Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gián điệp hai mang

Tiểu thuyết gốc · 2012 chữ

"Hoàng Thượng giá lâm!"

Tiểu ngẩn ngơ bừng tỉnh bởi giọng choe chóe của thái giám, thầm đem tám đời tổ tông Đông Phương Kỳ ra chửi rủa. Lệnh tôn mới ngủ có được một canh giờ. Nhưng vẫn hì hục dậy, lay lay Tiểu Cối rồi cùng ra ngoài diện kiến Sở hoàng. Đông Phương Kỳ cao cao tại thượng, khí chất cao quý, long bào rực rỡ phát quang trong ánh dương, thật xứng danh Hoàng Thượng trên vạn người. Đoàn tháp tùng đồ sộ đứng đằng sao, không ai dám nhìn cái gì cao quá đầu gối hắn, đủ thấy quyền uy như nào. Hắn đứng giữa sân, nheo mắt đánh giá xung quanh, nếu không phải biển lãnh cung treo ngoài hiên, e rằng hắn cho rằng hắn đã sang nhầm tẩm cung nào đó rồi.

"Thần thiếp/ Nhi thần bái kiến bệ hạ" Tiểu ngẩn ngơ loay hoay không biết nên làm thế nào, bèn bắt chước đại Võ Tắc Thiên, coi như là đã có lòng lắm rồi. Tiểu Cối thì như sợ mất mật, vội vàng quỳ rạp xuống, run run như con cún nhỏ. Nhìn Tiểu Cối, Đông Phương Kỳ liền cả kinh, rõ ràng kế hoạch của mẫu hậu đã chu tất, đáng nhẽ hắn giờ này Đông Phương Bất Yếu phải nằm liệt giường, toàn người nổi vết bầm tím. Nhưng không, hắn hoàn hảo không tì vết, hơn hết thoạt nhìn khỏe mạnh. Y thực không tin nổi, quên mất cả việc cho hai người đứng lên, cho đến khi thái giám bên cạnh hơi ho nhẹ một cái, Đông Phương Kỳ mới bừng tình, ho khan nói:

"Khụ...Bình thân"

Dương Thiên Lệ lầm bầm đứng dậy, không quên cười một cái hết sức thật tâm. Tiểu Cối cũng đứng dậy, tay nhỏ níu níu tay áo nàng lấy chỗ dựa tinh thần.

Hành động nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt Sở hoàng, hắn liền nhíu nhíu mày. Bên ngoài hắn không biểu lộ bất cứ biểu cảm nào, nhưng bên trong như nổi, lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh tượng này. Nữ nhân tóc tai bù xù, hốc mắt sưng húp, còn cố tình ngáp dài một cái, rõ ràng mới từ giường rời ra. Tiểu hài tử cũng có nét tương đương, gày gò ốm yếu nhưng có thể nhìn rõ hôm qua hắn được chăm sóc hoàn hảo.

Phải biết rằng, phi tần cho dù có hay không vua tới thì cũng phải dậy từ rất sớm trang điểm tỉ mỉ cẩn thận, trước mặt vua lúc nào cũng đoan trang nhã nhặn, Dương Thiên Lệ cũng không ngoại lệ. Nhưng cái này.....rõ ràng không để hắn vào mắt.

"Trẫm đến thăm nàng, xem ra nàng vẫn sống tốt" Đông Phương Kỳ lạnh lùng mở lời, có chút không hài lòng. Địa phương này rõ ràng là lãnh cung, nhưng có vẻ quá tiện nghi cho nàng ta rồi.

Dương Thiên Lệ giả vờ không nghe ra ý tứ của y, nhàn nhã đáp:

"Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần thiếp và nhi tử vẫn sống rất tốt, tất cả là nhờ phước bệ hạ" Chỉnh người rất vui, nhờ phước của ngươi. Đông Phương Kỳ hừ mũi, đánh mắt nhìn Đông Phương Bất Yếu không có vẻ gì là chật vật. Vốn là đến đây để bắt bài Dương Thiên Lệ, nhưng tất cả coi như thất bại. Hắn thở dài "Nàng vất rồi, cũng vì trẫm nàng chịu án oan, hôm nay liền thu xếp về tẩm cung của nàng đi. Sắp tới thọ yến Thái Hậu, Hoàng Hậu mà ở lãnh cung cũng không phải điềm lành"

Dương Thiên Lệ nghe vậy cũng không biểu cảm gì nhiều, chỉ hơi tiếc, địa phương này nàng cũng tốn nhiều sức a. Chỉ sợ về tẩm cung hoàng hậu rồi, nhiều người giám sát hơn, càng khó công chuyện của nàng a.

"Vậy Yếu Nhi? Bệ hạ định để nhi tử của thần thiếp đi đâu?" Nàng chỉ quan tâm mỗi vấn đề này, Tiểu Cối của nàng.

"Từ khi nào nàng quản?"

"8 canh giờ đổ về trước, Hoàng Thượng có nhã hứng muốn nghe?"

Dương Thiên Lệ hơi nâng tông giọng, nhìn Sở hoàng đầy trào phúng. Đông Phương Kỳ chưa kịp mở miệng nói gì, giọng nói the thé của Mẫn Thái giám đã xen vào "Hồ nháo! Dám hỗn với Hoàng Thượng!"

Bình thường, đám người sau lưng hoàng thượng đều che tay cười trộm, căn bản Dương Thiên Lệ cho dù mồm miệng độc ác, nhưng trước mặt Hoàng thượng chính là không có thực quyền, nàng ta chỉ dám dậm chân chửi bới. Mẫn thái giám thực coi thường, từ trước Dương Thiên Lệ đã thế, hỏng đầu rồi còn dám hỗn trước mặt Hoàng thượng.

Đột nhiên, Dương Thiên Lệ nở một nụ cười, Mẫn thái giám lập tức rùng mình. Y tuyệt đối không nhầm, nụ cười Dương Hoàng hậu rất cổ quái. Nàng nói "Thất lễ quá , ngươi có phải hay không là thái giám? Bổn cung chưa có kinh qua chuyện ngươi được thăng chức. Chưa có dịp chúc mừng" Đông Phương Kỳ mặt mày lập tức lộ ra vẻ không vui, Mẫn thái giám thì nghe vậy chưa hiểu ý, bèn hỏi lại "Nương nương đây là có ý gì?"

"Hoá ra không phải à? Bệ hạ, thứ lỗi cho thần thiếp, quả thực có chút không rõ? Có hay không thần chức nào trong triều cao hơn thái giám có thể nhục mạ Hoàng Thất?" Dương Thiên lệ ngây thơ nói, nhan sắc vốn kiều mị quyến rũ, bỗng chốc biến thành tiểu bạch thố thuần khiết, chỉ sợ không ai dám nghĩ nàng đang dồn Mẫn thái giám xuống vực. Ai mấy đều hít một ngụm lãnh khí.

Mẫn thái giám mặt mày tái mét, lập túc quỳ xuống khóc rống "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng. Nô tài lỡ lời, tuyệt đối không có ý như vậy. Mong Hoàng thượng xem xét."

Đông Phương Kỳ chưởng trong tay áo nắm chặt. Mẫn thái giám coi như là tâm phúc của hắn, giúp hắn không ít chuyện. Trước khi bình thường hắn đều nhắm mắt làm ngơ, căn bản Dương Thiên Lệ trước kia vốn không có đầu óc. Nhưng lần này, nàng câu từ động đến hoàng thất. Chuyện này không xử lý, tôn nghiêm hoàng gia chỉ sợ sẽ mất. Quả thực, đây căn bản không phải Dương Thiên Lệ. "Người đâu, đem Mẫn thái giám đến Hình ngục, đánh 100 đại bản cho trẫm." Coi như để lại cho Mẫn thái giám một tia hơi thở, miễn cưỡng coi như Mẫn thái giám còn giá trị. Lần này coi như cũng được mở rộng tầm mắt, Dương Thiên Lệ xem ra không phải Dương Thiên Lệ. Đám tháp tùng sau lưng Sở hoàng thấy vậy hoảng sợ, bọn họ ai cũng một lần kinh qua miệt thị Hoàng hậu, cúi đầu không dám nhìn. Cư nhiên lần sau trước mặt Dương hoàng hậu phải thu liễm, họa từ miệng mà ra.

Hai nam nhân cường tráng đi tới, lôi Mẫn thái giám đi mặc sức hắn gào thét. Đông Phương Kỳ cũng không quản nữa, phất tay áo rời đi, không quên ném một cái ánh mắt hoài nghi cho Dương Thiên Lệ. Không như mọi khi nữa, cổng lãnh cung không hề đóng lại, nàng được tự do rời đi. Xoa xoa đầu Tiểu Cối, nàng cười cười "Cây Bách Nhỏ! Chuẩn bị đi thôi"

"Nhưng Bệ hạ..."

"Mặc kệ hắn! Cây Bách Nhỏ không cần quản. Chỉ cần ta còn sống, xem ai dám khi dễ Cây Bách Nhỏ nữa không?"

Tiểu Cối rụt rè nhìn nàng, tuy còn sợ hãi, nhưng trong lòng đều là tia ấm ấp. Tiểu ngẩn ngơ mặt loan loan, hướng cây tùng cao ngất phía ngoài tường gật đầu một cái, tay vẫy vẫy. Dạ U thấy hành động của nàng liền bất vi sở động, không dám nhúc nhích. Hắn kinh hoàng, Dương Thiên Lệ rốt cuộc bao nhiêu thâm sâu mà có thể xuyên thấu hành động của hắn. Nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, tiểu ngân ngơ cũng chịu không nổi nữa, bèn lấy ra một tờ giấy đặt than gỗ nàng đã sớm chuẩn bị từ sớm. Xong xuôi cúi đầu nhìn tốt lắm, liền hướng Dạ U đang ngồi trên cây tùng xa xa giơ lên.

Trong viết:

"Không tới liền khai Đông Phương Kỳ ngươi là gián điệp hai mang"

Dạ U hắc tuyến đầy mặt, Dương Thiên Lệ lòng dạ thực tốt, cư nhiên dám tính kế hắn. Không có lựa chọn, hắn đành rời cây tùng, thoắt cái đáp xuống trước mặt Dương Thiên Lệ.

Tiểu ngẩn ngơ giật mình, cổ nhân võ công thật không có gì sánh kịp, có thể bay đi bay lại như thế, lực hấp dẫn cứ như chẳng tác động gì lên hắn.

"Ta không phải gián điệp hai mang" Hắn mở lời trước, như thể đang minh oan. Tiểu ngẩn ngơ ra vẻ khinh thường "Một lòng thờ hai chủ, ngươi nói không phải hai mang thì là gì?"

"Ngươi nghĩ Đông Phương Kỳ sẽ tin ngươi?"

"Ta nói hắn đương nhiên không tin, chẳng nhẽ lại không nghi ngờ? Ngươi nghĩ xem, vì sao cây bách nhỏ lại hoàn hảo không tì vết, Đông Phương Kỳ lại hoàn toàn không chất vấn ta? Nếu ngươi thực sự theo hắn?

Đến Đông Phương Kỳ hắn cũng không thèm gọi hai tiếng chủ tử, xem ra cũng không phải cái đuôi theo sau cầm thú.

Dạ U không nói gì, liền kiếm bên hông một cái rút ra, đưa lên cổ mình, lạnh lùng "Thân phận ta đã bại lộ, không toàn thành mệnh lệnh chủ nhân, không còn giá trị liền không đáng sống"

Tiểu nhân ngơ trước khi thấy tay hắn cử động, hoảng loạn lên tiếng "Được rồi!!! Ngươi không phải gián điệp hai mang! Chủ tử của ngươi là nam nhân mặt nạ bạc!"

Dạ U dừng động tác, nhìn Tiểu ngẩn ngơ, vẻ mặt đăm chiêu. Tự hỏi làm sao nàng ta lại biết.

"Bách độc đan là hắn đưa ta, cứu cây bách nhỏ một mạng" Tiểu ngân ngơ thấy Dạ U dừng lại, thở ra nhẹ nhõm, nhưng trong giọng không có nhiều mấy cảm kích. Nàng cho dù không biết rõ nam nhân đeo mặt nạ, nhưng nàng biết rõ hắn không phải người tự thiện. Bách độc đan chắc chắn có ngày hắn sẽ đòi tới nàng.

"Hảo! Vậy như này đi, việc ta cần nhờ ngươi giúp, ngươi có thể báo cáo lại với chủ tử ngươi động tĩnh của ta, cũng coi như không có lén lút sau lưng chủ tử ngươi"

"Nếu ta từ chối?"

Dạ U nhướn mày, kiếm từ trên cổ hạ xuống cho vào bao, hai tay khoanh lại, hừ lạnh nhìn nàng.

Tiểu ngẩn ngơ nhún vai "Ta liền bảo Đông Phương Kỳ, cùng chủ tử ngươi chất vấn. Kể cả ngươi có tự vẫn, đối với chủ tử ngươi lợi không thấy chỉ thấy hại"

"Hoàng hậu nương nương có gì phân phó." Dạ U đáp ứng, hắn thở dài một hơi, Dương Thiên Lệ lần này xem như lợi hại, nắm được thóp hắn.

Tiểu ngẩn ngơ nghe vậy trong lòng nở hoa, ngoài mặt vẫn ra vẻ nghiêm trọng, nhưng trong mắt đều là ý cười:

"Ta cần mọi thông tin về Dương Thiên Lệ. Những người ta quen biết, giao hảo, đối địch cũng đều cần biết, có tranh vẽ chân dung càng tốt. Nội 3 ngày, ngươi chuẩn bị đầy đủ cho ta"

Dạ U cau mày, nhưng cái gì cũng không hỏi. Xoay lưng lắc mình biến mất, tuy nhân vẫn đủ thấy Dương Thiên Lệ vẫy tay cười cười

"Gửi chủ nhân ngươi lời chào của ta"

Bạn đang đọc Giản Dao sáng tác bởi Lism2307
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lism2307
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.