Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Canh bốn

Tiểu thuyết gốc · 1401 chữ

Tiểu ngẩn ngơ tỉ mỉ ngắm từng góc cạnh sắc bén của mảnh vỡ, khẽ thở dài một tiếng. Vô phúc, vô phúc a. "Ngươi có biết......cái gì chân chính độc nhất?" Khẽ liếc nhìn A Tình run rẩy như cún nhỏ trong lớp y phục, tiểu ngẩn ngơ lơ đãng cất tiếng hỏi. A Tình lắc đầu, thều thào "Nô tỳ..không biết."

"Hữu dục bất khả thành*...."

(* có tham vọng nhưng không thể thực hiện)

Tiểu ngẩn ngơ miệng kéo thành một nụ cười xấu xa, từ từ ghé sát lại gần A Tình, đặt mảnh vỡ vào trong tay nàng, nói "Không phải sao? Chỉ còn cần hai cái tiểu cầu, dục vọng hắn vẫn sẽ bẩn thỉu như vậy....nhưng không có gậy nhỏ....ngươi nghĩ xem.."

Nàng không phải bồ tát đại sĩ, bất khả rủ mi hàng phục tâm địa thối nát. Càng không phải người tốt, cứ thế bỏ qua kẻ bẩn thỉu này.

"Nô tỳ..." A Tình run run nhìn mảnh sứ vỡ trong tay nghẹn lời, ý hoàng hậu là...

"Ngươi hãy cân nhắc" Bỏ lại bóng A Tình sau lưng, tiểu ngẩn ngơ bắt đầu đi ngó nghiêng xung quanh. Thời gian không còn nhiều, cây bách nhỏ đang chờ nàng. Bất cứ thứ gì bằng giấy đều bị nàng xem bằng sạch, không bỏ sót dù là một hạt bụi. Thái Y viện rộng đến bách xích, nàng đều lật từng ô gạch một. Nửa ngày, tiểu ngẩn ngơ sắc mặt càng ngày càng trở nên trắng bệch. Độc Kết Mạch thông tin một chút đều không có, Vậy...Tiểu Cối..

Chắc chắn nàng đã bỏ sót chỗ nào đó, tuyệt đối không có chuyện không có được.

Tiểu ngẩn ngơ lắc đầu một cái thật mạnh, lúc này nàng không thể nản lòng được.

Liếc nhìn đống y phục vương vãi khắp dưới sàn. Có khi nào? Nàng vội vàng chạy đến, ném đống y phục qua một bên, đưa tay gõ gõ nền gạch dưới đất.

Cạch cạch

Tiểu ngẩn ngơ như gặp được kinh hỉ, khẩn trương cậy ô gạch lên. Một tập văn thư cũ nát xuất hiện trước mắt nàng. Tiểu ngấn ngơ cầm trên tay lật từng trang xem qua một lượt. Nàng mừng xém rớt lệ, độc Kết Mạch cách giải có ghi chi tiết đầy đủ trong này, vậy là cây bách nhỏ sống rồi.

"Aaaaaa"

Hoan hỉ chưa xong, đột nhiên có tiếng hét đàn ông trong nhã gian phóng tới. Tiểu ngẩn ngơ lập tức nhét kiện văn thư vào trong ngực, chạy về phía nhã gian. Ngập huyết tươi trải một mảng rộng, A Tình mặt xám hoắt ngồi bệt dưới đất, trên tay nàng là mảnh sứ thấm đẫm máu tươi. Còn phía trước chính là thân thể của Diệu thái y vẫn còn co giật, hạ thể gậy nhỏ không còn ở đúng địa phương của nó nữa.

Tiểu ngẩn ngơ giật giật khóe miệng "Ai ngờ ngươi lại có gan làm"

"Nương nương...." A Tình run rẩy nhìn Dương Hoàng hậu, đến chính nàng cũng bất khả tin nàng có thể làm ra chuyện nghịch thiên thế này.

"Chuyện gì thế?!?" Có tiếng nam nhân bên ngoài, tiểu ngẩn ngơ than thầm trong lòng, tiếng thét vừa rồi của Diệu thái y e rằng làm cảnh vệ bên ngoài có động thái. Nàng cũng đâu nghĩ A Tình có gan, bụng đem Diệu thái y ra ngoài rồi mới hành sự, đâu ngờ sự việc lại không theo nước nàng tính. Không cần đến chớp mắt, tiểu ngẩn ngơ nhanh chóng chạy đến trước mặt A Tình, lay nàng ra khỏi nỗi sợ hãi "Nhanh! Còn không mau li khai!"

A Tình giật mình, vội vã theo hướng Dương Thiên Lệ chỉ ra phía cổng sau mà chạy, nếu không khẩn trương, nàng mạng này một chút cũng không giữ được. Không còn thời gian để hoảng loạng, tiểu ngẩn ngơ vô cùng bình tĩnh di chuyển ra phía ngoài gian, đưa tay thuần thục xé rách một đoạn y phục, rồi đưa tay lấy một nắm đất bôi lên gương mặt đầy son phấn của nàng. Đoạn, nàng la lên thất thanh "Thích khách, có thích khách!"

Nàng la to đến khàn cả thanh quản, ngã khụy xuống, mặt trắng như tơ vò, run run:

"Diệu...Diệu thái ý..." Một toán cảnh vệ xông vào, nhìn cảnh này không khỏi vô thức đưa tay chắn chắn hạ bộ. Thực quá động ác, bất nghĩ độc thù sâu nặng đến mức nào mà có thể tuyệt tử tuyệt tôn Diệu thái y sắc bén như vậy. E rằng, cả đời này Diệu thái y đừng mong thoát được kiếp thái giám. "Nha đầu, thích khách đâu?"Một tên cảnh vệ thấy Dương Thiên Lệ sợ hãi thu vào một góc, bản thân lộn xộn bỗng cất tiếng hỏi. Dương Thiên Lệ giật mình, hai hàng lệ tự nhiên ứa ra, quỳ sụp xuống van lạy "Thiếu hiệp tha mạng, thiếu hiệp tha mạng..."

Mấy tên nam nhân hơi sững người lại, lắc lắc đầu. E rằng nha đầu này sợ quá hóa điên rồi, xem ra vô ích.

"Có nên báo cho Vũ thái úy không?"

"Mau! Số còn lại mau lục soát! " Mấy tên cảnh vệ nhanh như cắt tản ra các phía. Đột nhiên phát hiện ra bất thường, một tên vội lên tiếng "Đại ca! Nha đầu đó biến mất rồi!!"

----------------------------------------------------------

Tiểu ngẩn ngơ theo lối đằng sau cửa viện tựa hồ ly thoắt cái thoát hiểm. Bụng vẫn đang cười thầm tay cầm cuốn sách cùng một túi dược liệu, cây bách nhỏ sống rồi.

"Dạ nguyệt bất lãng, không biết tiểu cô nương nhà nào lại có nhã hứng?"

Âm thanh trầm trầm mị hoặc làm tâm tiểu ngẩn ngơ nhảy lên một cái, lập tức dừng cước bộ.

"Ai?" Tiểu ngẩn ngơ hít thở không thông, hữu nhân phát hiện động tĩnh của nàng. Hơn nữa, hắn còn tùy hứng như vậy. "Cô nương đừng sợ, chỉ là thấy cô nương hành nữ hiệp, tại hạ đương nhiên ngưỡng mộ vô cùng!" Bước ra từ bóng tối, nam tử cao mặt nạ bạc huyền bí tà mị, đồng tử như đang cười cười nhìn tiểu ngẩn ngơ như con điểu nhỏ, nhẹ nói. Tiểu ngẩn ngơ nhíu nhíu mày, hắn không phải đến bắt nàng sao?

"Vậy...nếu không phải ngươi đến bắt ta thì....cáo từ" Vội bỏ lại nam tử kì quặc sau lưng, tiểu ngẩn ngơ dùng tốc độ bình sinh đã có chạy mà chạy. Nhưng không có dễ dàng thế, tiếng nam tử đã vọng lại.

"Đông Phương Tiểu Cối, với số dược đó, hắn sẽ chỉ sống đến ngày mai!"

Tiểu ngẩn ngơ đứng lại, sát khí bỗng chốc tăng vọt lên, gằn giọng "Nói! Ngươi là ai!"

"Một người ngưỡng mộ hành động nữ hiệp của nàng" Trong khoảnh khắc, nam tử đã đứng trước mặt nàng, vẫn cái ánh mắt cười cợt xem kịch đó nhìn xuống thẳng vào mắt nàng. Tay hắn từ trong ống tay lấy ra một viên tựa như hạt trân châu, vừa mân mê vừa nói "Bách Độc đan, Kết Mạch độc không thành vấn đề. Tuy nhiên nó không miễn phí đâu" Hắn vờn vờn viên Bách Độc đan trước mặt tiểu ngẩn ngơ. Bản năng thần thâu trong nàng đang gào thét. Đồ tốt! Chắc chắn là đồ tốt! Không cần suy nghĩ nhiều, nàng giương ánh mắt tiểu bạch thỏ ngập nước nhìn hắn, thẹn thùng nói: "Vậy........ta sẽ cho ngài đấm ta một cái!"

"Cái gì..." Nam tử mặt nạ chưa kịp hết ngạc nhiên, một chưởng hướng mặt hắn đấm một cái, hắn vội đỡ, nhưng chưa kịp làm gì thì một bàn tay khác đã chộp được viên Bách Độc đan trong tay hắn.

Tiểu ngẩn ngơ hành động xong, quay đầu tháo chạy, vừa hô lên thất thanh. "Thích khách, thích khách ở đây!" Cũng không quên ném hắn một điệu cười ngạo nghễ "Đa tạ công tử, ơn này của công tử tiểu nữ mãi mãi không quên" Rồi nàng biến mất. Bỏ lại nam nhân mặt nạ bạc vẫn đứng ở đó, môi mỏng nhẹ vẽ ra một nụ cười

"Nàng đã nói, đừng mong nuốt lời"

Hoàng cung đêm nay thật náo nhiệt a.

Bạn đang đọc Giản Dao sáng tác bởi Lism2307
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lism2307
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.