Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương Ngoại Truyện

Phiên bản Dịch · 1645 chữ

Một cánh cửa mở, một căn phòng với màu xám là chủ đạo, lạnh lẽo những laij ấm áp vô cùng. Vương Khánh ôm cô vào lòng ngủ say, ngoài cửa, ánh nắng chói chang xuyên qua tán lá rọi sáng khắp căn phòng.

“Anh, anh không định đi làm sao?”

Vương Khánh nhíu mày, thanh âm ngái ngủ “Anh muốn ngủ, em cũng ngủ thêm chút nữa đi.”

Ân Di nhịn cười, khúc khích nằm trong lòng hắn, sau lại chồm người lên cắn vào môi hắn “Anh đấy, hôm nay là ngày nghỉ, anh không phải hứa với các con sẽ đưa các con đi chơi sao?”

Vương Khánh vẫn không lên tiếng, hai mắt nhắm nghiền ngủ ngon lành, đột nhiên lại có cảm giác môi mình ươn ướt, nghĩ rằng Ân Di muốn dùng cách này để đánh thức mình, đúng là trẻ con liền hôn trả. Nhưng lại nghe thấy tiếng người khúc khích, giọng thật khẽ, thật non nớt, mở mắt ra, đập vào mắt hắn là đôi mắt tròn to, đen láy sáng long lanh như sao.

“Trời ơi!” Vương Khánh ngồi bật dậy, đầu tóc rối bùng “Con làm cái gì thế hả? Ai dạy con?”

Vương Vũ mếu máo, Vương Nhi nằm trong lòng mẹ bất giác cười ha hả, giọng cười trong trẻo thật đáng yêu.

Vương Khánh mặt tối sầm chùi khóe miệng “Đi ra khỏi phòng, con không đi, xem ta xử con thế nào.”

Vương Vũ mắt long lanh như muốn rớt nước mắt “Ba à, Vũ sẽ ngoan mà, là mẹ dạy Vũ như thế.”

Vương Khánh trợn ngược mắt nhìn Ân Di không nói nên lời “Em…”

“A, mình đảng trí quá, Vương Nhi, mẹ có mua cho con áo quần mới để hôm nay đi chơi, mẹ đưa con đi mặc thử.” Nói đoạn, cô bế con gái rời khỏi giường.

“Ba à, mẹ nói dối, tối qua mẹ mặc cho em ấy rồi” Vương Vũ trèo lên ngồi trên đùi Vương Khánh chỉ về phía Ân Di.

Vương Nhi nghiên đầu nhỏ “Ba à, con muốn ba bế con cơ.”

Ân Di trợn mắt há hốc mồm, hắn nhếch mép cười lạnh “Em giỏi lắm” Nói đoạn hắn bảo người mang hai cô cậu này đi, lại trực tiếp kéo Ân Di ném vào phòng tắm, dùng vòi nước lạnh xối vào người cô.

“A, em biết tội rồi, biết rồi, trời ơi! Lạnh, á làm gì vậy, em bảo em biết tội rồi mà.”

Vương Khánh cuối cùng cũng chịu dừng lại, hắn ra ngoài, lấy một chiếc khăn trùm kín lên người cô “Em cảm, thì xem anh có giết em không.” Sau đó ra ngoài.

Cô thống khổ ngồi trên nền gạch, nước mắt lưng tròng, hắn vẫn như thế, cái tính ngang ngược không bao giờ bỏ, cô còn phải chịu khổ dài dài.

2

Vương Khánh ngồi trên cái ghế chủ tịch cũng đã mấy năm rồi, chỉ là chưa từng thấy có một cô thư ký nào ngang ngược như cô này. Hắn ngồi trước bàn làm việc, đối mặt với hắn là một cặp ngực đầy đặn, đôi chân thon dài. Hắn nhếch mép tiến về phía sofa, ngồi bên cạnh đưa tay vuốt ve cằm của cô thư ký, lại nói “Cô có muốn tôi xé xác cô không?”

Cô gái này nghe vậy, lại nghĩ rằng mình đã quyến rũ được hắn, liền đưa hai chân kẹp ngang hông hắn. Vương Khánh cười đạm mạc, nắm lấy cốc café trên bàn, đổ lên người cô gái kia, gằng giọng, thanh âm lãnh khốc, ánh mắt đầy phẫn nộ “Biến đi, trước khi tôi ném cô từ tầng 45 xuống đường cao tốc.”

Cô gái nghe vậy hoảng hốt đứng dậy chạy ra ngoài, nhân viên thấy điệu bộ của cô ta liền hết sức khinh thường.

Về nhà thì cũng là đã chạng vạng tối, Vương Khánh cởi bỏ cavat ném lên giường, sau đó vào phòng tắm.

Ân Di dùng bữa xong thì đưa con về phòng ngủ, lúc cô vào phòng thì đã thấy Vương Khánh ngồi trên bàn làm việc. Thấy cô, hắn day day thái dương “Lại đây.”

Cô chẳng còn lạ gì nữa, liền đi đến ngồi trên đùi hắn.

“Em có biết hôm nay anh làm gì không?”

“Không biết?”

“Hôm nay anh cùng một cô thư ký nóng bỏng, hai người ở trong phòng, ngồi trên ghế sofa…”

Ân Di mặt tím tái, môi lạnh ngắt, run lên “Anh, anh dám”

Vương Khánh nhướn mi, nhìn cô đầy thích thú, đoạn bế cô đặt lên giường “Rất tiếc, anh chẳng làm gì cô ta, anh đợi về nhà thực hiện tiếp đoạn sau với em rồi.”

Ân Di ngẩn người, chồng cô, Vương Khánh quả là chẳng thể bỉ ổi hơn, nhưng, cô thích a.

3

Ân Di ngồi trên bàn ăn, mặt mày chẳng thể xấu hơn, tóc tai rối bùng nhìn Bảo Anh cùng Huyền Thi.

Bảo Anh nhăn mặt “Chị à, có nhất thiết là phải thế không?”

Huyền Thi ngồi bên cũng hết sức phụ họa “Đúng đấy, đúng đấy.”

“Hừ, hai người thử nói xem, như vậy thì làm sao tôi chịu nổi”

“Chẹp” Bảo Anh ngồi vắt chéo chân, uống ngụm nước rồi lại nói “Chị nên cho hai đứa nhỏ đến trường…”

Bảo Anh chưa nói hết câu, liền nghe thấy tiếng ‘Choang’ tiếp theo là một chiếc mày bay điều khiển từ xa bay vụt qua đầu, rồi lại đâm vào giá đựng bát đĩa bằng thủy tinh “Choang, rầm.”

Ngoài phòng khách, Vương Khánh nhướn mày, khí tức dâng lên đến đỉnh đầu nhìn Minh Huy, Quốc Hy, Hoài Nam giở trò trước mặt.

“Tụi mày, vào dọn đống kia cho tao, đừng để tao nói lần hai.” Vương Khánh tức giận la lớn, Hoài Nam xung phong đi đầu, ném bàn điều khiển xuống chạy vào phòng bếp thu dọn, Minh Huy cùng Quốc Hy cũng chạy vào sau.

“Hu hu, không xong rồi, mấy đứa nhỏ, mấy đứa nhỏ…” Nhan Linh từ ngoài chạy vào, khóc lóc ầm ỉ.

Vương Khánh lo lắng hỏi “Chuyện gì thế?”

Nhan Linh nức nở “Mấy đứa nhỏ rơi xuống hồ bơi, nó, nó không biết bơi, hu hu, em cũng không biết bơi.”

Vương Khánh nhanh như thoắt, chạy đi, đến gần bể bơi liền không thấy bất kỳ ai.

“Thấy chưa, ba thương tớ nhất đó nha”

“Suỵt, khẽ thôi”

“Ba phát hiện bây giờ”

“Hứ, ba tớ cũng thương tớ.”

“Hi hi, các cậu nói xem, mẹ Nhan Linh là tốt nhất.”

Vương Vũ gật gật đầu “Công nhận…”

Vương Khánh sa sầm mặt mày, tiến đến vườn hoa cao ngất ngưỡng, lôi cổ Vương Vũ ném xuống hồ bơi.

“Bùm”

“Oa, ục ục, oa oa, ục ba ơi, Vũ không biết bơi, ục, hu hu” Vương Vũ ngoi lên ngụp xuống, đám nhỏ chui ra khỏi đám hoa, lại ríu rít, la lối om sòm.

Huyền Trang đứng bên nắm lấy tay áo Vương Khánh “Chú Khánh à, mau mau cứu Vũ đi, cậu ấy sắp chết rồi, hu hu”

Hoài Vũ tiến lại ngồi bên hồ bơi, khóc lóc “Hu hu, Vũ à, cậu cũng tên Vũ, Vũ đi rồi thì Vũ biết làm sao đây, Vũ chết rồi thì Vũ biết chơi với ai đây?”

Lại thêm mấy tiếng khóc rít khiến hắn sa sầm mặt mày “Vũ, còn đùa, xem ta có ném con ra biển hay không?”

Lời nói vừa dứt, Vương Vũ lại như con robot chấp hành mệnh lệnh, nghiêm đưa tay lên trán, nhanh chóng bơi lên bờ.

“Báo cáo Boss, con đã an toàn tiếp đất.”

Hắn không còn sức nữa, với đám trong nhà, với đám ngoài này, hắn kiệt sức rồi!

4

Vương Vũ ngồi trên ghế máy bay tư nhân, hai chân vắt chéo, đeo kính mát ngửa người ra sau ghế, điệu bộ ung dung tiêu sái, lại có khí chất bức người, khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc, đôi mày liếu nhếch lên, mũi cao thẳng tắp, vầng trán cao, đôi môi vừa độ nhếch lên đầy kiêu ngạo nhìn Ân Di.

“Mẹ, có phải con trai của mẹ đẹp hơn con gái của mẹ không?”

Vương Nhi ngồi ghế đối diện, xinh đẹp như công chúa, so về cả tài cả tình cả ngoại hình vẫn còn kém Vương Vũ một chút, Ân Di khó xử “Con đấy, hai đứa, đứa nào cũng đẹp không kém, con là anh trai, so đo với em gái làm gì, đi so với ba ấy.”

Vương Vũ chu chu môi, lại bặm bặm môi nhíu mày tỏ vẻ cụ non, sờ sờ cằm “Theo con biết, ba thua con là điều bình thường hơn cả ăn cơm bữa.”

Vương Nhi bĩu môi “Anh còn xí hơn con búp bê này.”

“Hứ, không thèm nói chuyện với em, có phải em đang ghen ăn tức ở với nhan sắc của anh không?”

“Con giỏi lắm.” Ân Di chán nản, khâm phục tài láu cá, tự kiêu của con mình.

Vương Khánh cười lạnh, thanh âm trầm bỗng ngồi bên cạnh lên tiếng “Ta đúng là không tè dầm bằng con, nhỉ?”

Chỉ một câu, hắn khiến Vương Vũ đang tươi cười, tự kiêu bỗng xẹp lỳ như quả bóng hết hơi, Vương Vũ mếu máo, rồi lại nhìn Vương Khánh bằng ánh mắt không khâm phục “Ba bắt nạt con, hu hu, con sẽ ghi nhớ mối thù này, hu hu.”

Vương Khánh thừa biết cái điệu bộ này của nó, chỉ nhún vai lơ đễnh.

Hết*

Tác giả đang có ý tưởng viết tiếp phần 2, nói về Vương Vũ, các bạn cho tác giả xin nhận xét nhé ^^

Bạn đang đọc Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi của Mun lùn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.