Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

『Cừu Chuộc Tội・của・Azazel』

6103 chữ

“Nè, anh yêu. Dạo này công việc làm mạo hiểm giả thế nào?”

“Thì dạo này anh cũng nhận được vài yêu cầu… Mà ủa, em tính chiếm luôn căn hộ của anh đấy hả?”

Tư trang cá nhân của Lorelei tăng lên dần dần theo mỗi lần ghé thăm thường xuyên, mành cửa chuyển từ màu trơn sang họa tiết hoa hè lố lăng, và có một thùng quần áo lạ hoắc đặt ở trong góc phòng. Chứng kiến chỗ ở của mình bị xâm lấn, Shouji như rơi vào cơn khủng hoảng trong lúc đặt cái áo khoác nâu đỏ của mình xuống.

Đây vốn là nơi hai ngày cậu ở một lần vì cậu đang dùng nó làm nơi trú ẩn. Còn con bé thì đang dần trở thành bá chủ nơi này, vì ngày nào nó cũng đến.

Trông thấy con ngựa nhồi bông trên bồn rửa mặt, Shouji, đang đánh răng, cảm giác như thể mình mới là người ăn nhờ ở đậu ở đây.

“Cho dù có bỏ buôn bán thuốc hồi phục, em nghĩ mình vẫn sẽ ở đây.”

Trong bộ đồ ngủ, cô khum gối và làm dáng ngồi yểu điệu thục nữ. Cô nói như đúng rồi, đập đập cái tay áo lỏng lẻo xuống futon mà mình đang ngồi.

Cậu đã tới guild mạo hiểm giả để làm ăn buôn bán thuốc hồi phục, nhưng kể ra chi tiết thì ngại. Không phải là cậu biết hết mọi phạm vi của Lorelei. Nếu cho con bé quá nhiều thông tin, có thể nó sẽ vô tình bị rò rỉ ra chỗ nào đó.

“Nè em là thần bảo hộ Kikimora hay gì?”

“Em biết anh đã sờ mông em lúc nửa đêm trong lúc em ngủ đấy nhé. Đừng có quẳng em ra ngoài.”

“Đấy là vì tò mò thôi.”

Shouji lấy cớ cho có, cậu cố ý chìa lòng bàn tay ra, và ngồi xuống bàn. Cậu tự nhủ ấy là để xem con bé phát triển tới đâu thôi.

Bất cứ ai―― cũng đều sẽ bị cám dỗ chạm vào cơ thể không phòng bị của người con gái đang ngủ ngon lành. Bờ mông mềm mịn và độ đàn hồi không thể cưỡng lại. Nhưng vẫn an toàn, chưa vượt quá giới hạn.

Cậu ép bản thân chèn ép sự náo động trong thâm tâm và thuyết phục bản thân là mình chưa làm gì quá đáng. Giữa ngày cậu không thể uống rượu vì còn phải làm việc, nên đành uống tạm nước cam.

“Mệt mỏi quá… Em không muốn tới trường.”

Duỗi một tay ra, Lorelei thả lỏng co giãn toàn bộ cơ thể. Cô bồn chồn duỗi tay duỗi chân để nới lỏng chúng, và xoa bầu ngực căng ra của mình. Cô dữ dội xoa bóp hai trái cam, như đang phải chịu đựng cơn đau ngày càng lớn dần. Đã đến lúc cô tăng trưởng về chiều cao và thay đổi để trở thành một người phụ nữ. Shouji ngoảnh mặt đi, suýt nữa thì dính mắt vào tay chân con bé.

“Em nên tới trường… Anh cũng mới kết được nhiều bạn nè. Và anh đã học được về cách sống.”

“Anh yêu, trông có vẻ anh đang tận hưởng cuộc sống nhỉ… Anh như kiểu người dễ thay đổi. Còn em là một đứa con gaái ngang ngạnh.”

“Em là bạn mới Micellus mà, phải không?”

Khi Shouji nhắc đến tên bạn Lorelei ở nhà thổ, cô phụng má.

“Đấy là bạn em, nhưng bọn em đã không thể đi chơi với nhau nhiều kể từ khi em dính vào việc làm ăn của anh yêu đấy.”

“Để anh thuê con bé thế chỗ em. Đổi lại em có thể đi nghỉ mát. Anh chắc em cũng tích được kha khá tiền rồi.”

Ngạc nhiên thay, Lorelei đã trở thành người kiếm nhiều tiên nhất trong cả nhóm. Shouji đang kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cậu không yên lòng được với việc ma cô của mình là một đứa con gái. Một đứa con gái đáng yêu tới nỗi cảm giác như kiểu thú cưng của cậu. Cậu cũng sợ rằng cuối cùng mình sẽ nảy sinh sự phụ thuộc vào con bé, tương tự như tình cảm.

“Em còn đang tiết kiệm cho hôn nhân. Em muốn một ngôi nhà hướng ra biển có bể bơi… Vẫn chưa đủ đâu.”

“Lorelei, em vẫn còn là trẻ con đấy. Ở tuổi này em nên hứng thú với quần áo dễ thương như bao người khác đi.”

“Eeeeh― Thế thì, hãy mua quần áo hợp với em theo đúng khẩu vị của anh đi.”

Cô uể oải lại gần cậu bằng cả bốn chân như một con mèo và phủ phục ngay sát bên cậu. Shouji bị đánh bại bởi giọng nói ngọt ngào và gương mặt ướt át trước mặt mình.

“Vậy anh sẽ tặng em như là phần thưởng cho công việc.”

“Hơi dâm xíu cũng được nhé! Đến cả quần lót ren màu đỏ chót bó chặt vào mông em cũng sẽ mặc!”

Cô đặt tay lên đầu trong lúc rúc vào với nụ cười vô tư. Có lẽ vì cảm thấy vui, cô lại gần Shouji hơn và cọ má vào má cậu. Mái tóc vàng suôn mượt của cô được chải chuốt ngày càng khéo. Tóc cô đang trở nên mượt và mềm hơn, và đột nhiên cậu ngửi thấy mùi nước hoa cam quít lẫn cùng mùi ngọt cơ thể cô nàng.

Môi đỏ, má mịn, và lông mày cong tít―― Cô đang trở nên quyến rũ hơn.

“Đừng có ăn mặc như kiểu gái đứng đường đấy. Sẽ chỉ gây nguy hiểm không cần thiết thôi.”

“Vângg! Nhưng mà, em nghe nói dạo này trong thị trấn có nhiều đứa con gái lăng loàn lắm. Anh yêu, có nứng thì cũng đừng đi chịch lang đó nha.”

“Ở Error Knife có cái gì gọi là dám làm dám chịu không?”

“Có vẻ là có. Em không muốn anh đi chịch những đứa con gái khác quá thường xuyên. Nhưng mà em thực sự mong đợi bộ đồ lót lắm đấy.”

Người ta mua quần áo chứ không phải đồ lót nha―― Shouji bị sốc trước quả đổi cả tên danh sách đồ phải mua, nhưng rồi cậu đẩy Lorelei ra và chuẩn bị ra ngoài.

△ ▼ △

Họ băng qua những con hẻm lắt léo trong khu ổ chuột. Chỗ nào cũng thấy những ngã rẽ hớ hênh và lũ trẻ ngoài đường. Có mấy người bán rong còn khó mà nhận ra họ đang bán cái gì. Chó mèo hoang bò lổm ngổm tìm mấy mẩu thức ăn nhỏ nhặt.

Khi hỏi đường đến cửa hàng second-hand gần bãi phế thải công nghiệp, họ được chào bởi Bodhi, người chủ sở hữu với gương mặt cứng đờ phủ đầy bông băng thuốc men. Đây cũng chính là gã chủ cửa hàng mà Shouji đã tùy tiện đập cho vào viện khi gã từng cố bán『Xưởng của Percibell』.

Trong cửa hàng có bày những tác phẩm nghệ thuật dân gian không rõ nguồn gốc, bộ phận xe ngựa, nhu yếu phẩm làm từ tre và gỗ, và những sáng chế tồi tàn được tạo ra bởi một pháp sư.

Cậu hơi ngạc nhiên khi thấy gã bán rong ưa thích của bọn trộm cắp lại đang tự bán đồ của mình, trong khi lẽ ra gã phải bán những hàng thửa hoặc đồ bỏ đi rớt ra từ vòng sản xuất.

“Y-Yo, Shouji. Khỏe không anh bạn?”

Sang chấn tâm lí thể hiện rõ trong giọng gã. Gã hốt hoảng cố liếc nhìn Shouji cho rõ. Shouji dừng lại trước cửa hàng và kiểm tra đơn hàng của mình.

“Bodhi, cho tao hai mươi bộ lọ Thuốc Hồi Phục Hạng Trung rỗng. Với cả cho tao mấy dụng cụ thí nghiệm cái éo mẹ gì đấy cho con nhỏ giả kim phá sản. Có nhiêu bán hết đây.”

“Ư-ừa.”

Bodhi biến mất vào trong tiệm. Cậu thấy nhẹ nhõm khi có được những thứ mình đặt hàng. Những lọ nhỏ đựng Thuốc Hồi Phục Hoàn Hảo họ từng phân phối được làm bởi thợ kính nghiệp dư với giá rẻ mạt, nhưng giờ họ đã chuyển sang dùng lọ thật, tuy chỉ là ngụy trang, chúng trở nên nổi tiếng với khách hơn và ít bị vỡ hơn nếu có tai nạn trong quá trình vận chuyển.

Coi như đây là một khoản phí là một việc làm đúng đắn. Doanh thu từ Thuốc Hồi Phục Hoàn Hảo dạo gần đây thật sự đáng kinh ngạc. Kênh bán cho đám mạo hiểm giả ngoài đường đang mở rộng. Nguồn cung Thuốc Hồi Phục Hoàn Hảo đã bắt kịp với nguồn cung từ Percibell, và kho hàng đã bị dọn sạch.

Nấu hết lần này đến lần khác đã để lại vết nứt trong vạc, và cậu không vui với sự thiếu quan tâm trong quá trình dọn dẹp và sửa chữa trang thiết bị, và cái người chịu trách nhiệm thì lại đang muốn nghỉ phép chứ không phải tiền.

Một mối lo dấy lên đó là tiếng đồn vang xa đã tạo ra giá trị khan hiếm, chạm đến giới hạn trung tâm, khiến giá đẩy lên.

Họ cần nhân lực―― Chính ra ngay từ đầu, không thể để cho một cô gái có thể chất yếu ớt luyện hơn cả trăm lít thuốc được. Có lẽ cậu nên kiếm trợ lí gì đó cho cô ấy. Có thể cậu nên gửi Lorelei qua, một người cũng tầm chạc tuổi. Con bé đó, tuy hành xử thô lỗ, nhưng lại rất khéo tay.

Thuê người làm bán thời gian từ một nơi hoàn toàn chẳng liên quan cũng là một ý tưởng không tồi. Nếu cậu có thể nhờ Guild Ngầm dẫn mối, thì sẽ hơi mờ ám, nhưng danh sách của họ sẽ được đảm bảo. Đến lúc kho hàng lại đầy lại, thì sẽ hết mùa đông. Hiện tại họ không phải lo về việc bảo quản thuốc, nhưng cuối cùng sẽ phải cần đến một công cụ trữ lạnh lớn.

Tuy không phải thời điểm tốt nhất, nhưng có lẽ giờ là lúc để mua đá làm mát hình chữ nhật đã qua xử lí với giá rẻ. Mà không, thuê thợ thì tốt hơn là tự mình làm.

Để kiếm thêm tiền, cậu cần đầu tư. Và hiện tại cậu có đủ vốn. Nếu dùng tiền hợp lí, chắc chắn cậu có thể mở rộng doanh nghiệp. Một khi xây dựng xong một hệ thống làm ra tiền, thứ còn lại chờ đợi cậu là một cuộc sống thoải mái.

“Shouji, xác nhận hàng đi.”

“Ừ…”

Bodhi cùng người của gã trở lại và gọi cậu trong lúc chất thùng lên xe ngựa. Một bộ trong hộp dài gồm mười hai mảnh. Mỗi ô được chia đều bằng tấm ngăn chắc và có hình vuông, Shouji thử nhấc một cái và lắc lắc, nhưng kính không có vết bẩn hay đục.

“Được rồi, ổn đấy.”

“Để tao lấy mày chẵn 100,000 Idol. Nghe nói dạo này mày làm ăn được lắm. Với cả mày cùng mấy lần lặn lội xuống hầm ngục.”

“Chuyện làm ăn thôi. Tao chưa bao giờ chơi ghép hình giỏi cả. Tao không rảnh đến mức đi theo đường tiếp tuyến đâu, cũng không rảnh đến mức chui đầu vào nơi không biết đường.”

“Ra vậy. Thế thì tao có nhiều hàng cho vụ đó lắm nha. Muốn qua ngắm thử không?”

“Ừ, chắc rồi.”

Khi Shouji nghe từ “hàng” cậu liên tưởng tới những đôi giày leo núi và áo chống dao đâm dệt bằng dây thép, nhưng trông có vẻ khả nghi. Bodhi dẫn cậu vào khu vực kho đằng sau cửa hàng, tách rời khỏi tiệm qua một tấm hàng rào dây thép.

Bãi đất sỏi có lẽ chỉ là một bãi đất trống rộng, nhưng nổi bật có ba toa xe vũ trang nằm ngổn ngang. Các con lăn và bánh xe thép có gai gỉ sét được tháo rời ra từng bộ phận và đặt trên một tấm, bên cạnh là các bộ phận của ống dẫn nước thải và máy bơm, và ở một chỗ phía sau là kiếm và giáp nhếch nhác. Có tận ba nhà chứa đồ gia dụng nằm vất vưởng, chất đống lên một cách vô dụng và chỉ chờ đổ sụp xuốn khi có rung chấn.

“Mày thấy sao? Đây là 『Đại Dực của Curcas』.”

Bodhi xòe ra cái cánh chim màu nâu nhạt cho Shouji xem. Nó nhỏ, rộng khoảng chừng hai mét, nhưng lông thì bóng loáng. Mặt sau nó toàn lông, và có một dây đeo vai vòng qua treo xuống đầu cánh, để có thể mặc vào như ống tay áo. Curcas là một trong những loài chim tội nghiệp nhất, nhưng chúng là bậc thầy núp, đến mức những người hát rong còn hát về nó.

“Dùng cái này có thể bay được. Vấn đề duy nhất đó là chỉ bay được ba phút thôi, sau đó thì sẽ đuối sức đến mức đứng không nổi nữa. Gã cuối cùng sử dụng thứ này không kiểm soát được lao xuống đất chết luôn, nhưng nếu là mày, thì chắc có thể xử lí được.”

“Tao thừa nhận đây là một sản phẩm tuyệt vời, nhưng không đúng ý tao lắm.”

“Ra vậy… Thế hay cái này? Đây là bộ giáp mạnh nhất 『Xích Hống』. Mặc giáp này, mày có thể được ban phước bởi Tà Thần và bắn ra tia la de hủy diệt đủ sức thổi bay một ngọn núi. Vấn đề duy nhất đó là sau khi bắn xong người dùng sẽ chết, nhưng nó hoàn hảo cho những ai muốn tự sát.”

Bodhi vỗ vai bộ giáp toàn thân màu đen tuyền, tuy cũ kĩ nhưng uy nghiêm và được chạm trổ những hoa văn ma thuật. Shouji gật rồi lắc đầu.

“Ngạc nhiên là tao lại muốn một bộ, nhưng tao không thích thiết kế như kiểu quan tài của nó.”

“Hừm… Khó mà tìm được một món khác. Thế còn cái này? Nó là một cái tuýp có gắn đá thần để phong ấn các hồn ma.”

Bodhi cầm trong tay một thứ trông như cái máy hút bụi, nhưng Shouji phớt lờ gã và nhìn đống bộ phận phế thải xung quanh. Một số phủ đầy vẻ sương gió, một số khác thì được bọc vải cẩn thận. Cậu không thèm động vào những cái bẩn thỉu hay bụi bặm, nhưng có nhận ra một vật thể lớn dựa vào hàng rào kẽm cách xa khỏi cửa hàng. Nó quá to để có thể là cabin của một cỗ xe ngựa.

Trong lúc cậu hứng thú nhìn, Bodhi vui vẻ đến bên cạnh và xé toác tấm vải trước mặt Shouji.

“Tao đặc biệt để dành nó cho mày đấy.”

Khi tấm vải được kéo xuống, Shouji thấy một bề mặt màu vàng tươi. Một tấm thép sơn mịn. Một khung góc. Trọng lượng thép cực lớn, có lẽ nặng gấp đôi một cỗ xe năm chỗ. Phần phương tiện tiếp xúc với mặt đất là dây xích, với bánh xe nhỏ được khảm tinh xảo. Nó nặng đến mức có thể nghiền nát bất cứ thứ gì biết đi. Phía trên, có duy nhất một chỗ ngồi lái, và mái đơn giản, có thấy vài chiếc đòn bẩy.

Toàn bộ vật thể lồi và góc cạnh, nhưng phần đầu lại nhọn bất thường. Mũi khoan xoắn ốc ngoằn ngoèo, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Đây là mũi khoan đá được chế tạo bởi Hội Anh Em Sáng Tối, đám kỹ sư ma thuật.”

“Vãi cả cứt! Ngầu dữ vậy!”

Cậu siết chặt tay và bắt đầu nô đùa như một đứa trẻ, có lẽ như đang giật thót tim, và tưởng tượng mình đang lái nó đi quanh thị trấn. Nghiền nát và đè bẹp những cỗ xe ngựa và taxi chở khách đang chạy tới và biến cả đám người, những quý ông đội mũ vải và quý bà mặc váy, thành thịt xay. Chỉ nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi.

“Nó hoàn hảo cho việc băng hầm ngục, nhưng lại khó nạp nhiên liệu. Cần phải có sức mạnh ma thuật hệ đất cơ.”

“…Chỉ pháp sư mới lái được cái này thôi á?”

Sự thất vọng hiện rõ trong giọng cậu. Cậu đã từng mơ về việc xử lí các đòn bẩy lạch cạch, và khi Shouji đau buồn nhìn Bodhi, cậu nhún vai và nhỏ giọng dần.

“Không phải thế, nhưng mày cần sự trợ giúp từ pháp sư hệ đất. Tao nghe nói nếu không có một pháp sư chuyên môn chạm vào đất mỗi ngày, thì ma thuật sẽ không tuần hoàn tử tế đâu. Ma thuạt được nạp vào càng tươi càng tốt.”

“Nói ngắn gọn, cách nhanh nhất để làm việc này là bắt cóc một pháp sư hệ đất từ Nhà Thờ Pháp Sư và quẳng nó vào máy nghiền rồi đổ vào bình nhiên liệu.”

“Ừa, thế được đấy.”

Bodhi gật đầu, trong lúc mồm lẩm bẩm trước ý tưởng điên rồ.

“Tốt, giờ tao biết cách làm nó hoạt động rồi. Tao sẽ mua. Giá nhiêu?”

“30.000.000 Idol.”

“Có đi kèm nhiên liệu không?”

“Không, rỗng tuếch. Mà nạp nhiên liệu không phải là bất khả thi.”

“Thế thì 10.000.000.”

“Oi, oi, Shouji, mày thực sự chẳng hiểu gì về giá trị của thứ này rồi.”

“Được rồi. Chốt 5.000.000. Nếu không thì mày thành nhiên liệu.”

Cậu dữ dội nhìn nghiêng về phía trước và đặt tay lên vai Bodhi. Giá đã giảm xuống. Ánh mắt không chớp, không cảm xúc cho Bodhi biết không hề có sự lưỡng lự. Mồ hôi lạnh chảy xuống má, Bodhi nuốt nước miếng.

“Ugh… Mẹ kiếp, tao đồng ý giá 5.000.000.”

“Hiểu rồi thì tốt. Cứ giữ con『Đi nào Quikk』này đi. Khi nào muốn thì tao sẽ dùng.”

“Ế, cái này, đang chiếm nhiều diện tích quá…”

“Bodhi.”

“Thôi được rồi. Thế gặp lại sau nhé Shouji, vì chúa xin mày hãy chết trẻ giùm tao cái.”

△ ▼ △

Tuy vừa tiêu tiền cho vui, nhưng cậu vẫn còn tận 10.000.000 Idol. Số người bán lẻ đang tăng lên đều đều, và phúc cho cậu, tiền đang tích tụ lại.

Stark, có nghề tay trái là làm ngư dân, có khiếu buôn bán hàng nóng dựa vào sự bạo dạn và sức mạnh thể chất. Nhờ chuyên môn của mình, Bando trở thành quản lí của lính mới, và nói muốn có văn phòng riêng. Doldo thì tận tâm làm một người bán. Có lẽ do bản tính trầm lặng, nhưng gã ngại phải nhận trách nhiệm nhiều hơn mức cần thiết. Mà nếu đạt tới cấp bậc cao hơn trong tổ chức, gã thậm chí sẽ kiếm ra tiền cả trong lúc ngủ và cần phải hơi được để mắt tới. Tuy gã là bạn của Shouji, cậu vẫn cần phải tỏ thiện chí với gã để có thể giữ gã trong tầm kiểm soát.

Thỉnh thoảng cậu cũng có tranh chấp với những tổ chức bán thuốc hồi phục khác, nhưng Guild Ngầm thì vẫn chưa ra mặt. Cậu không biết thứ gì sẽ xuất hiện từ trong bóng tối, nhưng nếu ngày càng mở rộng quy mô, cuối cùng họ cũng sẽ phải đụng phải gì đó. Hiện tại, cậu cần phải mở rộng『Xưởng của Percibell』và thiết lập hệ thống sản xuất càng sớm càng tốt.

“A…?”

Shouji dừng lại giữa đường trong lúc băng qua một cây cầu gạch. Đường sông được gạch vàng vây quanh, và nước bùn lẫn với nước cống lừ lừ chảy. Cảnh dân ngụ cư lênh đênh dưới lòng sông chật chội vẫn y nguyên, và chỗ nào cũng bốc lên khói bụi cũng là điều quen thuộc.

“Mọi người ơi, hãy nhìn đây. A… Tôi đang được nhìn, tôi đang được nhìn!”

Shouji trông thấy một thiếu nữ đứng tay chân co quắp xòe ra gấu áo khoác màu be. Cô ta đang tạo dáng, trên đầu đội mũ cuộn tròn cùng mái tóc rối bù màu hồng nhạt đung đưa trong gió. Shouji có thể trông thấy nước da cô ta ngay cả từ xa, và từ ngoài cậu thấy cô chỉ mặc áo khoác và giày, mà không có tất.

Một đám người vất vưởng đang ngồi dưới đất, tôn thờ cô nàng. Người già trẻ nhỏ ngồi chật kín hàng ghế đầu. Họ dí sát mặt lại gần cô gái khỏa thân như muốn ăn tươi nuốt sống và ngửi lấy ngửi để. Bị xiên qua bởi những ánh nhìn, cô gái bị kích thích chảy nước dãi cùng ánh nhìn đầy quyến rũ.

“…Trên đời này đúng là kiểu người gì cũng có nhỉ?”

Ớn lạnh khi gặp phải một đám người cậu không muốn tiếp xúc quá gần, Shouji nhanh chóng rời đi, nhưng chợt quay đầu lại khi nhận ra một gương mặt quen thuộc trong số đám người xem.

“Ủa, Doldo! Mày đang làm cái éo gì vậy?!”

“A, Quikk.”

Từ phía đám người hành khất, Doldo giơ một tay lên chào. Gã đứng dậy, lúng túng.

“Anh giai, bé mồm giùm cái.”

“Câm mồm! Bố mày đang nói chuyện!”

Cậu đấm luôn gã hành khất, người vừa trách cậu vì nói to làm phiền người khác, rồi cho gã sấp mặt bay thẳng xuống vũng nước bùn. Gã hành khất nổi lềnh bềnh trên mặt nước, bất động trôi theo dòng nước.

Doldo đứng dậy khỏi chỗ ngồi, với vẻ mặt đầy hoài nghi. Bạo lực thì không sao, nhưng ánh nhìn trên mặt gã nói lên rằng gã chẳng hiểu tại sao Shouji lại bị kích động. Shouji ngoảnh mặt đi, đặt tay lên cằm nghĩ xem nên lựa lời nói thế nào.

“Doldo… đa phần, phụ nữ éo đứa nào cho không đâu mày. Trong trường hợp này, cái con kia nó bị bệnh và kiểu gì cũng ra giá cắt cổ. Mày là đứa có đầu óc, nên chắc mày hiểu, đúng không? Thôi bỏ đi mà chơi hẳn gái điếm cao cấp. Nếu mày ngại thì chơi mười con một lúc cũng được. Chúng nó sẽ tự biết bắt chuyện, và dịch vụ vừa dễ dàng mày lại vừa được chiều tới bến. Đi để tao đãi. Nào, đi thôi.”

“Quikk. Tao cảm ơn, nhưng tao thích khiêu dâm trực quan, thế không có nghĩa là tao đang kiếm gái.”

Doldo lắc đầu bày tỏ sự buồn bã sâu sắc. Đối mặt với quả fetish mặn của bạn mình, Shouji cạn lời không biết phải nói gì. Shouji vốn là người không có khẩu vị đặc biệt gì cả miễn là người con gái ấy đẹp, có thân hình ổn và còn trẻ, bèn vẫy tay như đang đập chúng trong tuyệt vọng đề xuất một kế hoạch khác.

“Thì mình chơi theo kiểu đó là được. Mày muốn làm gì cũng được hết.”

“Mày lại xạo. Tao thì không thể đâu.”

“Mày không hiểu rồi! Mày sẽ trở nên bệnh hoạn đấy, Doldo!”

“Điều đó nhỏ nhặt thôi. Cứ sống thì ai cũng sẽ trở nên bệnh hoạn cả.”

Lòng tin như đinh đóng cột của Doldo hiển hiện trong lúc gã nghiêm túc khẳng định. Đã hết đường thuyết phục, Shouji nhận ra mình không nên nói gì nữa. Có cố thuyết phục gã đi theo một con đường khác cũng vô ích cả thôi. Trong lòng cậu vẫn còn cảm giác không yên, nhưng cậu phải chấm dứt cái nỗi lo thừa thãi này. Mỗi người đều có giới hạn riêng của họ.

“Ờmmmー, tôi không bệnh nhé, với cả tôi cũng không định lên giường với nhiều đàn ông như vậy…”

Người phụ nữ dâm đãng khoe thân hồi nãy nhã nhặn lên tiếng với cậu. Lúc nãy, đám người xem đã la hét bỏ chạy khi Shouji bón hành cho gã hành khất, bỏ lại cô gái này.

“Đứa nào bệnh mà chả nói là mình không bệnh.”

“Xin lỗi, thưa quý cô. Trong thâm tâm Quikk là người tốt, nhưng ngoài ra hắn là một ác quỷ.”

“Ra là vậy. Mà nhân tiện, các anh nghĩ thế nào về chú bướm hồng như thịt cá hồi của tôi?”

Hai người đàn ông tự nhiên hướng mắt xuống trong lúc chân cô dạng ra. Dâm thủy nhớp nháp chảy xuống háng trong cô gái, làm ướt từng thớ cơ và tạo thành đường kéo dài xuống tận ngón chân.

Hai nửa gò bồng nhẵn nhụi và được chăm chút kỹ lưỡng, không có bất kì sợi lông nào. Hai môi ngoài trông rõ ràng là khép lại, nhưng chính giữa hột le thì đang rung rung giật giật.

“Tôi chẳng biết thế nào nữa, nhưng tại sao cô lại làm chuyện này?”

Shouji hỏi một câu lạnh lùng trong lúc cố giữ bình tĩnh và không để ý đến tất cả tình huống gợi tình. Tuy hơi chút hỗn loạn để kịp phản ứng, nhưng Doldo dán mắt nhìn, mồm hơi há ra, như thế gã đang cố khắc nó vào trong não. Người phụ nữ hoang mang, và rùng mình, rồi mỉm cười trong lúc khoe sắc hồng cá tính.

“Ấy là ý nguyện của Chúa.”

“Tôi không nghĩ cứ cái gì cũng đổ cho Chúa là tốt đâu. Tôi nghĩ cô nên chấp nhận việc mình là một đứa biến thái đi thì hơn.”

“Tôi không phải biến thái. Việc này có lí do mà. Đây là một cuộc hành trình chuộc tội để xóa sạch tội lỗi của nhà thờ nơi tôi sinh ra và lớn lên. Năm mươi năm trước, Giám Mục Marx đã bắt đầu một nghi lễ thánh thuật khủng khiếp khiến người ta phải sởn gai ốc.”

“Quikk. Tao nghĩ chắc nói chuyện sẽ lâu đấy, đằng kia có quầy bán hoa quả, mày muốn uống nước ép gì không?”

“Ừ, tao xin.”

Doldo chạy về phía người bán hàng lớn tuổi đang vác cọc băng qua cầu và mua ba cốc nước ép trái cây. Gã chu đáo vậy đúng là tốt. Nước ép vừa vắt được trộn với cùi quả mọng đỏ tươi ngon và không khó nuốt. Người phụ nữ dâm đãng nốc một ngụm và ngồi xuống ghế mà đám hành khất vừa bỏ lại.

Shouji ngồi vắt chéo chân, và Doldo thì quỳ gối, sẵn sàng lắng nghe như đứa con nít nghe người kể chuyện.

“Người ta thường gọi chung là pháp sư hồi phục, nhưng ban đầu người ta cho rằng thánh thuật, xuất phát từ ân điển của Đức Chúa Trời, đòi hỏi linh hồn phải được thanh tẩy. Quá trình đó diễn ra dưới dạng một phiên tòa khủng khiếp――”

Ở Error Knife có một hầm ngục với tên gọi『Đường Ảo Ma』. Nơi đó có một lịch sử lâu đời và được cho là khởi nguồn từ những ngày đầu của triều đại hiện nay khi nó trở thành tàn tích. Ban đầu, nó là một cái hố khổng lồ dưới chân dãy núi Myurun, và được sử dụng như một cái bẫy chết người do những kẻ thống trị muốn một thứ gì đó kinh khủng và tàn nhẫn hơn máy chém. Những người cống mạng là quý tộc và quan chức thua trong trận chiến giành quyền lực tối cao lúc bấy giờ.

Họ bị đẩy thẳng xuống vách đá tối đen và không bao giờ được đem về cho gia đình chôn cất, một kết cục khác xa so với lễ cầu siêu. Thù hận được sinh ra và xuất hiện dưới dạng ma quỷ không hẳn là chuyện hoang đường. Khi những cơn thịnh nộ dưới dạng quái vật xâm chiếm khu vực, tấn công và cướp đi sinh lực của con người, lịch sử của cái bẫy chết người dường như kết thúc ở đó.

Và ấy là lúc vấn đề xuất hiện. Gia đình của những người bị kết án gửi yêu cầu tới các mạo hiểm giả. Họ muốn các mạo hiểm giả thu hồi lại bảo vật gia truyền, một viên đá quý có vẻ là đã được giấu nhẹm đi bởi đám tù nhân. Một quý tộc, bất kể trong tình huống nào, cũng luôn có thứ gì đó ẩn giấu trong người có thể được sử dụng như tiền. Bảo vật đã được thu hồi, nhưng mạo hiểm giả cạn kiệt sức sống và chết vì kiệt sức. Anh ta nằm xuống ngay ngoài lối vào với một viên ngọc bích lớn nắm chặt trong tay.

Hang động đã gây ra quá nhiều cái chết đã trở thành một kho chứa xác chết và vàng bạc châu báu―― Và tiếng gần đồn xa, tuy chẳng rõ thực hư thế nào. Hơn nữa, chúng không chỉ tập trung ở một vùng, và thậm chí có dấu vết của những người bị đẩy xuống vẫn còn sống đang lang thang tìm đường ra. Ta không nhất thiết phải đi vào nơi sâu nhất để lấy được khó báu.

Đám đạo tặc nghe nói cũng đã để mắt tới nó. Những cơn thịnh nộ kéo theo bạn bè và tạo nên Vùng Đất Chết, nhưng chúng thu hút không những mạo hiểm giả và đạo tặc tìm kiếm châu báu, và còn cả các tổ chức khác.

――Ấy là Nhà Thờ Thánh.

Các linh mục, vốn được giao nhiệm vụ cầu siêu cho người chết, không thích cái ý tưởng cướp mộ, song, họ cũng không muốn giúp người vì cộng đồng trong khi không có yêu cầu. Mà cuối cùng, họ thấy được ở nó giá trị làm bãi luyện tập cho những linh mục non nớt. Không ai có thể biết trước được rằng đây hóa ra lại là một sai lầm.

“Hồn Ma với Thuộc Tính Thánh đã được sinh ra.”

“Hửm?”

“Hả?”

Theo lẽ thường hồn ma thì có thuộc tính ma. Quỷ cũng tương tự, nhưng nó được xếp vào ma do không có hình dạng thực sự.

“Không phải là kiểu giới tính đâu. Ma cũng có bướm, nhưng buồn thay, ma không thể ra nước. Ấy là hồn ma, của một linh mục vô tội đã khuất.”

“Tôi không muốn nghe về điều đó. Ý cô thuộc tính thánh là sao? Có phải là vì nó không thể bị tiêu diệt?”

“Đúng.”

“Đừng chỉ nói “đúng” vậy! Nó là một con quái vật không thực chất chỉ có thể bị đánh bại bởi thánh thuật hoặc vũ khí ngâm trong nước thánh thôi, phải không? Tôi thì chẳng liên quan gì, nhưng nó là một vấn đề lớn, phải không nào?”

“Đúng vậy. Nhà thờ đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Nơi đó đã trở nên không còn phù hợp cho luyện tập, và chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi những linh hồn đạo tặc và mạo hiểm giả tích tụ ngày càng nhiều hơn và tràn vào thành phố thôi.”

Người phụ nữ dâm đãng chán nản thõng vai xuống. Vẻ mặt u ám cho thấy rõ ràng cô coi đây là vấn đề cá nhân. Cuộc nói chuyện nguội dần, người phụ nữ bắt đầu trầm ngâm chớp mắt. Chẳng mấy chốc, một ý chí trang nghiêm choán lấy cô, và cô ngẩng mặt dậy.

“Tôi, Alistia là đứa con được Chúa ưu ái nhất ngay cả trong nhà thờ. Cho đến nay, tôi đã lặn lội trên đường phố kêu gọi người tới làm lễ cầu siêu cho những người anh chị đã ra đi vì thách thức『Đường Ảo Ma』thay mặt tôi, nhưng có lẽ nên dừng ở đây thôi.”

Câu chuyện cuối cùng cũng kết nối với hành động khoe thân, nhưng Shouji nghiêng đầu, không hiểu lắm ý nghĩa của việc khỏa thân cho đám người hành khất xem.

“Tại sao cô lại phải khỏa thân chốn công cộng để tưởng nhớ các anh chị mình?”

“Tôi sử dụng cơ thể xinh đẹp của mình để làm người ta nứng lên và khiến họ phải đi sinh con đẻ cái. Cách tốt nhất để cứu một mạng sống là mang lại một mạng sống mới. Đây là động lực để tôi làm người gợi dục cho công chúng.”

“Theo tôi đó là một động lực tuyệt vời.”

“Doldo, mày đang làm mọi thứ phức tạp đấy, im mồm hộ tao cái. Tôi không hiểu lôgic của cô lắm, nhưng động cơ thì hiểu.”

“Mừng là anh hiểu. Nào giờ hãy bớt chút thời gian để liếm bộ ngực đầy đặn và núm vú cương cứng của tôi đi. Dưới này của tôi cũng như nước tràn bờ đê rồi.”

Cô ngúng nguẩy thân trên, lắc lắc bộ ngực khủng, và dạng chân toang ra, lại để lộ phần tư mật của mình. Đùi cô đẫm chất lỏng trong lúc nó hút lấy chỗ dâm thủy nhớp nháp trong suốt. Mặt cô điềm đạm và kiên quyết, nhưng xem chừng chẳng còn lại một tí sự trong trắng nào.

“Câu hỏi đơn giản thôi nhé, cơ mà, cô không thấy xấu hổ sao?”

“Lúc đầu thì có, nhưng rồi ánh mắt người ta dần trở thành khoái lạc. Tôi đã từng khỏa thân nhảy ngoáy mông ở công trường và văn phòng chính phủ rồi, và cảm giác còn tuyệt vời hơn mong đợi nữa.”

“Ra vậy. Mừng là cô đang tận hưởng. Giờ tôi phải đi rồi. Chúc cô một ngày tốt lành.”

Shouji, một người có thiên hướng tình dục bình thường, không muốn dây dưa với một đứa biến thái thích khoe hàng, nên bèn cố mau bỏ chạy, nhưng Alistia bám tay áo cậu.

“Từ nguồn năng lượng thánh đang chảy tràn, tôi đoán anh là anh hùng đầu đường xó chợ. Anh có sẵn lòng giúp tôi để đổi lấy cái l-n của tôi không?”

Chỉ có khuôn mặt cô là toát lên phẩm giá của một linh mục đang làm nhiệm vụ, còn thân dưới thì lắc như một con nai mới đẻ.

Muốn về nhà quá đi―― Shouji thầm nghĩ từ tận đáy lòng. Ấy là cảm xúc cậu không thể dối lừa. Đứa con gái có thể không ngần ngại nói ra những lời không đứng đắn này chắc chắn tâm thần hơn cả cậu, và đã phá vỡ đủ mọi loại giới hạn lẽ thường rồi.

“A, ánh mắt đầy khinh miệt… Không, không, aaa, aaaa!”

Có vẻ lí trí của cô đã đi bụi, và trong lúc cầm ống tay áo Shouji, cô bắt đầu ngậm ngón tay trong miệng như đang bú cu. Trong lúc ánh mắt chuyển thành mơ màng, háng cô bắn nước, và cô lên đỉnh cái thuỳnh, đến cả Shouji người được mệnh danh là con quỷ của Guild Ngầm cũng phải sợ đái ra quần.

“Không, khoan― Cái con này bị cái éo gì vậy? Sợ vãi cả l-n!”

Trong lúc Alistia đang thủ dâm, mân mê chú bướm của mình bằng ngón tay và thọc chúng vào trong, cô cúi xuống khi bị choán lấy bởi sự kích thích, phát ra tiếng “mmmm” đau đớn, trong lúc xoa cả hai đùi, rồi cô quằn quại thở khó khăn trong lúc tận hưởng dư vị. Chất lượng tiết ra từ âm hộ cô là một hỗn hợp giữa nước tiểu và dâm thủy tạo thành một đường và chảy về phía con sông.

“Quikk. Giờ mới nhớ, tao muốn chia cho mày một chút thu nhập, nên là qua chỗ tao đi.”

Doldo bình tĩnh nói, có vẻ vì dâm quá nên tắt cả nứng. Xem chừng quãng thời gian trực quan trong đầu gã đã chấm dứt.

“Ư-ừa… Mày nói phải. Đi thôi.”

“Anh Hùng-sama, anh không được, không thể nào, bông đùa bỏ mặc người ta ở ngay khúc dạo đầu là chơi xấu.”

“Quikk, hay là ghé qua tiệm yakitori nhỉ?”

“Nghe ổn áp đấy.”

Bỏ lại sau Alistia đang nhắm mắt và chìm đắm trong thế giới ảo tưởng cùng Khủng Hoảng của Thị Trấn Error Knife, Shouji quyết định đi uống ở cửa hàng yakitori cùng Doldo như thể chưa có gì xảy ra cả.

Bạn đang đọc Gang of Yuusha của Nanairo Kasuga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Grinys
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.