Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại

Tiểu thuyết gốc · 2158 chữ

“Sự dấu diếm là quy tắc cơ bản của mọi nền chuyên chế. Không phải vũ lực mà là sự giấu diếm và kiểm duyệt. Khi bất cứ chính quyền hay nhà thờ nào nói với người dân của mình, “Anh không được đọc thứ này, anh không được biết thứ này,” kết quả cuối cùng là sự chuyên quyền và đàn áp, cho dù động cơ có cao quý đến thế nào. Chẳng cần bao nhiêu vũ lực để khống chế một người đã bị lừa dối theo cách này; ngược lại, không thứ vũ lực nào có thể khống chế một người tự do, người với tâm trí tự do. Không, không phải cái giá tra tấn mà cũng không phải bom nguyên tử, không gì có thể. Bạn không thể chinh phục một người tự do; cùng lắm bạn chỉ có thể giết anh ta.” – trích từ Robert A Heinlein.

---

“Không được cử động!”

Thế giới đã quay trở lại. Sean nhìn lên thì thấy có một người đàn ông đang đứng trước cửa nhà và chỉa súng vào anh. Người này mặc bộ cassock màu đen được buộc chặt bởi cái đai fascia màu bạc, cực kỳ hợp với đường thêu màu bạc lấp lánh trên viền áo của anh ta. Đuôi áo được tách ra hai bên đến hông để dễ di chuyển, lộ ra chiếc quần dài bó sát màu đen ở bên trong.

Trên má phải của người đàn ông đó có hình ngọn lửa đặc biệt, hằn sâu trên da.

Dù đang sửng sốt chẳng hiểu ra sao nhưng Sean vẫn nhận ra thân phận của người đàn ông này. Anh ta cùng với ba người ở đằng sau trong trang phục cassock màu đen và đôi boot màu bạc đặc trưng của Giáo Hội đã tiến vào bãi cỏ nhà anh – một cảnh tượng đáng sợ mà từ trước tới nay anh chưa bao giờ muốn chứng kiến.

Những vị thầy trừ tà.

Thảo nào không thấy cảnh sát đâu. Họ đã gọi cho nhóm chuyên gia. Những thầy trừ tà thực sự, được Giáo Hội đào tạo, được mặc quần áo đặc trưng, có dấu hiệu và được trao quyền lực to lớn.

Nhưng cứu viện đã đến quá muộn. Sean đã...

Anh đã làm gì?

Những gì anh vừa làm với con quái vật kia là những gì mà Giáo Hoàng Harmony Jones vĩ đại đã làm với một con quỷ ngay trên đài truyền hình gần một thế kỷ trước. Nhưng thật quá vô lý. Bà ấy là nhà trừ tà. Một thầy trừ tà thực sự. Một nhà tự nhiên học, theo lời của Giáo Hội, vì bà ấy không cần được đào tạo. Nghĩa vụ trừ tà thiêng liêng đã chảy trong huyết mạch của bà ấy ngay từ lúc được sinh ra rồi. Kể từ ngày đó đến nay, không còn một ai giống bà ấy nữa.

Cũng có thể Giáo Hội đã sai, bởi vì có lẽ thiếu niên anh gặp trong hẻm sáng nay rất có thể cũng là một thầy trừ tà bẩm sinh?

Suy nghĩ đó dẫn đến một câu hỏi lớn hơn hiện lên trong đầu Sean khi anh nhìn vào bốn người đàn ông mặc đồ đen đang chỉa súng vào đầu mình kia.

Họ đang làm cái quái gì vậy?

“Giơ tay lên!” Người đàn ông đứng trước cửa hét lên. “Anh có thấy cậu ta vừa làm gì không?” Lần này giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, và dĩ nhiên câu này không phải dành cho Sean mà cho ba thầy trừ tà còn lại kia. “Cậu ta đã châm ngòi đốt con chó cái đó!”

Không sai. Đó là những gì anh vừa làm. Anh đã châm lửa đốt một con chó cái, như thể tay anh là que diêm còn bác anh là miếng giẻ thấm đầy dầu hỏa. Anh đã đốt cháy bà ta, nhưng có gì sai sao? Bởi vì bác anh là một con quỷ. Tuy nhiên, có một điều rõ ràng rằng mấy người trừ tà kia đang sợ anh. Chỉ vì bàn tay trái năm ngón phát sáng như ngọn đuốc này.

Người đàn ông thứ hai mặc áo choàng đen cố ngoi đầu lên ngó và nhà Sean, nơi anh vẫn đang đứng đờ người ra như một thằng ngốc, chẳng biết làm gì ngoài việc hít thở.

Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. Đừng quá nhanh, Sean. Không thì mày sẽ ngất mất.

“Cậu ta là một...”

“Ừ.” Người đầu tiên đã cắt ngang mất phần mà Sean chắc chắn muốn nghe. Anh là một cái gì cơ?

“Chúng ta phải đưa cậu ta đến...”

“Đúng vậy.” Người kia quát.

Mặc kệ bất kỳ chuyện gì sắp xảy ra trong vài giây tới, nó sẽ thay đổi mọi thứ về anh, và về cả Lily nữa. Mọi thứ. Anh có dự cảm mãnh liệt như thế. Nhưng Sean lại bất lực với kết quả này.

“Quay mặt vào tường và đặt tay ra sau đầu!” Người kia lại hét lớn, Sean nhận ra mục tiêu của anh ta chưa từng thay đổi. Đang có một con quỷ chết trên sàn nhà, nhưng anh ta lại chỉa súng vào Sean. Như thể anh là kẻ xấu vậy.

“Nhưng tôi đâu có...”

“Câm miệng!” Anh ta lại hét lên ra lệnh, làm Sean giật cả mình. “Xoay người lại và đặt lòng bàn tay của cậu vào tường.”

Trước khi Sean quyết định nên tuân theo hay chống trả thì anh nghe thấy tiếng sột soạt trên bãi cỏ sau lưng những người đàn ông đồ đen kia. Hàng xóm đã đến xem náo nhiệt, nhưng bọn họ đang bị hai nhà trừ tà còn lại kéo về nhà, trong những bộ casscok đen thui như một phần của màn đêm.

Tất nhiên bọn họ sẽ đi, vì thầy trừ tà rất hiếm, đáng sợ và có quyền lực gần như vô hạn. Nhưng họ cũng cố bước đi chậm hết mức có thể vì có lẽ họ sẽ không còn có cơ hội nào khác được gặp các thầy trừ tà và được tận mắt thấy một chàng trai sắp bị các thầy trừ tà thực sự còng tay lôi đi, một cảnh mà rất hiếm người được tận mắt chứng kiến trong cái thị trấn nhỏ bé này.

Đám đông nho nhỏ miễn cưỡng từ từ giải tán, ngoại trừ một nam một nữ đứng cạnh nhau trên bãi cỏ nhà Sean. Sắc mặt của hai đứa kinh hoàng giống hệt nhau.

Lily. Và Adonis Brown.

“Khoan đã!” Lily xông tới và cô đã bật khóc vì đau khi một thầy trừ tà bắt lấy cổ tay cô.

“Không được chạm vào em ấy!” Mái tóc màu đen của Adonis lấp lánh dưới ánh đèn ngoài hiên. Cậu né người đàn ông tính túm lấy mình, sau đó bắt lấy tay Lily, nhưng mấy nhà trừ tà vẫn kéo cô ra khỏi Sean và Adonis. Lily bắt đầu vùng vẫy chống cự.

Và rồi cô mở miệng.

Đừng nói ra! Sean hét ầm lên trong đầu, tất nhiên, cô chẳng thể nào nghe thấy câu nói này của anh.

“Đó là nhà của tôi! Anh ấy là anh trai tôi!”

“Không!” Sean hét lớn, cố thu hút lại sự chú ý của họ về phía anh. Nếu họ cho rằng có gì đó không ổn với anh, họ cũng có thể cho là em gái anh cũng có khả năng bị gì đó. “Đừng lôi con bé vào chuyện này. Nó không liên quan gì cả.”

“Lily!” Adonis bị khống chế, quỳ gục ngay mép sân.

“Anh!” Lily cố gắng vượt qua hai thầy trừ tà, một trong hai buộc phải tham gia giữ chặt lấy cô. Đúng lúc này, cái người khống chế Sean đột nhiên bị đá bay, một chàng trai từ không gian trống rỗng tự dưng lù lù xuất hiện.

“Sean, đừng sợ. Có tôi ở đây!” Một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên bên tai Sean. Anh xoay người lại và thấy cậu ta. Cậu bé bí ẩn với đôi mắt nâu xinh đẹp.

“Không được cử động!” Trưởng nhóm đội trừ tà lại ra lệnh, cả hai theo bản năng quay sang nhìn, đúng lúc thấy anh trưởng nhóm bị cậu chàng này đá bay ra ngoài lồm cồm bò dậy, chỉa súng về Lily. Trông anh ta rất tức giận và hiếu chiến.

“Không!” Sean gào lên. Mặc dù anh không nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng mình qua tiếng gào nhưng anh có thể cảm nhận chúng vang vọng trên sàn nhà dưới chân anh. “Đừng chạm vào con bé! Nó đang mang thai!”

Sean đã rất hối hận ngay khi câu đó thoát ra khỏi miệng nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác. Bọn họ sẽ làm Lily bị thương nếu cô vẫn tiếp tục chống cự, và đương nhiên cô nhất định sẽ chiến đấu vì anh cho đến khi họ tổn thương đến cô.

Vừa dứt lời, bầu không khí im lặng bao trùm mọi thứ. Lily ngừng chống cự. Adonis bị một nhà trừ tà đè trên mép sân, sững sờ chớp mắt nhìn người cậu ta yêu. Thầy trừ tà kia hạ súng xuống, hai người ngăn cản Lily buông cô ra. Số ít khán giả còn chưa kịp rời đi thì trố mắt bàng hoàng nhìn chàng trai nghèo hiện đang bị một nhóm thầy trừ tà bắt cùng với cô em gái 18 tuổi đang mang thai của anh.

Andrea Frank cùng vụ hành quyết công khai kia chuẩn bị bị lu mờ bởi khoảnh khắc bê bối mang tính lịch sử ở trong thị trấn này.

Đột nhiên tay Sean có cảm giác nong nóng. Không biết từ lúc nào đã có năm ngón tay ấm áp bao lấy tay anh, anh nhìn sang, đôi mắt nâu đen cùng những vòng xoáy màu sắc quen thuộc chạm vào mắt anh. “Chúng ta phải đi thôi.” Cậu ta thì thầm. Mặc dù không có ai ngoài Sean nghe thấy câu này, nhưng dường như nó đã kích hoạt vòng quay đều đặn của các hành tinh. Chỉ có điều, lần này anh có cảm giác mọi thứ đang quay nhanh hơn.

“Đứng im!” Lần này anh trưởng nhóm kia chuyển đối tượng, trực tiếp chỉa súng vào đầu Sean.

Thiếu niên kia nâng tay phải lên. Trên tay cậu ta là một khẩu súng, và tiếng súng nổ ầm ầm bên tai anh một cách không thương tiếc. Anh trưởng nhóm loạng choạng gục người xuống. Từ ánh đèn lờ mờ và ánh trăng chiếu lấp lánh trên chiếc đai, Sean thấy có thứ gì đó rỉ ra trên chiếc áo cassock của anh ta khi anh ta ngã xuống. Ba thầy trừ tà còn lại lập tức rút súng ra. Lily nhanh chóng ôm chặt lấy một người ngăn cản, Adonis hồi hồn húc vào hai người còn lại rồi quay sang gào với cậu bạn kia: “Đưa anh ấy đi ngay!”

“Đi thôi!” Thiếu niên kéo Sean về phía mình trước khi anh kịp tiếp nhận sự thật rằng cậu ta vừa mới bắn một thầy trừ tà.

“Khoan!” Sean lo lắng nhìn em gái anh. “Còn Lily?”

“Họ sẽ không làm cô ấy bị thương nếu anh bỏ cô ấy lại.” Cậu nói. “Nhưng họ sẽ bắn cô ấy nếu anh cứ cố mang cô ấy theo cùng chúng ta.”

Lúc này, Adonis đã bị đấm một cú vào mặt và bụng, gần như khuỵu người xuống. Nhà trừ tà còn đạp cậu ta thêm một cú nữa cho cậu ấy bất tỉnh luôn. Về phần Lily, có lẽ vì cô đang mang thai, họ không dám đánh cô, nhưng họ lôi cô ra và một trong số họ đã ép cô quỳ xuống. Sau đó, hai người kia nhắm súng vào Sean và cậu thiếu niên.

“Nếu anh không đi cùng tôi ngay bây giờ, họ sẽ bắt anh. Tôi không thể giúp được anh nếu anh bị Giáo Hội bắt.” Hai kẻ kia thét lên yêu cầu cậu bỏ súng xuống. “Chúng ta phải chạy.”

Sean không hiểu hết những gì cậu ấy nói, anh cũng không chắc mình có nghe hết hay không. Nhưng giác quan thứ sáu của anh kêu anh hãy nghe theo lời của cậu ấy và anh đã gật đầu.

“Nhắm mắt lại!” Giọng nói vững chãi vang lên bên tai Sean. Anh nhắm mắt lại. Những gì anh cảm nhận được là một trận quay cuồng, chân như đang bước trên không trung và bên tai là tiếng súng bắn và tiếng hét hoảng sợ của Lily và vài vị khán giả bất đắc dĩ chưa kịp rời đi.

Bạn đang đọc (Fanfic Bác Quân Nhất Tiêu) Những Vì Sao Le Lói sáng tác bởi GaHapSotOt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.