Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15 - Ăn Như Vũ Bão

Phiên bản Dịch · 1767 chữ

Già Thiên Chi Vô Thượng Con Đường

Chương 15: Ăn Như Vũ Bão

“Ha ha, cuối cùng cũng có thể bay được!”

Thẩm Ninh vui sướng cười lớn, kiếp trước đến kiếp này, cuối cùng cũng có thể trải nghiệm được mùi vị bay lượn, cảm giác này thật sự làm cho người ta mê muội.

“Hả? Đây là có chuyện gì?” Hắn vừa cười to hai tiếng, liền phát hiện xung quanh dị thường, ba con yêu thú bây giờ đang hung ác theo dõi hắn, giống như hắn đã cướp đi đồ vật nào đó của bọn chúng vậy.

Thẩm Ninh ban đầu còn hơi kinh ngạc, nhưng khi liếc mắt nhìn xung quanh, rất nhanh sau đó liền hiểu rõ.

“Lão thiên, ta không biết tu hành đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, quá đáng sợ!” Trong lòng của hắn một trận hoảng sợ, lẩm bẩm.

Bây giờ, linh khí tụ tập ở đây vẫn còn rất nồng đậm, chưa bị phân tán đi, với mức độ linh khí này không biết có phải hắn đã đem toàn bộ linh khí trong bán kính mười dặm đều hút tới hay không!

“Linh khí hội tụ quy mô lớn, còn có đủ loại dị tượng và hương thơm kỳ dị tản ra. Đoán chừng bọn chúng nghĩ rằng sắp có linh dược gì đó sắp chín, khó trách toàn bộ đều tụ tập tới đây!” Thẩm Ninh rất nhanh liền hiểu rõ nguyên nhân.

Tiếp đó hai mắt hắn thần quang trong trẻo mà nhìn những hung thú kia, trong mắt tràn đầy những tia sáng sáng lấp lánh.

“Đói bụng rồi!” Thẩm Ninh tự nhủ.

Giờ khắc này, ba con yêu thú bá chủ sơn lâm đột nhiên cảm giác được một tia không đúng.

Người trước mặt này là cái quỷ gì vậy, sao lại có ánh mắt kì quái. Hắn vừa nhìn đến đã khiến cho sống lưng của bọn chúng lạnh toát!

"Rống!"

Con vượn không nhịn được nữa, nó tung người nhảy lên, bay về phía không trung, sáu tay cùng lúc động thủ, đánh ra một luồng ánh sáng đen.

“Tê tê!”

Con rắn khổng lồ cũng động thủ, thân rắn uốn lượn mà bay lên, leo trèo trên không trung, rõ ràng, trên không chỉ là một đoàn không khí, không có bất cứ thứ gì, nhưng nó lại giống như đang có đồ vật nào đó quấn quanh.

Rõ ràng, con rắn này ít nhất cũng là thần thú của Vạn Giới Sinh Mệnh, nắm giữ thuần thục khả năng bay lượn, nó há mồm phun một cái, một đoàn sương độc màu vàng bay ra, cách thật xa cũng khiến cho nhiều cây cối trực tiếp khô héo.

“Bò....ò...!”

Con bò Tây Tạng trực tiếp cúi đầu, cặp sừng hướng về phía trước, giẫm lên hư không lao thẳng về phía Thẩm Ninh.

“Vừa lúc ta mới đột phá cảnh giới, vậy lấy các ngươi luyện tay một chút!”

Thẩm Ninh lẩm bẩm, đồng thời ánh mắt hắn sáng lấp lánh nhìn chằm chằm ba con yêu thú. Ánh mắt đảo qua đảo lại ở một số bộ phận trọng yếu trên cơ thể chúng, chẳng hạn như những miếng thịt bò khi nó di chuyển.

Dù hắn tu hành đến một bước này, sớm đã không cần đồ ăn để duy trì sự sống, nhưng mà ăn cơm đối với Thẩm Ninh mà nói như là một thói quen, hơn hai mươi ngày vẫn luôn không ăn không uống, để cho bụng của hắn có một loại cảm giác trống rỗng.

Bò Tây Tạng lao đến trước, hai cây sừng tựa như hai thanh Thiên Đao, vô cùng sắc bén, coi như tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền khi đối mặt với hai cái sừng cũng có thể bị một phát đâm thủng.

Đây là một con bò Tây Tạng có thể so sánh với một người tu luyện ở cảnh giới Thần Kiều, hung mãnh vô cùng.

Nó giẫm lên hư không rung động ầm ầm, trong hai con ngươi tràn đầy điên cuồng, trong tít tắc đã đến trước mặt Thẩm Ninh, một luồng áp lực làm người ta nghẹt thở đập vào mặt.

“Tốt, một con bò rừng!” Thẩm Ninh hét lớn một tiếng, duỗi ra một chưởng đè lên đỉnh đầu của con bò Tây Tạng, con bò Tây Tạng lập tức không thể tiến về phía trước được nữa, chỉ có thể đạp móng điên cuồng trong hư không.

“Rống!”

Con vượn kia cũng đến trước mắt, sáu tay đồng loạt giơ lên, một tia sáng màu đen đánh tới Thẩm Ninh, Thẩm Ninh đánh ra một quyền liền đánh tan luồng ánh sáng đen, sau đó nắm đấm trong suốt như ngọc đánh vào một bên trên một cánh tay của con vượn.

“Răng rắc” Một tiếng, cánh tay của nó rũ xuống, trước tiếp bị đánh gãy.

Lúc này, sương độc do con rắn phun ra cũng đến trước mắt, Thẩm Ninh há miệng phun ra, một ngọn lửa màu vàng đánh tới, sương độc trong chốc lát bị thiêu rụi sạch sẽ.

Đồng thời, ngọn Thiên Hỏa không ngừng tiến đến, lao thẳng vào trên thân rắn để cho toàn thân nó phát ra âm thanh tí tách.

Con rắn đau đớn vặn vẹo cuộn thành một đoàn. Lúc này Thẩm Ninh dùng một chưởng đánh văng con bò Tây Tạng đi, lại đánh lui con vượn, trong chớp mắt đã đến trước mặt con rắn.

Một chưởng mạnh như đao, nhanh chóng chặt xuống, con rắn có thể so với một người tu luyện cảnh giới Mệnh Tuyền bị hắn trực tiếp giết chết!

Sau đó, con bò Tây Tạng lại lao đến, Thẩm Ninh bỗng nhiên xoay người đấm lại, trực tiếp đánh gãy một cái sừng của bò Tây Tạng, tiếp theo lại dùng một quyền nữa đánh gãy một cái sừng khác, bò Tây Tạng trong tức khắc liền mất mạng.

Trong nháy mắt chỉ rơi lại con vượn còn sống sót.

Con vượn này chính là con mạnh nhất trong ba yêu thú, lúc này nó đang trầm thấp gào thét, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

“Long Viên hậu duệ!” Thẩm Ninh lộ ra một tia kinh ngạc, lẩm bẩm.

Nó rất giống với một loài sinh vật cổ đại ghi chép bên trong sách cổ được hắn nhìn thấy.

4 / 5

“Chỉ là có một tí huyết mạch thôi, không coi là hậu duệ chân chính!” Con vượn kia thế mà mở miệng nói tiếng người.

“Ta quản ngươi có phải là hậu duệ thuần huyết hay không làm gì, nếu đã tới đây, vậy thì ngươi không sống được!”

Thẩm Ninh âm thanh lạnh lùng nói. “Giết!”

Hậu duệ Long Viên phát ra tiếng gầm giận dữ, sáu cánh tay phóng tới, đồng thời cái sừng bên trên đầu cũng có một tia sáng màu đen đang ngưng tụ, tùy thời chuẩn bị phát ra một kích bất cứ lúc nào.

Chiếc sừng này chính là chỗ tinh hoa nhất trên người của loài vượn hung tàn này.

Con vượn này thực lực quả nhiên vô cùng kinh khủng, so với hai con hung thú trước đó mạnh hơn rất nhiều, nó cùng Thẩm Ninh liên tục giao thủ hơn mười chiêu, mới bị Thẩm Ninh đánh chết.

Cơ thể con vượn từ trên trời rớt xuống, chiếc sừng màu đen chứa đựng tinh hoa của nó đã rơi vào tay Thẩm Ninh.

Ban đêm, giữa khu rừng có một đốm lửa sáng lên, miếng thịt tươi ngon được nướng ở trên lửa, tản ra mùi thơm mê người, chỉ là bên trong bốn phía của núi rừng lại hoàn toàn yên tĩnh, cũng không còn bất luận dã thú nào bị loại mùi thơm này hấp dẫn tới!

Tiếng quạ vàng kêu từ phía đông, một đêm trôi qua rất nhanh, Thẩm Ninh ung dung ăn một đêm, đem bò Tây Tạng cùng rắn toàn bộ đều ăn vào bụng.

Đây là lượng thức ăn khiến cho người khác phải trợn mắt há mồm, một con bò Tây Tạng cộng thêm một con rắn khổng lồ, khoảng mười mấy vạn cân thịt, trong vòng một đêm toàn bộ đều tiến vào bụng của hắn.

Dạ dày của Thẩm Ninh không khác gì cái động không đáy!

Trên thực tế, cho dù đem hai con hung thú toàn bộ đều nhét vào bụng, Thẩm Ninh cũng không ăn no được, nếu như không phải con vượn kia giống như con người thì hắn sẽ quyết không buông tha.

Những hung thú kia trong thịt ẩn chứa rất nhiều thần năng, sau khi ăn vào sẽ được luyện hóa tu dưỡng thân thể của hắn.

“Nếu muốn trở thành cường giả, đầu tiên phải học được cách ăn đã!" Thẩm Ninh cảm thán nói.

Kiếp trước, dưới ảnh hưởng rất nhiều bên trong internet, hắn rất coi trọng việc "ăn uống". Ngay cả huấn luyện viên trong phòng tập thể thao cũng nói cho hắn biết, thân thể ba phần dựa vào luyện tập, bảy phần dựa vào ăn uống.

“Bế quan nhiều ngày như vậy, cũng nên ra ngoài đi dạo một chút, cần tu luyện thì tu luyện, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, tu luyện cũng cần có mức độ!” Thẩm Ninh nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hắn cực kỳ bình tĩnh, đem vết tích tu hành ở đây xóa đi, liền rời khỏi ngọn núi, đi về phía bên ngoài.

Hắn không có trở về Yên Hà Tông, trên thực tế Yên Hà Tông hiện tại đã không còn giá trị với hắn, thứ muốn lấy hắn sớm đã nhận được, bây giờ hắn đã có thể tu hành mà không còn bị gò bó nữa!

Tính toán thời gian, đi tới thế giới này đã hơn một năm, bên trên bánh xe sinh mệnh cũng đã khắc xuống mười sáu đạo dấu ấn, điều này đại biểu hắn đã mười sáu tuổi!

Đương nhiên, nếu như cũng đem năm tháng ở kiếp trước cộng lại thì Thẩm Ninh bây giờ đã là năm mươi tuổi, nhưng sau khi hắn xuyên không, cơ thể đã tái tạo, trực tiếp cải lão hoàn đồng, biến thành một thiếu niên mười lăm tuổi. (Tuế Nguyệt = Năm tháng)

Bây giờ xem ra, hắn cũng chỉ là một thiếu niên tuấn tú, ai có thể nghĩ tới đây là một tu sĩ ở cảnh giới Mệnh Tuyền.

Bạn đang đọc Già Thiên Chi Vô Thượng Đạo Đồ của Tam Lừa Đại Phu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcLạcTàThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.