứu được em gái, vậy thì bây giờ vẫn có thể, phải không?

Và rồi anh giải phóng tiếng thét cào cấu trong họng mình.

Anh hét cho một cuộc đời tươi trẻ vừa mới bị mất đi. Anh hét cho anh, một người anh trai vừa mất em gái. Anh hét cho Lily, một thiếu nữ còn chưa quyết định được tương lai của mình sẽ ra sao. Và cho cả đứa bé đáng thương trong bụng cô nữa.

Ngay khi Sean cất tiếng thét, ánh sáng trong phòng lập tức trở nên mờ đục, con quỷ phải nhăn mặt bịt tai lại. Cả căn phòng chuyển sang màu xám, anh ngập ngừng nhìn quanh, lo sợ sẽ lại thấy những bóng đen kỳ dị mà anh đã từng thấy. Tuy nhiên, lần này anh không thấy ai hết. Trống rỗng kỳ lạ như cái cách anh đang thử cứu em gái mình.

Sean cũng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Cứ như cả vũ trụ bị ấn nút tạm dừng, chỉ còn lại mỗi tiếng thét thất thanh của anh. Chiếu theo cảm giác bỏng rát trong cổ họng và hai lá phổi lúc này, Sean biết mình đang hét rất to. Và rồi cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy làn khói màu hồng phấn quen thuộc, nó không có hình dạng và đang bay lơ lửng về phía con quỷ. Nó xa hơn cái lần trong ký ức của anh. Sean biết là lỗi của mình, vì đã không giải phóng tiếng thét ngay từ đầu. Anh hồi tưởng lại hành động của mẹ anh khi đấy, nắm chặt hai tay lại, tập trung nhìn vào làn khói kia, đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: anh muốn làn khói đó về lại trong cơ thể Lily. Con quỷ cũng không chịu kém cạnh, bà ta há to miệng hơn như muốn hút hết thứ duy nhất có màu sắc kia. Thấy vậy, Sean gấp vô cùng, nhưng anh càng cấp, làn khói càng chạy về phía con quỷ. Anh lập tức hít sâu, tiếp tục duy trì tiếng thét, cố gắng bình tĩnh tập trung trở lại.

Sau một quãng thời gian giằng co ngắn ngủi, Sean cuối cùng vẫn đoạt lại được làn khói kia. Ngay khi làn khói chạy về cơ thể Lily, tiếng hét của anh liền im bặt. Anh kiệt sức, ngã xuống sàn thở hổn hển, cố lấy lại hơi thở. Lily cũng bắt đầu thở trở lại, mở hai mắt ra, ngồi dậy hoang mang không biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Chạy đi.” Sean thở phì phò, Lily vươn tay tính dìu anh chạy vời cô nhưng anh gạt tay cô đi, lắc đầu.

“Nó có thể chạy đi đâu được cơ chứ?” Con quỷ cười khẩy, trông có vẻ không nổi giận gì dù bị Sean phá hủy kế hoạch. Một lần nữa. Con quỷ chỉ khom người, nhanh nhẹn ngồi xổm nhìn hai anh em giãy giụa trong tuyệt vọng. “Bọn tao ở khắp mọi nơi. Ở những nơi tụi mày đã đi qua hoặc chưa từng đến. Nơi tụi mày quen thuộc và xa lạ.”

“Bà đang nói dối.” Sean bò đến trước người Lily, đứng lên che cho cô, cố gắng thu hút con quái vật để cô có thể chạy thoát. “Chiến tranh đã chấm dứt. Chúng tôi đã thắng.” Những tàn tích duy nhất còn sót lại của bầy quỷ là vài tà ma và kẻ thoái hóa lang thang trên các vùng đất hoang vắng, Giáo Hội nói số lượng của chúng rất ít và cách con người rất xa. Chúng đang chết dần chết mòn vì không có linh hồn để hấp thụ.

“Ha ha ha... Không sai.” Con quỷ cười lớn, bà ta tiến về phía anh, tư thế lắc lư chậm chạp như một cây cầu treo trước gió. Như thể bà ta hoàn toàn có thể lao tới một lần nữa vào bất cứ lúc nào. “Tụi tao đã thắng.”

“Ý bà là gì?” Sean tiếp tục trong khi Lily bò về hướng cửa chính. Anh đột nhiên ước gì mình đã chọn thanh toán hóa đơn tiền điện thoại. Nếu không giờ này anh đã có thể gọi cho ai đó xin cứu giúp rồi.

“Tụi tao là vô tận, Sean à. Tụi tao là quân đoàn.” Con quỷ đứng lên, cau mày như thể thất vọng vì độ chậm hiểu của Sean. “Câu này sẽ làm tổ tiên loài người hoảng sợ. Nhưng theo như tao được biết, có rất nhiều người của tụi tao hơn mày có thể tưởng tượng. Tụi tao đông hơn những hạt cát trên bãi biển, nhiều hơn những giọt nước trong đại dương. Địa ngục trở nên cuồng nộ và khắt nghiệt với tụi tao, lên lên xuống xuống theo từng đợt, đan xen và nghiền nát lẫn nhau. Tụi tao chảy máu, rên rỉ và đói khát, nhưng tụi tao không thể chết. Tụi tao không còn cách nào khác ngoài việc trốn khỏi địa ngục, nhưng tụi tao chả có nơi nào đi được. Không có nơi nào ngoại trừ nơi này. Và mỗi khi có người của tụi tao vượt qua được, mỗi khi bị những linh hồn tụi tao nuốt chửng ghim trong thế giới của mày thì vẫn có hàng ngàn, hàng vạn người của tụi tao đang chờ đợi, cầu xin, đánh nhau chỉ để có cơ hội lên đây. Nhưng linh hồn là thứ hữu hạn và cơ thể vật chủ quá mong manh. Không bao giờ có đủ cả hai thứ để đưa một người lên đây. Cách duy nhất được ở lại thế giới của mày là tìm được một vật chủ mới trước khi vật chủ cũ chết, và nếu một trong số tụi tao không tìm được, sẽ có một kẻ khác đứng lên thế chỗ. Con người tụi mày. Vĩnh. Viễn. Không. Thể. Thắng.” Bà ta gằn từng chữ một.

Tuyệt vọng ghim chặt Sean ngay tại chỗ. Bà ta nói thật sao? Thật sự đã có hàng ngàn tà ma từ địa ngục đột nhập vào thế giới loài người? Nếu đã vậy thì tại sao phải chiến đấu? Cuối cùng nhân loại vẫn sẽ thua. Sao không thua cho được?

Nhưng rồi Sean cảm nhận được ánh mắt sợ hãi của Lily sau lưng anh, và rồi anh nhớ ra lý do loài người các anh nên phản kháng. Lý do tại sao con người chiến đấu hơn thế kỷ nay, mặc dù dường như không còn người nào khác nhận ra chiến tranh vẫn đang hoành hành.

Ma quỷ có thể đã thắng suốt một quãng thời gian dài. Tương lai chúng vẫn có thể sẽ thắng. Dường như đó là điều không có cách nào tránh khỏi. Nhưng Sean sẽ không để con quỷ trước mặt thắng trong trận chiến này. Bà ta sẽ không thể bán em gái anh và chiếm lấy linh hồn anh.

Con quỷ này cần phải chết.

“Chạy ngay!” Sean quay đầu lại hét vào mặt Lily rồi xông đến, dùng hết sức túm chặt lấy con quỷ. Lily ngạc nhiên nhìn anh trong nửa giây, sau đó, cô cắn môi, hai mắt trở nên kiên định, xoay người chạy nhanh ra cửa. Tiếng giày thể thao của cô rít lên trên tấm thảm bạc màu cũ rích.

Con quỷ gầm gừ tính đuổi theo nhưng Sean đã nắm chặt lấy cánh tay gầy guộc của bà ta.

Bà ta quay sang anh, đôi mắt lóe lên tia sáng màu trắng lạnh lùng. Miệng bà ta mở rộng đến mức vô lý và nỗi kinh hoàng như ngàn tia chớp đánh vào anh. Anh tự dưng nhận ra mình không biết phải làm gì tiếp theo. Anh chỉ biết mình phải đánh lạc hướng con quỷ để Lily có cơ hội chạy thoát ra ngoài.

Con quỷ lại gầm gừ, lần này là nhắm vào Sean. Bà ta hất tay anh ra rồi lao đến cửa chính. Đó cũng là lúc Sean phát hiện bà ta không thể làm anh bị thương. Ít nhất là bà ta không thể giết anh. Vì bà vẫn còn muốn cơ thể của anh.

Sean chạy nhanh vài bước, nắm lấy cổ áo bà ta, giật mạnh hết sức có thể. Bà ta phát ra một tiếng nghẹn kỳ lạ khi cổ áo thít chặt lấy cổ họng. Sean giật mạnh thêm lần nữa và con quỷ loạng choạng ngã về phía anh. Sean nhìn ra bên ngoài, ở ngoài cửa, Lily đứng tần ngần không biết nên chạy tiếp hay quay lại.

“Chạy tiếp đi!” Sean hét lên, mặc kệ cô có nghe thấy hay không. “Cứ chạy đi. Đừng dừng lại, cũng đừng quay lại! Anh sẽ đến tìm em sau...”

Sau cái gì? Sau khi anh giết con quỷ?

Tà ma không thể bị giết, chúng chỉ có thể bị trừ tà. Nhưng Sean không phải là thầy trừ tà. Điều duy nhất anh làm được là giết cơ thể vật chủ, tức cơ thể của bác Camelia, nhưng chẳng có điều gì có thể ngăn chặn con quỷ đó không chiếm được cơ thể anh? Đó đã là kế hoạch từ trước tới giờ của bà ta rồi.

Trừ tà. Sean cần một thầy trừ tà. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Sean khát khao có thể liên lạc được với Nhà Thờ. Nhưng điện thoại bị hư rồi.

“Cứu với!” Mặc cho cổ họng còn đau vì đã phải hét liên tục trong khoảng thời gian không ngắn, Sean vẫn dùng sức thét lớn. Con quỷ xoay người lại lao vào anh, cổ áo cassock trong tay anh bị xé toạc. “Ai đó gọi...” Bàn tay xương xẩu của bà ta bịt chặt miệng anh lại.

“Chúng sẽ không đến kịp đâu.” Con quỷ thì thầm, nhưng giọng nói của bà ta như bắt nguồn từ trong đầu anh, lặp đi lặp lại thành một vòng lặp vô tận. “Đến lúc chúng đến, cơ thể này đã chết và cơ thể của mày sẽ là của tao. Và mày, chính xác hơn là thứ đã tạo nên Sean Xiao, sẽ bị dập tắt như ngọn nến chập chòn mong manh trong người mày.”

Sean tự dưng thấy tay trái nhói lên như bị bỏng, dường như có ngọn lửa âm ỉ dưới da, ngứa kinh khủng nhưng anh lại không thể lấy tay gãi. Hàm của anh đau nhức vô cùng vì con quỷ đang dùng tay bóp lấy nó.

“Chúng sẽ tưởng tao là mày. Lily cũng sẽ thế. Nó sẽ cho rằng mình đã được an toàn cho đến ngày tao bán nó cho người trả giá cao nhất. Bởi vì con bé đó tin mày, vì anh ‘Sean’ của nó sẽ không ép nó phải phá thai.”

Lily sẽ phát hiện ra, ngay cả khi con quỷ có truy cập và lợi dụng ký ức của anh. Nhưng kiến thức con bé có sẽ không cứu được chính cô.

Nỗi kinh hãi lướt qua từng centimet trong người Sean. Anh nắm lấy tay con quỷ, cố kéo nó ra nhưng vô dụng. Anh cố hét lên, nhưng cuối cùng chỉ phát ra tiếng rên qua kẽ tay bóp nghẹt của bà ta. Sean cô đẩy bà ta ra, nhưng bà vẫn đứng vững như bàn đá.

“Suỵt.” Bà ta thì thào vào tai Sean, làm anh rợn hết cả người. Tim đập thình thịch trong sợ hãi. “Sẽ không đau đâu.”

Nhưng nó đã đau rồi. Tim của Sean đập mạnh đến mức như muốn vỡ tung ra. Tiếng hét câm lặng dội lên trong đầu, đánh anh bầm dập ở những nơi mà lẽ ra anh không thể biết đau.

Con quỷ đậy mạnh hơn, nhanh hơn khiến chân anh không theo kịp. Sean vấp ngã ra sau và bà ta đã phải nâng cả người anh bằng cánh tay còn lại. Chân anh đã không còn chạm đến sàn được nữa.

Một giây sau, Sean bị ném mạnh vào tường. Cơn đau bắn dọc sống lưng, không khí trào ra từ phổi qua mũi. Bụi trắng bay tứ tung khắp nơi. Bà ta đã ném anh mạnh đến mức làm bóp cả bức tưởng làm bằng thạch cao.

Con quỷ buông tay ra khỏi miệng anh, nhưng trước khi Sean kịp hét lên cầu cứu, môi bà ta đã chạm lên môi anh. Môi bà rất lạnh và cái lạnh đó đang đe dọa xâm chiếm hơi ấm trong người anh. Bà ta chạm vào chỗ nào, làn da chỗ đó ngứa ran lên. Và rồi bà ta hút miệng anh, cơn ớn lạnh len lỏi vào người Sean, minh chứng chứng minh sinh lực của bà ta đang chiếm lấy anh. Chẳng bao lâu nữa, bà ta sẽ áp đảo tất cả những gì làm anh trở thành một con người. Sau đó, anh sẽ ra đi. Chập chờn như que diêm lấp lánh.

Anh không thể đánh lại bà tà. Cũng không thể ngăn nó dừng lại.

Sean đẩy bà ta ra, nhưng kết quả vẫn như cũ. Anh đấm, nhưng không xi nhê. Anh đá, nhưng chân anh tìm không thấy mục tiêu.

Sean có thể cảm nhận được hơi ấm đó – linh hồn của anh – đang bị hấp thụ. Bà ta đang nuốt chửng anh. Phải chăng hồi nãy Lily cũng phải trải qua điều này?

Sean hét lên, nhưng tiếng hét đã bị bà ta nuốt xuống mất rồi.

Đột nhiên Sean nghe thấy tiếng còi từ xa xa. Chắc hẳn Lily đã tìm điện thoại gọi cầu cứu, mặc dù anh đã bảo cô đừng dừng lại. Cô đã gọi cho ai đó. Cứu viện đã đến. Nhưng sẽ là quá muộn.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt thanh tú của Sean, nó rỉ ra dưới hai hàng mi nhắm nghiền kia, và con quái vật vẫn đang hút linh hồn của anh. Sean mở mắt ra, nhưng gương mặt gầy gò như đầu lâu của bà ta là những gì anh có thể thấy. Tiếng còi vẫn réo rắt từ đằng xa, nhưng dường như thời gian đang trôi chậm lại. Thế giới như... Bị dừng. Bị ấn nút tạm dừng.

Cuối cùng thì Sean cũng đã hiểu. Anh đang mất ý thức.

À không, anh sắp chết mới đúng.

Thứ duy nhất Sean có thể cảm nhận được ngoài đôi môi lạnh cóng và hơi ấm linh hồn đang dần cạn kiệt kia, là cảm giác nóng rát trên tay trái và tiếng tích tắc điên cuồng vang lên bên trong anh, như đang đếm ngược giây phút cuối đời của Sean. Anh chỉ còn vài giây. Anh có thể cảm nhận được nó.

Không cam tâm mà. Anh phải thử một lần nữa. Anh nợ Lily. Nếu con quỷ hấp thụ anh trước khi chính quyền tới, cô sẽ phải sống một mình với con quái vật này. Hoặc sống dưới sự giám hộ của Giáo Hội.

Sean cố gắng đẩy con quái vật ra lần nữa, lần này là bằng cánh tay trái đang ngứa ran. Khoảnh khắc những ngón tay của anh chạm lên ngực bà ta, đã có thứ gì đó bùng nổ. Thứ gì đó sáng hơn cả ánh mặt trời và nóng bỏng hơn cả ngọn lửa hừng hực. Thứ mà anh chỉ mới được tận mắt chứng kiến có một lần, vào tờ mờ sáng hôm nay, khi cậu bé trừ tà kỳ quái kia cứu anh.

Con quỷ hét lên, lập tức thả Sean xuống, cuối cùng chân của anh đã chạm được mặt sàn. Hơi ấm bình thường tượng trưng cho con người đã quay trở lại, vội vã như cơn lũ cuốn lấy anh. Con quỷ cố gắng lùi ra đằng sau nhưng không thể nào cản được tia sáng dữ dội bừng sáng giữa hai người, nó sáng đến mức anh muốn nhắm mắt lại. Nhưng anh không thể rời mắt khỏi bà ta hay ánh sáng rực rỡ dưới lòng bàn tay vẫn đang áp lên ngực con quỷ đó.

Bà ta cố hét lên nhưng chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào. Bà ta cố gắng bỏ chạy nhưng bị đóng băng tại chỗ.

Âm thanh tự dưng biến mất. Tiếng còi xe khóc thàn đột ngột ngừng hoàn toàn, và giờ Sean mới nhận ra thậm chí cảnh sát còn chưa tới gần nhà anh.

Họ làm quái gì mà chậm thế? Tay của Sean vẫn rát như bị bỏng. Cảm giác ngứa ngáy dưới làn da trở thành tiếng gầm rú của ngọn lửa, theo lý mà nói nó phải thiêu cháy cả ngón tay anh, tuy nhiên, bằng một cách thần kỳ nào đó, nó chỉ đang tiêu diệt con quỷ. Bây giờ, con quỷ đang bị treo lơ lửng trong ánh sáng chói lòa giữa hai người, như một cái áo khoác treo trên móc, mềm nhũn và lắc lư, mặc dù bà ta hầu như chẳng có trọng lượng gì.

Sean muốn dừng tia sáng này lại nhưng không biết nên làm thế nào. Sự thiếu hiểu biết của anh làm anh sợ hãi như bị ngọn lửa không thể giải thích được kia thiêu tốt. Tệ không kém gì con quỷ đang lơ lửng trước bàn tay xòe năm ngón của anh.

Các cánh cửa trong phòng khách bật tung. Sean giật mình, rồi ánh sáng trong tay tự dưng vụt tắt như chưa từng xuất hiện.

Cơ thể bác anh ngã xuống sàn, nhầu nhĩ như một đống quần áo bẩn.

Khói bốc lên từ lỗ thủng lởm chởm, cháy xem trên ngực bà ta, nơi tay anh đã chạm vào khi nãy.

Sean đã đốt một lỗ lên ngực bác anh.

À mà đó cũng đâu phải là bác anh. Anh không có bác gái và người phụ nữ này đã chết từ trước khi anh được sinh ra rồi cơ.

Cả căn phòng trở nên quay cuồng. Phổi anh từ chối nghe lời nở ra. Tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Bạn đang đọc (Fanfic Bác Quân Nhất Tiêu) Những Vì Sao Le Lói sáng tác bởi GaHapSotOt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.