Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2264 chữ

Chương 8

Như là nói chuyện bình thường, mọi người không có đứng dậy giới thiệu Quý Lam Xuyên là bạn trai đương nhiệm của Tần Tử Hành, khinh thường nhìn về phía hàng giả trong góc, Lê Phong định cười nhạo đối phương, thân thể không tự chủ được rừng mình.

Trong phòng ngọn đèn sáng không chừng sẽ vụt tắt, thanh niên ngồi trong góc tối, bộ dáng cúi đầu thoạt nhìn dụi dàng vô hại, rõ ràng chính là tiểu bạch kiểm trói gà không chặt, nhưng Lê Phong từ nhỏ kết bè kéo cánh đánh nhau trực giác nói cho hắn người trước mắt cực kì nguy hiểm.

''Tần..."

Thấy thanh niên nâng tay, Lê Phong theo bản năng liền muốn kêu Tần Tử Hành tránh xa Quý Lam, không đợi hắn đem lời nói hết, đối phương vô cùng thân thiết dùng cằm để lên vai nam nhân: ''A Hành, đây là.....?''

Hắn động tác lười biếng cũng tùy ý, hoàn toàn không có cố ý tuyên thệ chủ quyền, Tần Tử Hành theo bản năng gãi gãi cằm đối phương, hai giây sau mới phản ừng có gì không đúng.

-----Tần Tử Hành luôn cho rằng nguyên chủ là sủng vật dụi dàng ngoan ngoãn lại xinh đẹp, đùa giỡn cùng mèo rất giống nhau, ở nguyên tác hai người cố ý nhắc tới thói quen.

Tuy rằng theo nguyên tác tác giả muốn cho mọi người thấy Quý Lam chưa bao giời được Tần Tử Hành coi trọng, nhưng ở trong mắt ngườ ngoài, như vậy đông nghĩa với việc rất thân thiết, tuyệt đối không thể dùng hai chữ ''Bằng hữu'' để miêu tả.

Dơn giản nhấc lên, Quý Lam Xuyên đem chính mình gia nhập hàng ngũ bà xã.

''Đây là Thời Niên, Bạch Thời Niên, bằng hữu tốt nhất của ta'' như không có chuyện gì thu hồi ngón tay, Tần Tử Hành kinh ngạt khôi phục vẻ bình tĩnh ''Đây là Quý Lam, bạn trai ta''

Bingo, âm thầm hất lông mày, Quý Lam Xuyên biết đối phương nói như vậy, không có cùng người trước đối nghịch, nguyên chủ vẫn là được Taafn Tử Hành bên người sủng ái, lúc này ánh mắt nhìn trông giữ, đối phương tụ nhiên sẽ không làm cho hắn khó xử.

Huống chi Bạch Thời Niên vẫn được coi là thẳng nam, bọ dạng của hắn cùng nguyên chủ tương đối giống nhau, Tần Tử Hành chỉ có dâu thương thừa nhận, mói có thể làm cho đối phương cảm thấy được bàng phẳng.

''Quý Lam'' giống như không nhìn thấy được trông phòng sóng ngầm mãnh liệt, thanh niên áo tráng mỉm cười ''Xin chào, a Hành gọi tôi là Tiểu Phát.''

Có thể ngay cả tên thân mật đều giống nhau. . . . . .

Thầm than Tần Tử Hành chơi đùa thủ đoạn, Quý Lam Xuyên nghe được Bạch Thời Niên tiếp tục nói: ''Thật khéo, chúng ta cự nhiên bộ dãng cũng khá giống nhau.''

Đúng vậy đúng vậy, lão tử chỉ cần không xuất hiện, Tần Tử Hành liền kêu món hàng năm xưa.

Tin tưởng thụ sắp xuất hiện, Quý Lam Đem chén rượu nhẹ nhàng đặt trên bàn: ''Không giám, ta cùng Bạch thiếu gia cũng không giống nhau lắm''

Tiện thể nghiêng đầu, thanh niên tóc đen ôn nhu cười: ''Thật xin lỗi A Hành, ta có chút say, có thể đi rửa mặt không?''

Vốn đang bởi vì đối phương trước mang theo bất mãn gây hấn, khi đối diện con ngươi đen mạnh mẽ của thanh niên, Tần Tử Hành một câu nói nẵng cũng không nói được, đúng vậy, Quý Lam đơn thuần cũng không vụng về, hắn phát hiện hắn như thế nào lại đánh mất tuej nhiên.

Hai vị chính chủ lúc này, không ai để ý một thế thân chật vật đi ra, Quý Lam Xuyên nhéo đùi mình, vận phần cảm ơn nguyên chủ này quá chiều chuộng sức khỏe.

Nếu không đau không được, hắn thật sự diễn không ra cái loại cảm giác đau lòng lại quật cường.

Bach Thời Niên - nhân vật chính cộng thêm ánh hào quang, Quý Lam Xuyên đương nhiên sẽ không cùng đối phương lúc này sứt mẻ liều chết, Tần Tử Hành này đồng cảm nhỏ yếu, tỏ ra yếu thế mới là lựa chọn thỏa đáng.

Mặc kệ đám người kia nghĩ như thế nào, chỉ cần có thể bắt được trái tim Tần Tử Hành là đủ.

Diễn kịch nguyên bộ, đoán được tọa lập nan an của Tần Tử Hành liền có thể đuổi kịp, Quý Lam Xuyên đi vào nhà vệ sinh hất nước lạnh lên mặt mình.

Yên lặng liếm thương Tiểu Bạch hoa, người này thiết nghe đủ biểu khí.

Bột nước theo hai má tí tách rơi xuống, thanh niên hốc mắt đỏ một vòng, Tần Tử Hành vội vàng chạy tới hô hấp cứng lại, tây đẩy của cũng không ngừng run lên.

Máy móc đi về phía nước lạnh hắt lên mặt mình, thanh niên tựa hồ dùng phương thức này để che đi nước mắt, nghe đối phương nhỏ giọng khóc thút thít, nội tâm Tần Tử Hành cũng như bị bóp chặt.

Tình cảm của hắn dành cho Thời Niên đúng là chân thành, nhưng Quý Lam vẫn đi cùng mình, đối phương chưa bao hướng phía mình đòi tiền tài, căn bản không phải loại người mà bọn Lê Phong nói.

Huống hồ cho dù Thòi Niên từ chối hôn ước, bọn họ cũng không thể, Bạch Thời Niên là thẳng nam, đây là sự thật.

Xiết chặt nắm cửa, Tần Tử Hành vừa định đẩy cửa vào, chợt nghe có người không xa gọi hắn: ''A Hành nhanh lên, Lê Phong hắn lại làm ầm ĩ.''

Là Thời Niên, không rảnh lo lắng Quý Lam có nghe được hay không, Tần Tử Hành quay đầu, phản xạ có điều kiện đồng ý với âm thanh.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Quý Lam Xuyên nhìn kính lau nước mắt, đi thôi đi thôi, ngươi áy náy càng nhiều, ta ngày sau càng dễ dàng làm chuyện.

Ngay khi hắn tắt vòi nước, phòng WC đột nhiên đi ra một nam nhân, hoàn toàn không cần mình bị người ta cười nhạo, Quý Lam Xuyên thờ ơ hong khô tay.

''Dọa người''

Tiếng bước chân dừng lại bên người, một cái khắn tay không chút nào ôn nhu nện trên mặt thanh niên, Quý Lam Xuyên khóe miệng run rẩy, vẫn thành thành thật thật đón nhận khăn tay: ''Tam gia"

Oan gia ngõ hẹp, ở cái nơi như này cũng gặp phải đối phương.

Còn có, lão tử véo chính mình lâu lắm mới có thể khóc hoa lê đái vũ, ngươi một câu dọa người hỏi chuyện gì sảy ra không được sao.

Không có phát hiện đối phương oán thầm, Tần Chinh đem tay nâng vòi nước mở ra, ngay từ đầu hắn không nghĩ gặp được tửu quỷ cước bộ loạng choang, nghe được tiếng khóc mới phát hiện tửu quỷ bên ngoài là ai.

Không quan tâm việc vặt của người trẻ tuổi, Tần Chinh cũng là nghe đến chỗ Bạch Thời Niên gọi người sau mới ý thức được đã sảy ra việc gì, hắn vốn nên khinh thường loại khóc vụng trộm này, nhìn đến sườn mặt đầy bọt của thanh niên, hắn vẫn là không tự chủ được lấy khăn tay đi tới.

''Làm cho Tam gia chê cười'' đem mặt lau khô, khóe miệng thanh niên mang theo ý cười, ''rượu mạnh, không ẩn thận có hơi say''

Giống như chững minh lời mình nói là thật, thanh niên duỗi tay vỗ vỗ lên mặt, hắn lúc trước có uống qua rượi, lúc này trên mặt tự nhiên có hai mạt ửng hồng.

Mí mắt mở ra, Tần Chinh mang ngữ khí ghét bỏ: ''Cười thật khó xem''

Rõ ràng mới khóc nửa ngày, hiện tại miễn cưỡng cười vui là có ý gì.

''. . . . .'' Nhịn xuống xúc động muốn đánh người, Quý Lam Xuyên bay nhanh trong lòng niệm kinh, vì không cho Tần Chinh nhận thấy được mình đối với Tần Tử Hành bất mãn, hắn dùng hết sức lực làm cho mình cười tự nhiên nhất. Lão nam nhân thật khó hầu hạ, trách không được nguyên tác dọa người như vậy.

Nhếch môi dưới, thanh niên tựa như một đống bông mền mại, rõ ràng cảm thấy được khó xử, lại còn ngu xuẩn thừa nhận, đưa tay hong khô, Tần Chinh cáu kỉnh xoay người: ''Muốn khóc liến khóc, không ai dám chê cười người của Tần gia.''

Này là gì? Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân?

Hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, Quý Lam Xuyên kinh ngạt nhìn bóng dáng nam nhân, nói thành thật, hắn vốn khồn có vì Tần Tử Hành mà thương tâm, càng không nghĩ gặp Tần Chinh ở nơi này được an ủi.

Ân oán rõ ràng, Quý Lam Xuyên đột nhiien gọi Tần Chinh lại: ''Từ từ''

Vì lúc trước vủa mới khóc đã, thanh niên mang theo giọng mũi âm thanh khàn khàn, Tần Chinh trong lòng phiền muộn, vẫn dừng lại trả lời: ''Sao?''

Nghĩ đến có thể ôm đùi hắn, Quý Lam Xuyên cũng không tránh khỏiquá mức ngây ngô.

''Ta gần đây nhìn một ít sách giải trí, Tam gia mệnh cung phiems hắc , đêm nay vẫ là cẩn thận một chút.'' Cân nhắc cách dùng từ, Quý Lam Xuyên không hi vọng chọc giận Tần Chinh, bất quá người từ trước tới nay có dung nhân chi lượng, đối phương hẳn không vì việc nhỏ trở mặt.

Mệnh cung phiếm hắc? Quý Lam Xuyên này đang làm trò hề?

Nhớ tới tựa "Gợi cảm thiên sư tuyến thầy tướng số'', Tần Chinh hừ lạnh một tiếng,cũng không quay đầu lại đẩy cửa mà đi.

Bất đắc dĩ nhún vai, Quý Lam Xuyên sớm đoán được đối phương không tin tưởng, vẫn là câu châm ngôn, sinh tử có mệnh phú quý ở trời, hắn tuy rằng có nănh lực xé thiên cơ, nhưng cũng đông thời bị thiên cơ hạn chế.

Hắn tính đến kiếp nạn này của Tần Chinh bởi vì một cô gái họ Ngô, nhưng vì không thể làm giảm tuổi thọ, hắn cũng chỉ có thể nói ra đại khái.

Bất quá chỉ bằng một thân công đức kia của đối phương, chẳng sợ mười kiếp cũng sẽ không gặp chuyện không may.

Đưa tay thu lại khăn, Quý Lam Xuyên chậm chạp về phòng, Bạch Thời Niên hồn phách thập phần ổn định, hẳn là xuyên qua sống lại.

Xem ra diễn viên công nhận được tình yêu tuyệt mĩ không có tì vết nào, bằng không đối phươn tại sao vào thời điểm gấp rống rống chạy tới?

Âm thầm cân nhắc, Quý Lam Xuyên không nhìn các ánh mắt mà đi vào ghế lô, hắn sắc mặt hồng nhuận khí thế ôn hòa, quả thực cùng với thanh niên sắc bén lúc nãy là hai người.

Chỉ có Tần Tử Hành biết, đối phương khóc rống một hồi mới duy trì ung duung khéo léo lúc này, Quý Lam lôn luôn là tình nhân hiểu chuyện, bất luận là khi nào, đối phương cũng sẽ không để mình dọa người.

-----ngoại trừ vừa rồi.

Thở dài một tiếng, Tần Tử Hành cầm mu tay thanh niên: ''Đừng nghĩ mù quáng, Thời Niên hắn chính là bằng hữu của ta.''

Bằng hữu? Please ngài ngàn vạn lần đừng vũ nhục từ bàng hữu này.

Nghe Tần Tử Hành lừa mình dối người giải thích, Quý Lam Xuyên lại cảm thấy Tần Chinh càng giống mẫu, ít nhất đối phương nói một không hai, chỉ là dùng từ không ổn.

Ánh mắt nhìn người của nguyên chủ rốt cuộc làm sao? Một thân vàng cùng một bàn tay vàng, nếu đổi thành Quý Lam Xuyên cho dù người trước gian nan tiến công chiếm đóng, hắn cũng không cam tâm liền lui mà cầu buông tha cho.

Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là hắn thật sự muốn làm nam com trai mền mại nhất M thành.

Rốt cuộc là xuất môn ngoại nhạc, Tần Tử Hành vẫn che chở tốt, như đi vào cõi thần tiên xa xôi, Quý Lam Xuyên có thể phân tâm đối đạp Lê Phong là khó dễ, Nếu nguyên tác tác giả không nhấn mạnh, hắn thật sự nghĩ đối phương thầm mến Bạch Thời Niên.

Ngửa đầu uống cạn ly rượu, thanh niên ở bầu không khí xấu hổ như thế vẫn có thể thành thạo, bất luận là uống rượu hay chơi trò chơi, cho nên cùng mỗi người có thể nói vài câu.

So sánh với Bạch Thời Niên không ăn khói lửa, Quý Lam Xuyên hiển nhiên càng thích hợp với trường hợp hôm nay, ngoại trừ ánh mắt mất hi vọng của Lê Phong, vốn nên khinh thường đám công tử, cũng không tự giác cùng đối phương chơi đùa .

Ngồi đầu tiên bên trái ghế, thanh niên ôn nhu hát một bài tình ca, làm như nhận ra người mình yêu nhìn chăm chú, ánh mắt mênh mông tràn đầy thâm tình.

''Bùm — ''

Một khắc, Tần Tử Hành quên mất Bạch Thời Niên ngồi cách đó không xa, nghe được âm thanh trái tim mình.

Bạn đang đọc Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ của Thuyết thuyết phế thoại

Truyện Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jan0179
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.